Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bắc Tống Phong Lưu

Chương 416: Tiên đan

Tác giả: Nam Hi
Chọn tập

Giải quyết xong Điện Tiền Tư, Lý Kỳ lại cảm thấy không yên bất an. Ở thời này nhận được thánh chỉ chưa hẳn là một việc tốt. Lý Kỳ nhớ không ra mấy ngày này mình có làm được việc tốt đẹp gì không. Việc xấu ngược lại không ít. Trêu chọc Đại Học Sĩ của Hàn Lâm Viện, chỉnh đám người Hà Trùng. Nhưng thánh chỉ tới đột ngột như vậy, khiến hắn không khỏi chột dạ. Liền hướng Lương Sư Thành hỏi:

– Lương đại nhân, Hoàng thượng thực sự triệu hạ quan vào cung?

Lương Sư Thành không vui nói:

– Phó Soái, lời này của ngươi có ý gì? Lẽ nào chúng ta dám giả mạo thánh chỉ chắc?

– Hạ quan không có ý đó.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng. Điều này cũng đúng, giả tạo thánh chỉ chính là tội chết! Đã thánh chỉ không phải là giả, vậy vì sao Hoàng thượng lại vội vã muốn gặp mình như vậy? Không phải là để cho mình giống như Lương Sư Thành chứ?

Lý Kỳ không dám nghĩ tiếp, thấp thỏm hỏi:

– Lương đại nhân, Hoàng thượng tuyên hạ quan vào cung làm gì?

Lương Sư Thành không nhịn được nói:

– Ngươi tới chẳng phải liền biết sao.

Mẹ ngươi, nói nhiều thêm một câu chẳng lẽ chết à.

Lý Kỳ ném cho ông ta cái nhìn khinh khỉnh.

Đây là lần đầu tiên Lý Kỳ tới hoàng cung. Tường thành cao lớn, chắc chắn, cấm vệ quân cầm đao sáng như tuyết. Hai đội cấm quân ăn mặc chỉnh tề, mắt hổ cảnh giác, uy nghiêm đứng ở hai bên, khí thế rất là hùng vĩ. Cứ đi một đoạn lại gặp một đội tuần tra, có thể nói là canh phòng rất nghiêm khắc. Nhưng tiếc rằng Lương Sư Thành không cho hắn không có cơ hội tham quan. Vừa đi vừa thúc dục, khiến cho Lý Kỳ buồn bực không thôi.

Lý Kỳ mơ mơ màng màng đi theo Lương Sư Thành tới trước cửa đại điện. Đợi Lương Sư Thành đi vào thông báo, sau đó hắn được một thái giám dẫn vào. Lúc nhìn thấy khung cảnh trong đại điện, hắn rùng mình một cái. Trận chiến thật lớn, không phải là chỉ để tiếp đón mình đấy chứ?

Chỉ thấy Tống Huy Tông mặc hoàng bào ngồi trên ghế rồng, khí thế phi phàm. Đứng phía dưới là các đại thần Vương Phủ, Triệu Hoàn, Triệu Giai, Bạch Thế Trung, Lý Bang Ngạn, Thái Thao. Người nào cũng quyền cao chức trọng. Mặt khác, đứng đối diện Vương Phủ là một vị nam tử trung niên mặc trang phục khác lạ. Nhìn qua trang phục, giống như là người dân tộc thiểu số đời sau.

Lương Sư Thành thấy Lý Kỳ lại sững sờ, tranh thủ thời gian ho nhẹ một tiếng.

Lý Kỳ nao nao, vội vàng hành lễ:

– Vi thần tham kiến Hoàng thượng. Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Trong lòng lại không yên bất an, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đừng dọa ta!

– Bình thân.

– Tạ ơn Hoàng thượng.

Tống Huy Tông nhìn Lý Kỳ, thấy vẻ mặt của hắn đầy sợ hãi, khóe miệng lộ nụ cười. Không thể tưởng được tiểu tử này cũng có lúc sợ hãi. Y hỏi:

– Lý Kỳ, ngươi có biết vì sao hôm nay trẫm gọi ngươi tới không?

