Má ơi, lẽ nào mấy tên này nghe được tiếng gió? Không có khả năng. Chỉ có mình và Ngô đại thúc biết. Ngô đại thúc chắc chắn sẽ không nói cho bọn họ biết. Chẳng lẽ bọn họ còn có tài tiên tri?
Lý Kỳ rùng mình, chột dạ nói:
– Ta có làm gì đâu.
Cao nha nội cười nói:
– Đã tới mức này rồi ngươi còn muốn giấu chúng ta sao? Chúng ta biết hết rồi.
Hồng Thiên Cửu cũng gật đầu:
– Đúng vậy, Lý đại ca, chuyện tốt như vậy huynh lại giấu bọn đệ, thật không nói nghĩa khí gì cả.
Không thể nào, lẽ nào bọn họ thực sự biết? Giữa hàng hai lông mày Lý Kỳ đã lấm tấm mồ hôi. Vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ làm sao để giữ bí mật của thủy tinh. Chưa từng nghĩ tới, thủy tinh còn chưa bắt đầu sản xuất, đã bị phát hiện. Trong lòng lạnh lẽo, nhưng ngoài miệng vẫn thử hỏi:
– Rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì vậy?
Cao nha nội nghiêm mặt, hướng Chu Hoa nói:
– Tam Lang, ngươi nói cho hắn biết.
Chu Hoa cười hắc hắc:
– Lý đại ca, huynh còn nhớ lần trước huynh lấy không ít vải bố từ xưởng của nhà đệ không?
– Vải bố?
Lý Kỳ ngẩn ra, lẽ nào bọn họ nói không phải là thủy tinh? Gật đầu nói:
– Đúng rồi, có vấn đề gì à?
Hồng Thiên Cửu nói xen vào:
– Lý đại ca, huynh lấy số vải bố đó cỏ phải vì chuẩn bị cho vũ hội hóa trang?
Lý Kỳ nghe tới đó, lập tức hiểu ra, trong lòng thở phào một tiếng. Mẹ nó, chơi chung với đám dở hơi này, thật đúng là có thể rèn luyện năng lực kháng áp. Lần sau để cho đám lính của mình đi theo bọn họ vài ngày, phỏng chừng về sau có gặp hổ, cũng có thể an giấc ngủ ngon. Hắn cười hỏi:
– Đúng thì sao?
– Vậy ngươi khẳng định đang mày mò làm thứ gì đó cổ quái. Hắc hắc, chẳng như cái yếm ấy.
Cao nha nội cười dâm.
Lý Kỳ cười hỏi:
– Vậy thì thế nào?
Cao nha nội chơi xỏ lá:
– Ta mặc kệ, ta cũng muốn.
Lý Kỳ khẽ nói:
– Ngươi cũng muốn? Ngay cả ta làm cái gì ngươi cũng không biết, vậy ngươi muốn cái gì?
Cao nha nội xiên eo nói:
– Đơn giản. Đến lúc đó ngươi mặc trang phục gì, thì cho chúng ta mỗi người một bộ là được.
Hồng Thiên Cửu gật đầu:
– Đúng vậy, đúng vậy, đệ không mặc bộ áo giáp kia cũng được.
Cho mỗi người một bộ? Ăn mặc giống nhau tới đó, chẳng phải thành tâm điểm của mọi người sao? Không biết trong đầu các ngươi nghĩ gì. Lý Kỳ nói thẳng:
– Không có cửa đâu.
Cao nha nội như đã sớm đoán ra Lý Kỳ sẽ cự tuyệt bọn họ, khẽ nói:
– Được, ngươi không muốn, thì ta đi tìm muội muội và Hồng nương tử. Ta đã điều tra rõ ràng, ngươi luôn lợi dụng muội muội của ta để làm yếm cho ngươi bán.
Dm, thằng nhãi thật quá vô sỉ, lại dùng em gái uy hếp mình?
