Lý Kỳ sững sờ, nhận lấy tờ giấy nhìn, nhất thời ngây dại. Qua một lúc lâu, mới hồi phục tinh thần. Đột nhiên nhớ lần trước vị đại quan nhân kia nói trong vòng một tháng, sẽ đối được ba câu tuyệt đối của mình, vội hỏi: – Vế dưới này là do ai nghĩ ra?
– Không biết, nhưng tờ giấy này do một thư sinh cầm tới.
Lý Kỳ hơi trầm ngâm, nói: – Đi thôi, chúng ta đi ra xem.
Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh tới đại sảnh, Ngô Phúc Vinh chỉ về phía người thư sinh kia, nói: – Chính là y.
Lý Kỳ gật đầu, đi tới, chắp tay nói với người thư sinh: – Chào tiểu ca, xin hỏi vế dưới này là do ngươi nghĩ ra à?
Vị thư sinh này nhận ra Lý Kỳ, lắc đầu, lau mồ hôi nói: – Không phải là tại hạ.
– Vậy là ai?
– Chính là đệ nhất tài nữ của Đông Kinh, Lý nương tử nghĩ ra.
Sắc mặt Lý Kỳ xiết chặt: – Ngươi nói chính là Lý Thanh Chiếu?
– Đúng vậy.
Thần tượng, thần tượng của ta rốt cuộc đã tới.
Trong lòng Lý Kỳ rất kích động, nắm lấy ống tay của người thư sinh, run giọng hỏi: – VậyVậy hiện tại Lý nương tử đang ở đâu?
Hành động này của Lý Kỳ đã hù dọa người thư sinh. Y rụt đầu lại, lắc lắc nói: – TaTa cũng không biết.
Lý Kỳ sững sờ, hỏi: – Vậy từ đâu ngươi có tờ giấy này?
– Là nha hoàn của Lý nương tử đưa cho tại hạ.
Nha hoàn của Lý Thanh Chiếu?
Lý Kỳ nghĩ bụng, Lý Thanh Chiếu đưa tờ giấy này cho người thư sinh, chắc hắn là có quen biết. Vội hỏi: – Lý nương tử đưa vế dưới phó thác cho ngươi, chắc ngươi có quen với Lý nương tử?
Vị thư sinh tràn đầy kiêu ngạo đáp: – Tại hạ từng may mắn được thấy mặt Lý nương tử hai lần.
Thấy mặt hai lần?
Lý Kỳ đầy vẻ hoài nghi, nói: – ÁchNgươi có thể nói rõ ràng hơn một chút được không. Cái gì mà thấy mặt hai lần. Rốt cuộc ngươi quen hay không quen Lý nương tử? Liệu có thể giới thiệu ta cho nàng ấy không?
– Điều nàyChỉ sợ không thể. Vị thư sinh kia lắc đầu.
“Mịa, tốn thời gian của lão tử.”
Hai mắt Lý Kỳ lộ vẻ thất vọng, lại hướng thư sinh kia nói: – Nếu ngày khác tiểu ca có cơ hội gặp lại Lý nương tử, hy vọng tiểu ca có thể thông báo cho tại hạ một tiếng. Tại hạ nhất định có hậu lễ.
– Ừ. Vị thư sinh kia vô ý thức gật đầu.
Lý Kỳ thở dài, thấp giọng nói với Ngô Phúc Vinh: – Ngô đại thúc, làm phiền chú gọi Điền thợ mộc tháo ván gỗ trên kia xuống. Lại gọi phu nhân viết lại vế dưới này rồi treo lên. Nhớ kỹ ở dưới phải ký tên Lý Thanh Chiếu.
Thần tượng là thần tượng, lợi dụng được thì vẫn nên lợi dụng.
Ngô Phúc Vinh gật đầu liền đi.
Một lát sau, Ngô Phúc Vinh dẫn theo mấy người Điền thợ mộc tới. Mấy người Điền thợ mộc nhanh chóng lấy ra dụng cụ tháo tấm ván gỗ và tấm câu đối Tịch mịch hàn song không thủ quả xuống.
Giờ đây, toàn bộ người trong Túy Tiên Cư đều ngẩng đầu theo dõi Điền thợ mộc, người nào người nấy đều lộ vẻ chờ mong.
Điền thợ mộc gỡ xong, liền đưa tấm gỗ cho Ngô Phúc Vinh.
Ngô Phúc Vinh run rẩy nhận lấy tấm gỗ. Trên đó viết gì ông ta cũng không biết. Hôm nay có nhiều người xem như vậy, trong lòng ít nhiều có chút không yên. Hơi liếc mắt nhìn Lý Kỳ, thấy hắn nháy mắt, ý bảo nên làm thế nào thì cứ làm thế đó.
Ngô Phúc Vinh hít sâu một hơi, giơ cao tấm ván gỗ lên, rồi ở trước mặt mọi người chậm rãi kéo tấm vải đỏ xuống.
Sau khi nhìn thấy chữ trên tấm ván gỗ, đám thực khách liền xôn xao.
Chỉ thấy trên ván gỗ viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Khai Thủy Tùng Diệp ba mươi xâu.
Cái tên bình thường, chữ viết cũng không có gì đặc biết, khiến cho mọi người không khỏi thất vọng. Nhưng giá tiền ba mươi xâu, thì thật quá đắt. Ba điều này gộp lại, khiến cho nhất thời mọi người không biết phản ứng kiểu gì.