Ngươi không nói, lão tử biết đếch được. Lý Kỳ hành lễ:

– Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần không biết.

Tống Huy Tông nhìn sang một thái giám đứng bên cạnh:

– Đưa cho hắn.

– Tuân mệnh.

Thái giám này bưng một cái khay tới trước mặt Lý Kỳ, rồi xốc tấm vải màu vàng lên. Chỉ thấy bên trên để một thứ màu trắng như tuyết, có hình bán nguyệt.

Tống Huy Tông hơi khẩn trương hỏi:

– Ngươi có biết thứ đó không?

Lý Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi kinh hô:

– Bạch Yến.

Lại tranh thủ thời gian dụi dụi mắt, cẩn thận nhìn một lát. Xác thực là Bạch Yến, thứ còn đắt hơn cả vàng. Đây là lần đầu tiên lão tử thấy yến sào tinh khiết như vậy. Thật không dễ dàng a!

Nam tử mặc dị phục kia bỗng đứng ra nói:

– Vị đại nhân này, thứ đó tên là yến sào. Tuy nhiên gọi là Bạch Yến cũng đúng.

Mẹ ngươi, Bạch Yến chính là một loại yến sào. Thôi, nể ngươi ăn mặc như nhà quê, lão tử không so đo với ngươi.

Lý Kỳ cười nhạt một tiếng, không có trả lời.

Tống Huy Tông mừng rỡ, nói:

– Lý Kỳ, ngươi đã từng thấy qua vật đó?

Hỏi gì lạ vậy.

Lý Kỳ kinh ngạc:

– Hoàng thượng không biết Bạch Yến này sao?

Tống Huy Tông hơi lộ vẻ xấu hổ, lắc đầu nói:

– Đây là lần đầu tiên trẫm nhìn thấy.

Không phải chứ, lẽ nào thời này không có món nào nấu với yến? Cũng đúng, lúc lão tử đi dạo phố hình như không thấy có chỗ nào bán món yến sào. Nhất định là thời này còn chưa lưu hành món đó. Ài, đồ cực phẩm như vậy, lại không có ai biết, thật là lãng phí của trời a.

Lý Kỳ cười nói:

– Hoàng thượng, vật này chính là cực phẩm, có thể ngộ nhưng không thể cầu. Thậm chí còn đắt hơn cả vàng.

Nam nhân mặc dị phục cười ha hả:

– Kiến thức của vị đại nhân này thật quảng bác.

Vương Phủ hơi khinh thường nói:

– Đắt hơn vàng? Điều này sao có thể? Không phải ngươi nói quá đấy chứ?

Văn hóa kém đúng là đáng sợ. Lý Kỳ âm thầm khách sáo Vương Phủ một phen:

– Vương tương, đứng trước Hoàng thượng, hạ quan không dám nói bừa.

Tống Huy Tông cũng rất hiếu kỳ, hỏi:

– Lý Kỳ, ngươi đã biết vật ấy, vậy ngươi nói cho trẫm nghe về bạch…bạch yến này.

– Vâng.

Lý Kỳ thi lễ một cái:

– Bạch Yến thực ra là một loại yến sào. Mà yến sào chính là tổ của chim yến được tạo thành từ nước bọt của nó. Tổ yến thường được xây ở vách đá hoặc hang núi. Yến sào có màu trắng tinh khiết, non mịn đầy đặn, được gọi là Bạch Yến. Thứ này là do tự nhiên tạo thành, không thể tư làm, quả thực là thiên kim khó cầu.

– Không sai, không sai.

Nam tử mặc dị phục kia hưng phấn vỗ tay một cái:

– Vị đại nhân này nói không sai chút nào. Yến sào này là do ngư dân của nước chúng tôi lấy được từ một hang núi ở đảo. Ăn nó vào, sẽ khiến da mặt tươi tắn, khí lực dồi dào, cho nên nó còn được gọi là tiên đan. Vị đại nhân này chỉ liếc mắt thôi đã có thể nói ra được xuất xứ của yến sào rồi, kiến thức thật bất phàm. Cao Kiệt khâm phục không thôi.

