Lý Kỳ biết bà ta muốn tìm hiểu tin tức từ mình, cười nói: – Thím cứ yên tâm. Đi theo đông gia của cháu, lo gì không có cơm ăn. Tuy nhiên tạm thời cứ như vậy đi. Đợi qua một thời gian, mặc cho thím thuê thêm người, cháu cam đoan thím đều kiếm tiền đến mỏi tay.
– Vậy à, vậy à, lão thân nhớ kỹ rồi.
Tào đại nương vội gật đầu, thức thời nói: – Tiểu ca cứ ăn từ từ, lão thân làm việc đây. Dứt lời, liền lắc cái mông lớn rời đi.
Tuy tính cách của Tào đại nương có chút con buôn, nhưng tâm địa không xấu. Bánh bao làm cũng đủ tiêu chuẩn. Cho nên Lý Kỳ mới muốn giúp đỡ bà ta.
Chỉ chốc lát sau, Lý Kỳ đã chén sạch hai cái bánh bao. Ném vài đồng tiên lên bàn, liền nhàn nhã quay về Túy Tiên Cư.
Ủa? Kia không phải là Tiểu Đào sao?
Còn chưa đi hai bước, Lý Kỳ bỗng nhìn thấy nha hoàn của Tần phu nhân, Tiểu Đào, chính đang đi về phía bên này.
Đợi Tiểu Đào tới gần, Lý Kỳ vội hô: – Tiểu Đào!
Tiểu Đào nao nao, thấy là Lý Kỳ, vội hành lễ: – Chào Lý công tử!
– Ngoan! Ngoan!
Lý Kỳ phất tay, liếc thấy Ngô Tiểu Lục đang rán đậu. Lại thấy ánh mắt của cậu ta luôn nhìn về hướng này, đâu còn tâm tư rán đậu. Lý Kỳ cười hắc hắc, cao giọng hỏi: – Tiểu Đào tới tìm Lục Tử à?
– Không, không phải.
Tiểu Đào bĩu môi, nói: – Là phu nhân muốn truyền lời cho chú Ngô.
Ngô Tiểu Lục nghe Lý Kỳ nói chuyện, đầu tiên là vui vẻ, nhưng nghe thấy Tiểu Đào nói không phải tới tìm cậu ta, cả người giống như thoát lực, cúi đầu tiếp tục rán đậu.
Lý Kỳ thấy bộ dáng đó của Ngô Tiểu Lục, trong lòng cười nở hoa, cố nhịn cười hỏi: – Phu nhân có khỏe không?
Hỏi tới đây, hắn đúng là có chút nhớ vị Tần phu nhân kia. Dù chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng ấn tượng rất mạnh.
Tiểu Đào đáp: – Đa tạ Lý công tử đã quan tâm, phu nhân rất khỏe.
– Ừ, vậy là tốt rồi. Ngô đại thúc đang ở trong tiệm tính sổ. Cô nương vào gặp chú ấy đi. Lý Kỳ gật đầu, chỉ vào trong tiệm.
Tiểu Đào hướng Lý Kỳ hành lễ, rồi mới đi vào trong tiệm.
Đợi Tiểu Đào đi vào, Lý Kỳ mới tới bên cạnh Ngô Tiểu Lục, vỗ vai cậu ta, cười mắng: – Tiểu tử ngươi mau cút vào trong mà lấy lòng người đẹp. Việc nơi đây cứ giao cho ta.
Ngô Tiểu Lục hơi sững sờ, lập tức phản ứng, ném vài câu không có dinh dưỡng, liền đưa dụng cụ cho Lý Kỳ, sau đó vội vàng chạy vào.
“Ài, kiếm được một đồ đệ ngay cả tán gái cũng không biết tán. Đúng thật là bi ai!”
Lý Kỳ thở dài, liếc nhìn Trần Tiểu Trụ ở bên cạnh. Thấy biểu lộ muốn cưới lại không dám cười của cậu ta, liền trêu ngẹo: – Sao? Tiểu trụ ngươi cũng muốn đi vào phải không?
Trần Tiểu Trụ ngẩn ra, sau đó khuôn mặt đỏ bừng như mông khỉ, lắc đầu liên tục.
Lý Kỳ cười cười. Kiếm được ba đồ đệ còn xử nam. Xem ra sau này phải bồi dưỡng thêm.
Tiểu Đào đi vào cũng không lâu. Chỉ trong chốc lát liền đi ra, chào từ biệt Lý Kỳ rồi mới rời đi.
Dưới sự giật dây của Lý Kỳ, Ngô Tiểu Lục rốt cuộc thông suốt. Mặt dày mày dạn trở thành sứ giả hộ hoa.
Giữa trưa, lúc ăn cơm, Ngô Phúc Vinh kéo Lý Kỳ sang một bên, nhỏ giọng nói: – Lý công tử, phu nhân gọi lão hủ xế chiều tới quỷ phủ một chuyến.
Lý Kỳ gật đầu: – Cháu biết rồi!
– Sao cậu biết?
Ngô Phúc Vinh hơi sững sờ: – Lục Tử nói cho cậu à?
Lý Kỳ lắc đầu, cười đáp: – Ngày mai chính là thời hạn cuối cùng, phu nhân nhất định sẽ gọi chú tới. Tìm hiểu một chút tình báo, thuận tiện thương lượng làm thế nào để đối phó với cháu. À không, mà là nên đãi ngộ cháu như thế nào.