Khoan hẵng nói, một chiêu này của Cao nha nội vừa vặn đâm trúng đích. Lý Kỳ cũng không muốn mấy kẻ dở hơi này đi quấy rối Trương Nhuận Nhi và Quý Hồng Nô. Hắn nghĩ bụng, lão tử sẽ thiết kế vài tang phục cho các ngươi. Hắn phất tay nói:
– Rồi rồi, coi như ta sợ các ngươi. Các ngươi gọi vài người may giỏi tới đây, ta giúp bọn họ may cho các ngươi.
Cao nha nội đắc ý liếc nhìn Hồng Thiên Cửu và Chu Hoa, cười hắc hắc nói:
– Nói từ sớm có phải tốt không.
Lý Kỳ tức giận lườm y một cái, lại nhìn sắc trời, thấy mặt trời đã ngả về phía tây. Đột nhiên nhớ ra đêm này còn đốt lửa mở tiệc, vỗ đùi nói:
– Nguy rồi.
Nói xong liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Ba người bị tiếng hô to này của Lý Kỳ làm cho hoảng sợ. Đợi bọn họ phản ứng, thì Lý Kỳ đã đi được hơn mười mét.
– Lý đại ca, huynh đi đâu vậy?
Lý Kỳ chẳng thèm để ý tới cậu ta, mà đi nhanh hơn.
Cao nha nội cau mày:
– Hắn vội vã đi đâu vậy?
Hồng Thiên Cửu vội nói:
– Chúng ta cứ đi theo sau là biết thôi.
– Có đạo lý, có đạo lý.
Cao nha nội cười hắc hắc, vung tay lên:
– Chúng ta đi.
…
Rời khỏi Tần phủ, Lý Kỳ đi thẳng tới Túy Tiên Cư. Bởi vì hắn đã an bài tốt từ trước, cho nên lúc hắn tới Túy Tiên Cư, thì Trần Đại Trụ cùng những vị đại nương đại thúc kia đã chờ xuất phát.
Rõ ràng, Lý Kỳ muốn mượn tiệc tối này, để cho các vị đại thúc, đại nương có cơ hội thực tập.
Nhiều người như vậy, nhiều thứ phải xử lý như vậy, nếu làm nhiều món, chắc phải bận chết. Cho nên hắn tính toán bữa tiệc đêm nay nướng thịt là chính. Dù sao nướng thịt cũng đơn giản, mà hương vị lại không tồi. Đương nhiên, một vài nguyên liệu đặc thù, vẫn phải do đích thân hắn xử lý.
Lúc bọn họ tới quân doanh, thì màn đêm đã buông xuống. Bốn phía của giáo trường dựng ba mươi mấy cái cọc gỗ. Trên cọc gỗ được buộc chặt cây đuốc. Chiếu sáng trưng cả giáo trường.Ở giữa giáo trường là đặt chồng chất hơn mười đống củi còn chưa đốt. Trên đồng củi là nồi sắt đựng nước. Đám lính đã ngồi ngay ngắn chỗ đó, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt bọn họ, hiện ra khuôn mặt đói khát. Lý Kỳ biết rằng mình đã tới chậm.
– Phó Soái, ngài rốt cuộc đã tới.
Lương Hùng thấy Lý Kỳ tới, tranh thủ thời gian đi lên đón. Vì bữa tiệc đêm nay, mà buổi trưa y chỉ ăn có một bát cơm. Giờ bụng đã kêu sùng sục rồi.
Lý Kỳ mỉm cười có lỗi:
– Rượu mang tới chưa?
Lương Hùng gật đầu, muốn nói lại thôi:
– Vừa mới đưa tới, tuy nhiên…
– Tuy nhiên hơi ít phải không?
Lý Kỳ cười ha hả. Thực ra số rượu đó là hắn mua từ Phàn Lâu. Dù sao rượu Thiên Hạ Vô Song quá đắt, hơn nữa đám binh lính này cũng không biết thưởng thức rượu. Để cho bọn họ uống chẳng khác gì lãng phí. Cho nên Lý Kỳ dứt khoát mua một ít rượu từ Phàn Lâu đối phó với bọn họ. Tổng cộng là năm mươi bình. Nghe qua có vẻ nhiều, nhưng đối với năm trăm người mà nói, vậy thì quá ít.