Đổ mồ hôi, không phải Bạch Yến sao, có cần ngươi phải thổi phồng lên như vậy không, khiến ta phải ngại ngùng.

Lý Kỳ cười cười, thở dài nói:

– Đâu có, đâu có.

Tống Huy Tông cười ha hả:

– Cao Kiệt, Đại Tống của trẫm địa linh nhân kiệt, chỉ là một yến sào, làm gì có chuyện không người nào biết. Ngươi nói nó là tiên đan, không khỏi quá đề cao nó rồi.

Cao Kiệt hành lễ:

– Bệ hạ minh giám, những lời hạ quan nói đều là thật, không có nửa câu dối trá.

Vương Phủ bỗng đứng ra nói:

– Hoàng thượng, vi thần có một lời không biết có nên nói ra hay không.

Tống Huy Tông nói:

– Ái khanh cứ nói đừng ngại.

Vương Phủ nhìn Lý Kỳ:

– Nếu Lý Kỳ nói là thật, vậy thì yến sào này chẳng phải là làm từ nước nhãi của chim yến? Hoàng thượng là vạn kim chi thể, há có thể ăn những thứ dơ bẩn đó.

Tống Huy Tông nhướn mày, trong lòng bắt đầu cảm thấy chán ghét, gật đầu:

– Ái khanh nói có lý.

Cao Kiệt vội giải thích:

– Lời ấy của Vương tương sai rồi. Tuy yến sào là làm tử nước nhãi của chim yến. Nhưng không hề ảnh hưởng tới sức khỏe. Cao thừa tướng của nước Đại Lý chúng tôi đặc biệt phái ta tới để dâng cho bệ hạ. Mong bệ hạ minh giám.

Nước Đại Lý? Khó trách ăn mặc như vậy.

Lý Kỳ ngẩn ra, nhìn sang Cao Kiệt.

Tống Huy Tông nhấc tay, ngăn cản hai người tranh cãi, hướng Lý Kỳ hỏi:

– Lý Kỳ, lời Vương tương nói, ngươi thấy thế nào?

Lý Kỳ khẽ cười:

– Vi thần không dám gật bừa.

– Ừ?

Tống Huy Tông nhướn mày:

– Nhưng chính ngươi vừa nói yến sào là làm từ nước nhãi của chim yến, như vậy làm sao ăn được?

Lý Kỳ đáp:

– Hoàng thượng, giá trí của thực vật, mấu chốt ở chỗ nó có lợi cho sức khỏe hay không. Chẳng hạn mật ong cũng có nước nhãi của ong. Mà Hoàng thượng cùng các vị đại thân không phải thường xuyên ăn đó thôi. Món yến sào này có rất nhiều chỗ tốt cho sức khỏe. Giá trị của nó, mật ong không thể so sánh. Nó chính là loại thuốc quý hiếm. Nó có thể bổ phổi nuôi âm, bổ hư nuôi dạ dày. Phụ nữ có thai uống nước yến sào còn có thể an thai. Nữ nhân uống vào có thể dưỡng nhan ích thọ. Nó có thể trị bách bệnh, kéo dài tuổi thọ. Về hương vị thì càng mỹ vị vô cùng, rất là đặc trưng.

Các vị đại thần nghe xong, đều hít một hơi khí lạnh. Mà ngay cả Cao Kiệt cũng sững sờ. Hôm nay y mới biết thì ra yến sào lại có nhiều chỗ tốt như vậy.

– Nếu là thật, vậy thì chả khác gì tiên đan.

Tống Huy Tông vui vẻ, bỗng nhiên lại hiếu kỳ hỏi:

– Ngươi nói yến sào rất là mỹ vị?

– Đúng vậy.

Lý Kỳ gật đầu.

Tống Huy Tông nhướn mày:

– Vậy vì sao vừa rồi trẫm thử nếm, hương vị nhạt nhạt, không có gì lạ cả.

– Ừ?

Lý Kỳ ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:

– Hoàng thượng đã thưởng thức qua yến sào?

