Chính vào lúc này, Tiểu Đào chợt từ bên trong đi ra. Vừa thấy Lý Kỳ, liền kêu lên: – Lý công tử, thì ra công tử đã tới rồi. Phu nhân còn bảo ta tìm công tử.
Lý Kỳ gật đầu, vươn tay chỉ về phía Hồng Thiên Cửu, giới thiệu: – Tiểu Đào, vị này chính là Hồng công tử.
– Tiểu Đào bái kiến Hồng công tử. Tiểu Đào hướng Hồng Thiên Cửu hành lễ.
– Tiểu đệ không phải là công tử gì cả, cứ gọi tiểu đệ là Tiểu Cửu Ca là được.
Hồng Thiên Cửu cười ha ha, lại hướng Lý Kỳ chớp đôi mắt to, cười nói: – Lý ca, nha hoàn của tẩu phu nhân cũng xinh đẹp như vậy. Chắc hẳn tẩu phu nhân cũng là quốc sắc thiên hương chứ?
“Tẩu phu nhân? Tiểu tử này đúng là cái gì cũng dám nói.”
Lý Kỳ sững sờ, lập tức hiểu ra, vụng trộm nhìn Tiểu Đào, thấy sắc mặt của nàng không vui, vội giải thích: – Tiểu Cửu, ngươi đừng nói bậy. Bên trong chính là Tần phu nhân, đông gia của Túy Tiên Cư bên đường cái Biện Hà.
– Tần phu nhân? Túy Tiên Cư?
Hồng Thiên Cửu hơi sững sờ, chợt hỏi: – Lý ca, huynh nói chính là Túy Tiên Cư bán chao?
Lý Kỳ cười gật đầu: – Đúng vậy. Thực ra tại hạ chính là đầu bếp của Túy Tiên Cư. Món chao đó cũng là do tại hạ làm.
– Ôi, thì ra chao là do Lý đại ca làm. Khó trách đặc biệt như vậy.
Sắc mặt Hồng Thiên Cửu đầy hưng phấn, nói: – Lý đại ca, huynh có điều không biết. Cha đệ rất thích ăn chao của quán huynh. Hàng ngày đều sai hai mươi, ba mươi hạ nhân tới Túy Tiên Cư để xếp hàng mua chao. Tiểu đệ cũng rất thích ăn.
Hàng ngày đều phái hai mươi, ba mươi hạ nhân xếp hàng mua chao?
Đây đúng là một đôi cha con dở hơi.
Lý Kỳ dở khóc dở cười, nhìn thấy Tiểu Đào đã có vẻ không kiên nhẫn, nhân tiện nói: – Tiểu Cửu, ngươi tới đây một mình à?
Hồng Thiên Cửu gật đầu.
– Vậy thì chúng ta cùng một chỗ ăn cơm luôn. Một mình ăn cơm thì thật nhàm chán.
– Tiểu đệ cũng có ý đó.
– Vậy thì tốt, chúng ta vào thôi.
Trong nhà rất rộng rãi, sáng sủa. Có hơn mười cái bàn vuông sạch sẽ được bày ở đó.
Hiện tại, bên trong đã ngồi không ít người. Phần lớn là thương nhân, viên ngoại, người giàu có. Còn quan lại quyền quý thì ăn trên tầng hai, tầng ba.
Lý Kỳ đưa mắt nhìn xung quanh, thì thấy mấy người Tần phu nhân, Ngô Phúc Vinh đang ngồi trước cái bàn ở một góc. Không chỉ như thế, Bạch Thiển Dạ cũng đã ở. Còn có một nam tử mặc áo đỏ. Chính là vị Trâu đại tài tử mà bọn họ vừa mới đụng chạm ở cửa ra vào.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Lý Kỳ âm thầm cười khổ, hướng Tiểu Đào nói: – Bạch nương tử đến đây từ khi nào?
Tiểu Đào đáp:
– Buổi sáng đã tới rồi.
– Lý ca, huynh cũng quen Bạch nương tử? Hồng Thiên Cửu kinh ngạc hỏi.
Lý Kỳ khẽ cười: – Không quen lắm. Chỉ là nàng ấy và phu nhân nhà ta là đôi bạn thân.
– Nguyên lại là như vậy. Lý ca, huynh có điều không biết. Vị Bạch nương tử kia rất khó lường. Hồng Thiên Cửu vụng trộm nhìn Bạch Thiển Dạ, có chút chột dạ nói.
“Cái gì mà khó lường, không phải là một nữ nhân sao”
Lý Kỳ cười không đáp, đi thẳng hướng Tần phu nhân.
Tần phu nhân thấy Lý Kỳ tới, vội vàng giới thiệu: – Lý Kỳ, vị này chính là Trâu Tử Kiến, Trâu đại tài tử. Trâu công tử, vị này chính là đầu bếp của tiểu điếm, Lý Kỳ.
Ở trước mặt người ngoài, Tần phu nhân tất nhiên không xưng hô Lý Kỳ là Lý công tử. Dù sao trên danh nghĩa, Lý Kỳ chỉ là người làm công của nàng.
– Nguyên lai là tiện huynh, kính đã lâu, kính đã lâu. Lý Kỳ chắp tay cười.