Ngô Phúc Vinh nghe xong, đầy vẻ cười khổ nói: – Xem ra cái gì cũng không thể gạt được cậu.
Lý Kỳ ra vẻ tiếc nuối, thở dài:
– Không đúng, không đúng. Chẳng hạn như xuân xanh của phu nhân là bao nhiêu, cháu luôn mãi phỏng đoán, nhưng vẫn là không đoán ra được!
Khóe miệng Ngô Phúc Vinh co giật vài cái, cố ý ho khan, cũng không dám tiếp tục bàn luận vấn đề này, vội hỏi: – Lý công tử, nếu như phu nhân hỏi, lão hủ nên trả lời thế nào?
“Hắc, không thể tưởng được lão Ngô bình thường nói chuyện có vẻ cũ kỹ. Nhưng tới thời điểm mấu chốt lại rất tỉnh táo ”
Lý Kỳ nhãn châu xoay động, cười hì hì: – Chú cứ theo tình hình thực tế mà báo cáo. Tuy nhiên, nên có nhiều lời khen về cháu. Cứ khen tận lực vào. Cái gì trên trời dưới đất không có, tuấn tú lịch sử, phong lưu phóng khoáng, đẹp trai không thể tảỦa, biểu lộ này của chủ là sao? Lẽ nào cháu nói không đúng?
Khuôn mặt già của Ngô Phúc Vinh đỏ bừng, cắn răng để không cười ra tiếng, gật đầu: – Đâu có, đâu có, Lý công tử nói đều là thật.
– Tất nhiên rồi. cháu đâu dám lừa gạt phu nhân. Dù sao chú cứ kể lại chuyện cháu đã anh minh thần võ, đưa ra kế sách đấu với Thái viên ngoại như thế nào. Kể đi kể lại cho phu nhân vài chục lần là được! Lý Kỳ mặt không hồng, tim không nhanh nói.
Vài chục lần?
Ngô Phúc Vinh hít một hơi khí lạnh, thẫn thờ nhìn Lý Kỳ, thật lâu không nói gì!
Hôm nay là ngày thứ mười lăm, cũng ngày hạn cuối.
Giờ Dậu, Ngô Phúc Vinh liền dẫn theo Lý Kỳ và Ngô Tiểu Lục đi tới Tần phủ.
Ngô Phúc Vinh vốn không nghĩ mang theo Ngô Tiểu Lục. Ai ngờ Ngô Tiểu Lục sống chết không chịu. Không ngừng van xin Lý Kỳ cho cậu ta đi theo.
Lý Kỳ bị cậu ta làm cho đau đầu, đành phải bảo Ngô Phúc Vinh dẫn theo.
Lý Kỳ đã phân phó như vậy, Ngô Phúc Vinh cũng không nhiều lời. Nhưng vẫn hung hăng trách mắng Ngô Tiểu Lục một phen.
Tiểu Đào mời ba người Lý Kỳ đi vào phòng khách. Bảo bọn họ chờ một lát, để mình thông báo cho phu nhân.
Thời cổ đại đúng là lắm quy củ.
Lý Kỳ buồn bực gãi đầu. – Lý công tử, lúc gặp phu nhân cậu đừng nói linh tinh đấy. Ngô Phúc Vinh ngồi bên cạnh Lý Kỳ, thấp giọng nhắc nhở.
Lý Kỳ lườm ông ta một cái, tức giận nói: – Chú đã nói đi nói lại lời này tám trăm lần rồi. Chú cứ yên tâm đi, cháu đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.
– Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Ngô Phúc Vinh cười ngượng ngùng, thoáng nhìn bên cạnh Lý Kỳ. Thấy khuôn mặt của Ngô Tiểu Lục đỏ bừng nhìn mình, một bộ muốn cười lại không dám cười. Nhất thời lửa giận bùng lên.”Hừ, tiểu tử ngươi cũng dám cười nhạo ta!”. Liền trừng mắt nhìn, khiến cậu ta phải cúi thấp đầu xuống.
Lý Kỳ thấy vậy, lắc đầu. Đôi chú cháu này đúng là hợp cạ.
Một lúc sau, Tiểu Đào đi ra, mời Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh vào trong nội đường.
Nghĩ tới lại có thể nhìn thấy vị Tần phu nhân xinh đẹp kia, trong lòng Lý Kỳ đúng là có một tia không yên.
Đương nhiên, chờ mong nhiều hơn!
Dù trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hại nước hại dân của Tần phu nhân, hắn vẫn sững sờ.
So với nửa tháng trước, Tần phu nhân càng thêm xinh đẹp.
Nàng nở nụ cười thân thiết, thiếu vài phần ai oán, thêm vài phần vũ mị.
Dù chỉ là mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ khiến chúng sinh khuynh đảo. Vị Tần đại quan nhân kia đúng là không may. Lấy được một lão bà đẹp như vậy, chưa hưởng vài năm đã đi tong rồi! Nếu là lão tử, sẽ chết không nhắm mắt. Điều này còn đáng buồn hơi người trúng giải xổ số giá trị hàng tỷ bạc. Vì hưng phấn quá mức nên đau tim mà chết. Lý Kỳ nghĩ, một người trẻ tuổi như Tần phu nhân đã phải thủ tiết từ đây. Không khỏi lại liên tưởng tới người vợ vừa mới lấy. Trong lòng liền thở dài một tiếng.