Tống Huy Tông gật đầu:

– Không sai. Vừa rồi trẫm sai ngự thiện phòng làm một ít. Tuy nhiên hương vị không được tốt lắm. Cho nên mới bảo ngươi tới thử xem.

Cao Kiệt cũng cảm thấy rất tò mò, hướng Lý Kỳ nói:

– Lý đại nhân, dân chúng Đại Lý của chúng tôi tuy gọi nó là tiên đan, nhưng hương vị của nó quả thực rất bình thường.

Trong lúc nhất thời Lý Kỳ không nghĩ ra được nguyên nhân ở đâu. Nếu đang ở Túy Tiên Cư, hắn có thể lừa dối bọn họ vài câu. Nhưng ở một nơi nghiêm túc như vậy, hắn không dám nói bừa, cẩn thận hỏi:

– Hoàng thượng, không biết vi thần có thể nhìn xem các vị ở ngự thiện phòng làm yến sào như thế nào không?

– Đương nhiên có thể.

Tống Huy Tông gật đầu, phất tay, lập tức có một thái giám bưng mồi nồi đất đi tới trước mặt Lý Kỳ.

Lý Kỳ nhìn bên trong, chỉ thấy đó là một nồi cháo trắng, giống như cháo hoa vậy, khẽ nhíu mày, lại hỏi:

– Hoàng thượng, xin hỏi bát cháo Bạch Yến này là do ai làm?

Tống Huy Tông đáp:

– Là Tả tổng quản tự mình làm.

Tả đại ca làm, chắc là không tồi a.

Lý Kỳ biểu lộ có chút khó xử:

– Hoàng thượng, vi thần có thể nếm thử không?

– Đương nhiên có thể?

Lý Kỳ cầm lấy thìa, múc một thìa bỏ vào miệng, cẩn thận nếm nếm, xác thực là không có hương vị gì. Hơi trầm ngâm, liền hiểu ra. Ở hậu thế, bình thường yến sào đều đã được gia công. Bên trong sẽ cho thêm một ít nguyên liệu như ngân nhĩ, cho nên hương vị hơi ngọt. Nhưng ở thời này, yến sào đều là sản phẩm tinh khiết, hương vị chẳng những nhạt, lại có một ít mùi. Ngay cả Hoàng thượng còn chưa từng nghe qua yến sào, chắc hẳn Tả Bá Thanh cũng chưa từng nghe qua. Đây là lần đầu tiên y làm, không biết hương vị của nó như thế nào, nên không dám nấu linh tinh. Phỏng chừng chính là bỏ vào nồi đun trực tiếp. Lại thật hông ngờ, tiên đan mà Cao Kiệt nói bản thân nó không có hương vị, cho nên Hoàng thượng mới phê bình kín đáo hương vị của món yến sào.

Mà cũng thật là lãng phí nguyên liệu. Thôi, ta giúp các ngươi làm vậy.

Đồ tốt như vậy, dù hương vị không được tốt lắm, nhưng Lý Kỳ cũng không nỡ làm hỏng. Tự hỏi một phen, lại nếm thêm một thìa.

Đám người Tống Huy Tông còn tưởng rằng hắn đang tự hỏi nguyên nhân, đều lẳng lặng chờ đợi.

Một lát sau, Lý Kỳ đã ăn hết nồi cháo Bạch Yến, ợ vài cái, cười thầm, mệt nhọc nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng được bồi bổ. Hắn hành lễ nói:

– Khởi bẩm Hoàng thượng, qua vi thần điều tra cẩn thận, thấy nồi cháo Bạch Yến này chỉ là làm không đúng mà thôi.

– Ừ?

Tống Huy Tông nhướn mày, phân phó:

– Vậy ngươi nhanh đi làm cho trẫm nếm thử.

Cao Kiệt không biết Lý Kỳ là người phương nào, hiếu kỳ hỏi:

– Bệ hạ, vị đại nhân này chẳng lẽ còn biết nấu nướng?

Tống Huy Tông cùng các đại thần đều cười ha hả. Nếu hắn không biết nấu nướng, chỉ sợ cả Đại Tống không ai biết nấu nướng.

Chọn tập
Bình luận
× sticky