Tả Bá Thanh vội vàng cúi đầu, nói nhỏ vào tai đại quan nhân.
Đại quan nhân nghe xong, cười ha hả, nói: – Thì ra là thế. Sau đó ra dấu cho Lý Kỳ: – Ngươi ngồi đi. Bá Thanh, ngươi cũng ngồi đi.
– Vâng.
Tả Bá Thanh thụ sủng nhược kinh nói.
“Đồ mồ hôi! Chỉ là ngồi xuống thôi, có cần phải biểu hiện khoa trương như vậy không. Giống như là được ban ân vậy. Huống hồ ngay cả một từ Mời cũng không có. Thật không có tốt chất.”
Lý Kỳ chép chép miệng, đặt mông ngồi xuống.
Vị đại quan nhân cười ha hả nói: – Lý Kỳ, ngươi còn nhớ lần trước lúc rời đi ta đã nói với ngươi cái gì không? Hình như hôm nay y rất vui vẻ.
Lý Kỳ sững sờ, lắc lắc đầu nói: – Không nhớ rõ. Nghĩ bụng, ngày nào ta cũng vội muốn chết, làm sao còn nhớ lúc trước ngươi nói cái gì?
Lý Kỳ trả lời trực tiếp như vậy, khiến cho vị đại quan nhân có chút sững sờ. Tuy nhiên y không hề phật lòng. Ngược lại vị tùy tùng phía sau y lại trợn mắt nhìn Lý Kỳ. Mà Lý Kỳ tất nhiên là không đếm xỉa tới.
Vị đại quan nhân cười ha hả nói: – Ngươi đã không nhớ, thì ta liền nhắc nhở ngươi. Dừng một chút, nói tiếp: – Ta đã nói, chưa tới một tháng, sẽ có người đối được cả ba câu đối của ngươi.
– À, thì ra là chuyện này, tại hạ nhớ rồi. Nhưng hiện tại mới chỉ đối được có một câu, còn có hai câu. Nói tới đây, khóe miệng Lý Kỳ lộ vẻ đắc ý. Thầm nghĩ, hơn nữa còn là thần tượng của ta đối được.
Vị đại quan nhân thấy vẻ đắc ý của Lý Kỳ, lông mày giương lên:
– Nghe ngươi nói như vậy, có vẻ như không tin lời ta?
– Đâu có, đâu có.
Lý Kỳ cười ha ha vài tiếng, mới nói: – Tuy nhiên nói không thôi cũng vô dụng, phải dùng hành động để chứng minh.
Vị đại quan nhân cười lắc đầu nói: – Đối hai câu còn lại có gì khó. Chỉ có điềuTa phải nếm thử món Khai Thủy Tùng Diệp kia đã. Nhìn xem có thần kỳ như lời ngươi nói hay không.
“Đại hộ khách chính là đại hộ khách, không thèm quan tâm tới giá tiền. Ta yêu mến.”
Lý Kỳ ha ha cười nói:
– Cũng được. Cam đoan không để cho ngài thất vọng.
Vị đại quan nhân bỗng lắc đầu nói: – Nhưng ngươi đã để ta thất vọng.
– Ủa?
Lý Kỳ sững sờ: – Vì sao?
– Ta hỏi ngươi, ngươi đã dùng ba câu tuyệt đối để phụ trợ ba món ăn. Vì sao lại tùy tiện tìm một tiểu nhị không biết viết đến ghi tên món ăn này. Ngươi xem chữ trên tấm ván gỗ kia ghi kiểu gì thế kia. Nếu như ta không nhìn kỹ, thì đúng là không nhận ra. Thực sự khó coi.
Đại quan nhân không vui nói. Tựa hồ y rất chú ý tới chữ viết trên đó.
Tiểu nhị không biết viết?
“Chẳng lẽ chữ của mình xấu tới mức ấy.”
Lý Kỳ vẻ mặt quẫn bách, cực kỳ ngượng ngùng nói: – Không dối gạt đại quan nhân, thực raThực ra đó là chữ của tại hạ.
– Cái gì? Là chữ của ngươi? Đại quan nhân kinh ngạc nói.
Lý Kỳ gượng cười vài tiếng, nhẹ gật đầu.
Đại quan nhân lại chỉ câu đối treo trên xà nhà: – Vậy chữ ghi trên kia không phải là của ngươi?
– Đúng vậy, đó là chữ của phu nhân.
Đại quan nhân nghe thấy vậy, liếc nhìn Tả Bá Thanh, nhịn không được cười phá lên, nói: – Thiệt thòi ngươi có dũng khí như vậy, còn dám treo tấm gỗ ở trước cửa. Vì sao ngươi không nhờ Tần phu nhân viết lên đó?
Chóng mặt! Người này tới rốt cuộc là dùng cơm, hay là thảo luận thư pháp?
Lý Kỳ cười ngượng ngùng: – Điều nàyKhụ, khụ, hôm đó phu nhân không có ở đây, mà trong tiệm chỉ còn một mình tại hạ là biết chữ.
Đại quan nhân sao có thể tin tưởng lời giải thích đầy lỗ thủng như vậy. Nhưng cũng không tiếp tục truy vấn, gật đầu cười nói: – Hy vọng món ăn không kém như chữ viết.
Lý Kỳ vỗ ngực cam đoan: – Điều này ngài cứ yên tâm. Cam đoan sẽ không.
