Lần này nếu bị Cao nha nội nhìn thấy, còn không cười tới rụng răng. Đây là sự khác nhau giữa lừa và ngựa.
Bỏ lỡ con nai, Lý Kỳ cũng không biết đến bao giờ thấy con nữa. Tinh thần giảm xuống đáy, cưỡi chú lừa, đi dạo khắp nơi không có mục đích.
Lại qua hồi lâu, Lý Kỳ đi ra rừng, tới một vùng đất khá thoáng đạt. Từ xa có thể trông thấy những dãy núi nguy nga, sương mù mênh mông.
Thật là một bức tranh thiên nhiên khiến người ta thoải mái.
Nhưng hiện tại Lý Kỳ đâu có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp, đưa mắt nhìn quanh, mờ mịt hỏi:
– Mình đang ở nơi nào vậy?
Bởi vì nơi này đã là rìa phía đông, mà Lý Kỳ cũng lần đầu tiên tới, thở dài tự nhủ:
– Thôi, đến lúc trở về rồi, miễn cho tí nữa lại bị bọn họ trào phúng.
Lý Kỳ nhìn xung quanh, không biết đâu mới là đường về.
Đúng lúc này, có hai nam tử đi tới. Một người đầy râu quai nón, một người thì còn trẻ tuổi có làn da trắng. Hai người vác một cây gậy, cây gậy treo dĩ nhiên là một con báo hoa lớn. Ở cổ có một lỗ thủng, còn nhỏ máu tươi, xem ra vừa chết không lâu.
Chỉ nghe người nhỏ tuổi nói:
– Đại ca, vừa nãy huynh thật dũng mãnh, một mũi tên đã bắn chết con báo lớn này. Nếu đệ cũng lợi hại như huynh thì tốt.
Người râu quai nón kia cười ha hả:
– Nhị đệ, đệ còn trẻ như vậy đã dám cùng huynh đi vào rừng sâu đối mặt với mãnh thú. Chờ đệ bằng tuổi huynh, đừng nói là báo, mà ngay cả lão hổ cũng không nói chơi.
Người trẻ tuổi thật thà phúc hậu cười, lại nghe người râu quai nón nói:
– Tuy nhiên, hiện tại đệ chưa thể đi một mình vào vùng núi đó, quá nguy hiểm. Đi săn gần đây để luyện tập đã.
Người trẻ tuổi gật đầu, ngữ khí hơi bất mãn:
– Đệ đương nhiên hiểu điều đó. Đúng rồi, đại ca có biết đám người hôm nay có địa vì gì không? Bọn họ thật bá đạo, chúng ta vốn dựa vào khu rừng này để kiếm sống, vậy mà bọn họ không cho phép chúng ta đi vào săn. Đây không phải là chặt đứt đường sống của huynh đệ chúng ta sao?
– Ai nha, nhị đệ chớ nói linh tinh.
Người râu quai nón vội nhìn xung quanh, cảnh cáo người trẻ tuổi:
– Nhị đệ, ta nghe nói quý nhân hôm nay tới đây săn chính là con trai của Cao thái úy, Cao nha nội. Nếu lời này rơi vào tai bọn họ, vậy chúng ta khó mà giữ được tính mạng.
– Cao nha nội?
Người trẻ tuổi hình như cũng nghe qua đại danh của Cao nha nội, sợ tới mức trắng bệch, vội gật đầu:
– Đại ca, đệ biết rồi, đệ sẽ khong nói linh tinh nữa.
Lý Kỳ nghe hai anh em họ nói chuyện, có chút dở khóc dở cười. Xem ra Cao nha nội còn đáng sợ hơn cả mãnh thú. Nghĩ bụng, bọn họ nhiều đời đi săn ở đây, chắc là biết đường về thành.
– Hai vị hảo hán, xin dừng bước.
Lý Kỳ kẹp hai chân, điều khiển chú lừa đi tới phía trước.
Hai anh em kia quay đầun hìn, chỉ thấy một thanh niên ăn mặc theo kiểu thợ săn đi tới. Người râu quai nón hướng Lý Kỳ hỏi:
– Tiểu ca, cậu vừa gọi chúng tôi à?
Lý Kỳ đi tới trước mặt bọn họ, cười gật đầu:
– Ừ, ta là thợ săn trong thành, hôm nay là lần đầu tiên tới chỗ này săn, chính là không ngờ bị cưỡng chế đuổi tới tận đây…
Người trẻ tuổi vừa nghe, nhất thời kinh hô:
– Ngươi cũng bị đám người kia đuổi ra à?
Lý Kỳ gật đầu:
– Không sai, cho nên tới hiện tại vẫn chưa bắt được con mồi nào, lại còn bị lạc đường. Giờ muốn hỏi thăm hai vị làm sao quay về thành.