Một thực khách không nhịn được lòng hiếu kỳ, hướng Ngô Phúc Vinh hỏi: – Ngô chưởng quầy, đây là món gì mà giá tận ba mươi xâu tiền?
Ngô Phúc Vinh cũng bị giá tiền này dọa cho ngây ngốc. Thẫn thỡ nhìn Lý Kỳ, như muốn hỏi, không phải ngươi định đùa cợt khách hàng đấy chứ?
Lý Kỳ đứng ra, cười nói: – Món Khai Thủy Tùng Diệp này thật ra là một món súp. Còn cụ thể như thế nào, thì phải có người gọi món này, tự nhiên các vị sẽ biết. Tuy nhiên tiểu điểm có thể cam đoan, tuyệt đối là đáng giá.
Ba mươi xấu rất đắt?
Lý Kỳ không cho rằng như vậy. Người khác một bộ danh họa, một thanh đao tốt đều mua hơn một nghìn xâu. Một món ăn nổi tiếng mới ba mươi xâu, đúng là không có gì phải ngạc nhiên.
Huống hồ, hắn tin tưởng sẽ có một vài người sảnh ăn nguyện ý cầm bạc tới gọi món này. Lùi một bước, cho dù không có, cũng không sao cả. Dù sao đã đặt ở đây rồi, ngươi thích gọi hay không kệ ngươi, cũng không phải ta chờ số tiền đó để cứu mạng.
Lý Kỳ thấy mọi người đàm luận món ăn này, cười nhạt một tiếng, chuẩn bị quay về phòng bếp. Nhưng vừa mới xoay người, chợt thấy Tiểu Đào đi xuống từ trên lâu, tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: – Lý công tử, phu nhân bảo công tử lên lầu một chuyến.
– Có chuyện gì không?
– Nô tỳ không biết.
Lý Kỳ gật đầu, nghĩ bụng nhất định là vì món Khai Thủy Tùng Diệp kia. – Đi thôi.
Lý Kỳ đi theo Tiểu Đào tới nhã gian Thiên Thượng Nhân Gian. Thấy bên trong ngoại trừ Tần phu nhân ra, còn có hai người đang ngồi. Một là Bạch Thiển Dạ, hai là một vị văn sĩ mặc áo xanh.
Lúc trước Tần phu nhân có nói cho Lý Kỳ, hôm nay Bạch Thiển Dạ sẽ cùng một người bạn thân tới bái phỏng. Còn bảo hắn chuẩn bị vài món ăn ngon.
Giờ đây Lý Kỳ đang thất lạc vì không được gặp Lý Thanh Chiếu. Cho nên hắn chỉ nhìn lướt qua vị văn sĩ mặc áo xanh kia. Ngay cả chào hỏi cũng không có hứng thú.
Bạch Thiển Dạ thấy vẻ buồn bực của Lý Kỳ, còn tưởng rằng hắn buồn bực vì có người đối ra vế dưới. Nàng cười hì hì hỏi: – Làm sao vậy? Có phải ngươi không ngờ lại có người đối ra được vế dưới nhanh như vậy không?
Lý Kỳ tức giận nói: – Ta treo ba câu đối đó lên, đương nhiên hy vọng có người có thể đối được. Huống hồ vẫn là Thanh Chiếu tỷ tỷ của ta đối được. Ta vui vẻ còn không kịp ấy chứ. Chỉ là vì sao Thanh Chiếu tỷ tỷ không tự mình tới. Chẳng lẽ có việc gì bận?
– Thanh Chiếu tỷ tỷ?
Bạch Thiển Dạ sững sờ, nói: – Nghe ngữ khí của ngươi, có vẻ như ngươi quen biết Lýnương tử vậy.
Lý Kỳ lắc đầu thở dài: – Quen thì có quen. Chẳng qua là ta quen nàng, mà nàng không biết ta. Thực ra ta rất muốn thấy mặt nàng ấy một lần. Tuy nhiên, ài
Bạch Thiển Dạ thấy hắn không giống nói dối. Lại nghĩ tới vẻ kích động vừa nãy của hắn, nghi ngờ nói: – Vì sao ngươi muốn gặp nàng ấy như vậy?
Lý Kỳ không che dấu chút nào: – Từ nhỏ ta đã yêu mến thơ của nàng ấy rồi. Từ lúc ta tới BắcĐông Kinh, nguyện vọng đầu tiên chính là có thể nhìn thấy nàng ấy. Ngươi có điều không biết. Ở quê ta có truyền lưu một câu như vậy, Bình sinh không được gặp Lý Thanh Chiếu, tự xưng Thi Thánh cũng uổng công.
Bạch Thiển Dạ cười khúc khích nói: – Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy câu đó. Cũng không biết ngươi nói là thật hay giả. Lý Kỳ nghiêm mặt nói: – Đây chẳng qua là ngươi cô lậu quả văn mà thôi. Ta sẽ không cầm Thanh Chiếu tỷ tỷ để nói giỡn.
– Vẫn còn gọi Thanh Chiếu tỷ tỷ. Ngươi chưa từng nhìn thấy nàng ấy, đã gọi thân thiết như vậy. Bạch Thiển Dạ trểu ghẹo.
– Ta thích thế đấy, ngươi quản được à. Lý Kỳ tức giận nói.