– Vậy được rồi, ngươi đi chuẩn bị đi. À, chuẩn bị nhiều hơn một phần, ta còn muốn mang về.
– Vâng, tại hạ đã biết.
Trở lại phòng bếp, Lý Kỳ thẳng lưng, hướng ba ái đồ nói: – Các ngươi trước dừng lại, giúp ta chuẩn bị làm món Khai Thủy Tùng Diệp.
– Oa, Lý ca, có phải là vị đại tài chủ kia gọi món đó? Ngô Tiểu Lục ngạc nhiên.
– Ừ.
Lý Kỳ gật gật đầu, hướng hai anh em họ Trần, nói: – Đại Tru, ngươi chuẩn bị cho ta một con gà mẹ và một con vịt mẹ. Tiểu trụ, ngươi đi lấy chút rau cải. Tiếp theo lại hướng Ngô Tiểu Lục, nói: – Lục Tử, ngươi chuẩn bị ốc khô, chân giò.
Ba người lên tiếng, lập tức chuẩn bị. Người nào người nấy đều rất hưng phấn. Cuối cùng bọn họ cũng được thấy món ăn thần bí kia.
Mấu chốt của món Khai Thủy Tùng Diệp chính là nước súp.
Đợi mấy đồ đệ chuẩn bị xong nguyên liệu, đầu tiên Lý Kỳ rửa sạch gà, vịt không còn một giọt máu, rồi băm giò. Sau đó bỏ vào nồi đun lửa to. Tiếp theo bỏ cặn, lại đun nước mới, thêm nước vừa đủ. Đợi một lát sau thì cho thêm gia vị và phối liệu. Lửa được giảm nhỏ, đun hơn một canh giờ.
Trong lúc đợi, Lý Kỳ không ngừng gạt bỏ bọt bám ở trên. Lại dùng vải đã được ngâm qua nước sôi bọc thịt heo, thịt gà thành từng viên. Nhiều lần bỏ vào trong nồi, lợi dụng thịt viên này hấp thu cặn bã trong súp. Mãi đến khi nước súp trong như nước trắng.
Đồng thời hắn không quên nhắc nhở ba ái đò nhìn hắn khống chế hỏa hầu như thế nào.
Trước kia Lý Kỳ thường xuyên nhắc nhở mấy đứa, khống chế hỏa hầu là một kỹ thuật cực kỳ quan trọng với người đầu bếp. Cho nên ba đứa nhìn rất chăm chú.
Ba người Ngô Tiểu Lục đứng một bên nhìn đều nhìn choáng váng. Bọn họ thực sự thấy không rõ, Lý Kỳ vì sao quăng thịt viên vào bên trong lại có thể khiến cho nước súp trong suốt như vậy.
Kế tiếp chính là một khâu quan trọng nhất.
Lý Kỳ lựa chọn rau cải non nhất, rửa sạch để vào muôi có lỗ. Rồi dùng nước sôi để xối. Rau cải bị nóng biến thành hình bông hoa. Tiếp tục xối đến khi rau cải mềm.
Đây là lần đầu tiên mấy người Ngô Tiểu Lục nhìn thấy cách nấu rau cải như vây, ngoài kinh ngạc ra còn có bội phục.
Làm xong hết thảy, mới bỏ rau cải vào trong bát, lại đổ súp lên, liền đại công cáo thành.
Một bát súp như vậy giá trị ba mươi xâu, Lý Kỳ thấy không đắt chút nào. Chỉ riêng thời gian làm thôi cũng đủ để làm mười món khác, mà còn không hao phí thể lực như vậy.
Trong nhã gian Thiên Thượng Nhân Gian.
Lúc Lý Kỳ làm Khai Thủy Tùng Diệp đã dặn người mang một nồi lẩu uyên ương tới. Dù sao đây chỉ là súp, không thể no bụng được.
Hiện tại vị đại quan nhân đã ăn lưng chừng bụng rồi, chỉ còn đợi món Khai Thủy Tùng Diệp mà thôi.
Khi chén súp trong suốt, mà lại mang theo màu vàng nhạt của rau cải đặt trước mặt đại quan nhân, hai mắt y liền hiện lên vẻ kinh hỉ. Cảm thấy đợi một canh giờ là đáng giá. Đầu tiên vị đại quan nhân kia cúi đầu ngửi, rồi khen: – Nhìn như một bát nước bình hường, nhưng mùi thơm xông tận vào mũi. Không tồi, không tồi.
Lý Kỳ ngồi ở một bên, cười mà không nói.
Đại quan nhân vừa dứt lời, liền không thể chờ đợi được nữa, cầm lấy thìa, nhấm nháp một ngụm, hai mắt sáng ngời, nói: – Món súp này nhìn phía trên trong như nước, nhưng mùi thơm lại đậm đặc mà không ngán dầu. Khéo, thực là khéo. Nói là món ngon tuyệt thế còn chưa đủ, một chút cũng chưa đủ. Nói tới đây, y thấy Tả Bá Thanh còn chưa ăn, nhân tiện nói: – Bá Thanh, ngươi cũng nếm thử đi.
Tả Bá Thanh vội gật đầu, sau đó nếm thử một ngụm, nhướn mày, lại uống một thìa, lông mày càng trầm xuống.
Vị đại quan nhân thấy vậy, kinh ngạc hỏi: – Sao vậy Bá Thanh? Ngươi thấy không ngon à?
Lý Kỳ cũng kinh ngạc nhìn Tả Bá Thanh.