Người trẻ tuổi thấy Lý Kỳ cũng bị đám người kia cưỡng chế đuổi đi, liền có cảm giác đồng bệnh tương lân, nhiệt tình chỉ về một lối nhỏ, nói:
– Ngươi đi dọc theo con đường này chừng nửa canh giờ, sẽ thấy một con đường lớn. Sau đó ngươi theo con đường lớn đi ba dặm sẽ tới ngoại thành.
– A, ta nhớ rồi, đa tạ đa tạ.
Lý Kỳ vội chắp tay nói lời cảm ơn.
– Không có gì.
Lý Kỳ gật đầu, đang chuẩn bị rời đi, dư quang đụng phải con báo mà hai người đang vác. Chỉ thấy con báo này rất lớn, chiều cao ít nhất cũng phải mét sáu. Mặc dù đã chết, nhưng bộ dáng vẫn cực kỳ dữ tợn. Làm cho người ta có một cảm giác sởn cả gai ốc. Bản lĩnh của hai người này thật là lớn. Nếu để mình đụng phải con báo kia, phỏng chừng ngay cả bao tên để ở nơi nào cũng không biết.
Nghĩ tới đây, hắn bỗng nghĩ, lâm trận bỏ chạy không giống tác phong của Lý Kỳ ta. Nếu cứ như vậy rời đi, về sau làm sao dám đối diện với đám người Triệu Giai.
Người râu quai nón thấy Lý Kỳ do dự không tiến, vẻ mặt âm tình bất định, liền sinh lòng cảnh giác, hỏi:
– Tiểu ca, còn có việc gì không?
– À, không có gì.
Lý Kỳ nao nao, ánh mắt hướng về con báo, cười ha hả nói:
– Hai vị hảo hán, quả nhiên trời sinh thần lực. Ngay cả con báo lớn như vậy cũng có thể hàng phục. Trong giới thợ săn, ta thấy hai vị nhất định là xếp hàng đầu.
Người trẻ tuổi vui vẻ, giành nói:
– Tiểu ca, con báo này vốn do đại ca ta bắn được, không liên quan gì tới ta.
Người râu quai nón cũng vẻ mặt đắc ý, nhưng ngoài miệng lại khiêm nhường:
– Ở đâu, ở đâu, tất cả là nhờ ông trời hỗ trợ, chúng ta mới trùng hợp gặp được con báo này. Lúc ấy nó đang ăn thịt một con gà rừng, vì nhất thời không chú ý, mới bị chúng ta đắc thủ dễ dàng như vậy.
– Vậy cũng khó lường rồi.
Lý Kỳ hưng phấn, nhảy xuống lưng lừa, đi tới thi thể con báo, chỉ vào lỗ thủng lớn trên cổ nói, chậc chậc khen:
– Nhìn cái lỗ này mà xem. Nếu không có bản lĩnh, sao có thể bắn chuẩn như vậy được. Ài, cho dù ta có luyện thêm chục năm, cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng của huynh đài thôi.
Hai anh em được Lý Kỳ thổi phồng, đều có chút lâng lâng, mỉm cười ngây ngô.
– Đúng rồi, không biết cao tính đại danh của hai vị?
Lý Kỳ chắp tay hỏi.
– Vũ Đại.
– Vũ Nhị.
Hai người chắp tay đáp.
Dm.
Hai chân Lý Kỳ mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống, run giọng hỏi lại:
– Tên…tên gì?
– Ta là Vũ Đại, còn đây là nhị đệ của ta, Vũ Nhị.
Vũ Đại đáp.
Lý Kỳ nuốt nước bọt, thấp thỏm hỏi:
– Xin hỏi vị Vũ Nhị này, tên thật của ngươi có phải là Võ Tòng?
Vũ Nhị lắc đầu:
– Tên thật của ta chính là Vũ Nhị. Võ Tòng là người phương nào?
May mắn chỉ là trùng tên. Tuy nhiên nếu Võ Đại Lang mà lợi hại như vậy, thì Phan Kim Liên đã không cắm sừng rồi.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng:
– Võ Tống là một thợ săn rất nổi tiếng, ta có nghe người khác nói qua, cũng không rõ ràng lắm. Tại hạ là Lý…
Nói tới đây, hắn nghĩ bụng, không nói tên thật vẫn tốt hơn, miễn cho bị lộ, liền sửa lời:
– Lý Đại Khả. Đúng rồi, không biết hai vị định xử lý con báo này thế nào?
– Đương nhiên là mang bán.
Vũ Nhị cười đáp.
– Định bán bao nhiêu?
Vũ Đại lắc đầu:
– Ta cũng không biết. Không dối gì ngươi, đây là lần đầu tiên ta bắn được một con báo. Vừa rồi còn đang định cùng nhị đệ tới chợ thử vận may.
Lý Kỳ thử nói:
– Là thế này, thực ra tại hạ có biết một hai về loài báo. Nếu hai vị đồng ý, dứt khoát bán con báo này cho tại hạ. Tại hạ trả hai mươi xâu.