Hắn không gọi Trâu công tử, cũng không gọi Trâu huynh hay là Tử Kiến huynh, mà gọi là tiện huynh. Nguyên nhân trong đó chỉ có thông minh nhanh nhẹn như Bạch Thiển Dạ, cùng với ngưu tầm ngưu, mã tầm mã như Hồng Thiên Cửu là hiểu.
Mà ngay cả bản thân Trâu Tử Kiến cũng không phát hiện ra. Nhưng có một điều khiến y hoang mang. Chính là Lý Kỳ chỉ là một đầu bếp. Lại có tư cách ngồi cùng chỗ với chủ nhân. Điều này thực sự kỳ quặc. Nhưng thân thủ không đánh khuôn mặt cười. Huống hồ còn có Bạch Thiển Dạ nơi đây, Trâu Tử Kiến cũng chắp tay cười đáp: – Nguyên lai là Lý huynh, thất kính thất kính. Bạch Thiển Dạ thấy biểu hiện của bọn họ khác nhau, nghi ngờ hỏi: – Hai người đã quen nhau từ trước?
Lý Kỳ cười ha hả: – Vừa rồi tại hạ và tiện huynh gặp nhau ở cửa ra vào. Vừa gặp đã thân, còn thảo luyện về chuyện súc sinh và người.
Hồng Thiên Cửu vừa nghe, trong lòng nở hoa. So với bản lĩnh mắng chửi người này, cậu ta phải cam bái hạ phong.
Hai mắt Trâu Tử Kiến ánh lên một tia oán hận, nhưng nhịn xuống không phát tác, chỉ nói: – Đúng vậy, đúng vậy. Sau đó hướng Bạch nương tử nói: – Bạch nương tử, bằng hữu của tại hạ đã tới. Nên không quấy rầy Bạch nương tử và phu nhân nữa. Cáo từ.
Dứt lời, liền xoay người rời đi. Đi tới một cái bàn phía đối diện. Trước bàn này đã ngồi hai người nam tử ăn mặc theo kiểu thư sinh.
– Lý đại ca, huynh thật lợi hại. Nói ba xạo liền đuổi tên Trâu Bàn Tử kia đi.
Hồng Thiên Cửu có chút hả hê nói.
Lúc này mọi người mới chú ý tới tên tiểu tử đi vào cùng Lý Kỳ.
Bạch Thiển Dạ nhìn cậu ta, nhướn mày hỏi: – Cậu có phải là thiếu công tử của sòng bạc Hồng Vạn, Hồng Thiên Cửu không?
Hồng Thiên Cửu gật đầu, cười nói: – Không dám, chính là tiểu đệ. Bạch nương tử cứ gọi tiểu đệ là Tiểu Cửu là được. Xem ra, ở trước mặt Bạch Thiển Dạ, cậu ta không dám làm càn.
Bạch Thiển Dạ mỉm cười gật đầu. Nhưng trong lòng rất là nghi hoặc. Vì sao cậu ta lại đi cùng Lý Kỳ. Mà có vẻ như hai người rất thân thuộc.
Thực ra Bạch Thiển Dạ cũng chỉ thấy Hồng Thiên Cửu vài lần. Nhưng Hồng Thiên Cửu là Tiểu Bá Vương nổi tiếng của thành Biện Kinh. Hơn nữa rất thích chọc gậy bánh xe mấy đám tài tử thư sinh. Trâu Tử Kiến đã từng là nạn nhân của cậu ta. Một bên Lý Kỳ đã sững sờ. Má, thì ra tiểu tử này là con trai của Đổ Vương. Mình phát tài lớn rồi.
Hai mắt Lý Kỳ tỏa sáng, cười gian nhìn sang Hồng Thiên Cửu. Giống như trước mặt hắn là một con sơn dương nhỏ đợi làm thịt.
Hồng Thiên Cửu bị ánh mắt của Lý Kỳ làm cho sợ hãi. Cơ thể không tự chủ được nhúc nhích về phía sau.
Động tác này đã đánh thức Lý Kỳ, hắn cười tủm tỉm nói:
– Tiểu Cửu, vừa nãy ngươi nói thích ăn đậu hũ của đại caÀ không, chao của Túy Tiên Cư phải không?
– ĐúngĐúng vậy!
Hồng Thiên Cửu gật đầu.
Lý Kỳ cười nói: – Vậy ngươi có muốn nếm thử tạy nghề chính thức của đại ca không? Không dối gì ngươi, món chao kia chỉ là mốn quà ăn vặt mà đại ca tùy ý làm. Căn bản không coi vào đâu. Chao mà không coi vào đâu?
Hồng Thiên Cửu gật đầu đáp:
– Đương nhiên là muốn rồi. Lý đại ca, huynh còn có thể làm được món gì?
– Nhiều lắm, nói tới ba ngày ba đêm cũng không hết. Lý Kỳ lại lắc đầu nói: – Vừa vặn, ba ngày nữa, Túy Tiên Cư sẽ khai trương. Nếu ngươi muốn nếm thử tay nghề của đại ca, thì nhất định phải tới đấy.
Hồng Thiên Cửu vỗ ngực cam đoan: – Tiểu đệ đương nhiên sẽ tới cổ đội. Tiểu tử này đúng là dễ dụ.