Lương Hùng ngượng ngùng gật đầu.
Lý Kỳ cười nói:
– Cũng không phải là mở tiệc khánh thành, chẳng lẽ còn muốn uống say? Nói thiệt cho ngươi biết. Ta vốn không định mang rượu tới. Nhưng không có rượu lại mất vui, mới mua một ít cho huynh đệ giải cơn thèm. Nhiều hơn sẽ không có. Các ngươi uống tạm vậy. Còn nữa, huấn luyện tập kích đêm vẫn không thể thiếu. Có ai vì uống rượu mà không dậy được, thì đánh năm mươi gậy, biết chưa?
Lương Hùng không dám nhiều lời, vội ôm quyền nói:
– Tỵ chức tuân mệnh.
Ý định uống thả cửa đêm nay tuyên bố dập tắt.
– Ừ, hiện tại bắt đầu đi.
Lý Kỳ ra lệnh một tiếng, hơn mười đống củi được đốt lửa. Ánh lửa phừng phừng nhất thời chiếu sáng cả giáo trường.
Dưới sự chỉ huy của Trần Đại Trụ, các vị đại thúc đại nương kia nhanh chóng tìm công cụ nướng của mình, bắt đầu bận rộn. Đám đầu bếp được phái tới cũng đã xử lý xong thịt thú rừng, liền giao cho bọn họ nướng. Tất cả đều dựa theo Lý Kỳ phân phó.
– Oa, thật là náo nhiệt.
Ông trời, sao bọn chúng lại tới đây?
Lý Kỳ quay đầu nhìn, thấy là đám người Cao nha nội, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ. Lại thấy Triệu Giai cũng đi theo, hai mắt trừng lên. Đêm này càng thêm náo nhiệt rồi đây. Tranh thủ thời gian đi lên đón chào, thi lễ một cái:
– Điện hạ, sao ngài cũng tới?
Triệu Giai cười nói:
– Ta tới Túy Tiên Cư ăn cơm thì vừa vặn thấy bọn họ, liền bị bọn họ kéo đi.
Cao nha nội khó chịu nói:
– Lý Kỳ, ngươi mở tiệc đêm, sao không gọi chúng ta. May mà Tiểu Cửu cơ linh. Bằng không chúng ta đã bỏ lỡ bữa tiệc này rồi.
– Là ta nghĩ nó không phù hợp với các ngươi.
Lý Kỳ trả lời qua loa. Sau đó đưa bọn họ tới một cái bàn đặt trên giáo đài. Lương Hùng cũng biết Triệu Giai, thấy Vận Vương chợt giá lâm, toàn thân khẽ run, tranh thủ thời gian hành lễ:
– Tỵ chức bái kiến Vận Vương.
Người xung quanh nghe thấy vậy đều choáng váng. Mặc dù bọn họ chưa từng thấy Triệu Giai, nhưng danh tiếng của Vận Vương, bọn họ từng nghe nói qua, đều quỳ xuống hành lễ.
Triệu Giai vung tay nói:
– Tất cả đứng lên. Hôm nay bổn vương tới đây chỉ là muốn tìm Phó Soái của các ngươi chơi mà thôi, không có ý gì khác. Các ngươi làm gì thì cứ làm đi.
Mọi người nghe y nói là tìm Phó Soái chơi, hai mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, một cảm giác tự hào bỗng sinh ra.
– Vâng.
Tuy nói như vậy, nhưng mọi người vẫn rất câu thúc.
Lý Kỳ chẳng quan tâm. Hắn biết chỉ cần rượu vừa vào bụng, những người này sẽ lộ nguyên hình. Triệu Giai nhìn thấy nhiều thịt như vậy, hướng Lý Kỳ cười nói:
– Lý Kỳ, người nào làm binh lính của ngươi thật đúng là hạnh phúc a.
Khóe miệng của Lương Hùng khẽ động đậy vài cái. Đây là câu buồn cười nhất mà y từng nghe.
Lý Kỳ lắc đầu thở dài:
– Điện hạ, ngài cũng biết đấy, hạ quan vốn là người thiện lương. Nhân từ là khuyết điểm mà hạ quan bình sinh thống hận nhất. Nếu ai có thể giúp hạ quan thay đổi, hạ quan sẽ hậu tạ.
Triệu Giai cổ quái nhìn hắn, ngượng ngùng nói:
– Thực ra bổn vương chỉ tùy tiện nói mà thôi.
Đám người Cao nha nội đều cười lên ha hả.
Các ngươi hung ác.
Sắc mặt Lý Kỳ cứng đờ, hung hăng khách sáo Triệu Giai một phen. Hắn bảo Lương Hùng chiêu đãi bọn họ, còn hắn thì đi xuống bận rộn.
Được chiêu đãi Vận Vương làm cho Lương Hùng rất cao hứng. Châm trà rót nước, phục vụ tận tình.
Lý Kỳ đi xuống dò xét một phen, thấy nước đã đun sôi, lập tức phân phó mang gà rừng tới. Chỉ thấy mấy người lính cầm hơn mười con gà rừng trụi lủi, không đầu không đuôi, tứ chi không trọn vẹn, nội tạng cũng bị lấy ra hết. Tuy nhiên, trọng bụng gà rừng lấp đầy gia vị như táo đỏ, gừng.
Rất rõ ràng, Lý Kỳ muốn nấu canh gà. Như vậy mới có thể phát huy tác dụng của những con gà rừng này tới mức cao nhất. Bằng không làm sao đủ ăn. Còn chân gà, đùi gà cùng nội tạng thì mang đi nướng.
Bên này đã xong, Lý Kỳ lại tới bên nướng thịt.
Hiện tại việc nướng thịt có thể nói là tiến bộ hơn lần nướng thịt trước rất nhiều. Lần trước là nướng theo kiểu nguyên thủy. Hiện tại mới là nướng theo kiểu tiến bộ. Bếp than đặc chế, đồ gia vị hoàn mỹ, tất cả đều bắt chước theo đời sau. Thậm chí còn tốt hơn đời sau. Bởi vì đời sau dùng điện hoặc là than đá để nướng. Mà Lý Kỳ thủy chung cho rằng dùng than củi nướng mới là ngon nhất.
Trần Đại Trụ một tay cầm quạt, một tay cầm đũa dài, chính đang nướng mấy cái đùi gà. Mùi thơm nồng nặc khiến nước miếng của cậu ta chảy ròng.
May mà không gọi Lục Tử tới, bằng không người khác không được ăn. Lý Kỳ nhịn không được, đi tới, tiện tay cầm cái bát bên cạnh đặt ở dưới miệng của Trần Đại Trụ:
– Cầm cái bát này mà hứng. Bằng không người khác lại ăn cả nước miếng của ngươi.
Trần Đại Trụ tranh thủ thời gian nuốt nước miếng, thật thà phúc hậu nói:
– Không cần, không cần.
Lý Kỳ lắc đầu bất đắc dĩ:
– Nhớ kỹ, nhóm đầu tiên phải đưa cho Vận Vương ăn trước.
Bởi vì nguyên liệu là có sẵn, cho nên chỉ cần đốt bếp lò lên là có thể nướng. Những đại thúc đại nương kia chia hai người một tổ, một người phụ trách quạt, một người phụ trách nướng.
Gia vị do Lý Kỳ đích thân phối chế, cộng thêm mùi hương của thịt thú rừng, rất nhanh đã truyền khắp quân doanh. Những binh lính kia đều cầm bát chạy tới, nhìn đông nhìn tây, không biết nên bắt tay vào đâu.