Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bắc Tống Phong Lưu

Chương 122: Đại hào khách (p2)

Tác giả: Nam Hi
Chọn tập

Món ăn còn chưa lên, rượu đã lên một bầu. 

Vị đại quan nhân hiếu kỳ nhìn cái bầu gỗ, hướng nữ tiểu nhị kia hỏi: – Nếu Tuyệt Thế Vô Song là rượu tốt nhất của quý điếm, vậy vì sao lại dùng bầu gỗ để đựng? 

– À, làm như vậy để giúp Tuyệt Thế Vô Song không bị mất mùi trong một thời gian ngắn. Nữ tiểu nhị đáp. Những lời này đều do Lý Kỳ dạy cho các nàng. 

– Ủa, vì sao lại như vậy? 

– Điểm ấy tiểu nữ cũng không biết.

Vị đại quan nhân hơi sững sờ: – Những điều này là do chưởng quầy của các ngươi nói cho các ngươi biết, hay là đầu bếp của các ngươi? 

– Đây là Lý sư phó nói. 

– Thú vị, thú vị. 

Đại quan nhân đong đưa quạt giấy, vị tùy tùng bên cạnh lập tức rót một chén Tuyệt Thế Vô Song cho y. 

Nhìn chất lỏng màu hồng phấn long lanh trong chén, hai mắt vị đại quan nhân hiện lên một tia sợ hãi lẫn vui mừng, gật đầu nói: – Rượu này quả nhiên là đặc biệt.

Nói xong, liền bưng chén rượu lên, ngửi ngửi, hớp một ngụm, lập tức say mê nhắm hai mắt lại. Một lát sau, bỗng trợn mắt, tán dương: – Rượu ngon, rượu ngon. Khó trách lại có nhiều người tán thưởng rượu này như vậy. Quả thực không tồi, không làm ta thất vọng. Rất tốt, rất tốt. Nói xong lại hướng nữ tiểu nhị hỏi: – Nghe nói Tuyệt Thế Vô Song chỉ là một loại trong nhóm Thiên Hạ Vô Song, không biết còn có bao nhiêu loại? 

– Ngoại trừ Tuyệt Thế Vô Song ra, nhóm Thiên Hạ Vô Song còn có bảy loại. Trong đó có rượu Thanh Nại, rượu Kim Lê 

– Tốt lắm, mỗi loại rượu mang cho ta một bình. 

Nữ tiểu nhị như đã quen cách gọi món ăn của vị đại quan nhân này. Cũng không hỏi nhiều, vâng một tiếng, liền xoay người rời đi. 

Chỉ chốc lát, nữ tiểu nhị liền bưng bảy bầu rượu thuộc nhóm Thiên Hạ Vô Song đi vào. Bảy bầu rượu đều có hình dáng giống nhau, chỉ khác nhau về màu sắc. 

Bảy màu sắc, có màu xanh nước biển, màu xanh lá cây, màu tím 

Chỉ nhìn thôi đã rất thích mắt rồi. 

Vị đại quan nhân thấy vậy, trong mắt lộ ra vẻ kinh hỉ. Không thể chờ đợi được nữa, bưng chén rượu lên nếm thử. Cứ uống một loại, lại khen: – Thiên Hạ Vô Song, quả nhiên rượu như kỳ danh.

Rồi hướng nữ tiểu nhị kia, hỏi: – Nhóm rượu Thiên Hạ Vô Song này đều làm từ trái cây. Nhưng vì sao có thể thơm ngon, dễ nhìn hơn những rượu trái cây bình thường khác? 

Nữ tiểu nhị cúi người đáp: – Xin lỗi khách quan, chúng tôi không rõ vấn đề đó lắm. 

Vị đại quan nhân hơi sững sờ, lập tức hiểu ra. Đây là bí mật của quán bọn họ, sao có thể nói cho người ngoài biết được. Y hơi gật đầu, a một tiếng, cũng không hỏi thêm. Chỉ là vẻ mặt có chút thất vọng. 

Một lát sau, món ăn lần lượt mang lên. Mà món đầu tiên, đương nhiên là món ăn chiêu bài của Túy Tiên Cư, lẩu uyên ương.

Vị quan nhân này tựa hồ rất hứng thú với lẩu uyên ương. Đầu tiên khen ngợi cái nồi này thiết kế độc đáo. Sau khi nếm thử, càng khen không dứt miệng. Nhưng y cũng không ăn nhiều. Bởi vì kế tiếp còn có hơn mười món ăn chờ y nhấm nháp. 

Tiếp theo là Ma Bà đậu hũ nổi tiếng trong và ngoài nước. 

Vị đại quan nhân vừa nghe cái tên, liền rất kinh ngạc hỏi: – Vì sao món này lại có tên là Ma Bà đậu hũ? 

– Tiểu nữ từng nghe Lý sư phó nói. Món ăn này chính là do một người tên là Ma Bà ở quê ngài ấy sáng chế. Cho nên Lý sư phó liền đặt tên nó là Ma Bà đậu hũ. Món này đặc sắc ở chỗ, cay, nóng, thơm, dòn, non. 

– Thì ra là thế.

Đại quan nhân gật đầu, gắp một miếng đậu hũ bỏ vào miệng. Cẩn thận nhấm nháp một phen, khen: – Năm chữ miêu tả, không sai chút nào. 

Món thứ ba là Oa Bao Nhục. 

Từng miếng thịt heo vàng óng ánh, mượt mà, cộng với một ít tỏi, gừng, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn rồi. 

Vị đại quan nhân không thể chờ đợi được gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, khẽ cắn. Nhất thời vang lên một tiếng răng rắc. Rồi một mùi thịt nồng đậm, nóng hổi luẩn quẩn trong miệng. Lông mày giương lên, nuốt ực một cái rồi nói: – Bên ngoài món thịt này bao cái gì vậy? Vừa thơm, vừa giòn, lại hợp khẩu vị. Không biết là làm kiểu gì?

– À, mấu chốt của món này là tẩm bột. 

– Tẩm bột? 

Nữ tiểu nhị gật đầu, sau đó giải thích quy trình tẩm bột cho đại quan nhân nghe. 

Đại quan nhân nghe xong, cảm thán nói: – Không thể tưởng được. Thịt heo trải qua tẩm bột, lại trở nên ngon dòn như vậy. Đúng là giỏi. 

Vì sao thịt heo đời sau được mọi người ưa chuộng, mà thời này lại không được người chào đón? Nguyên nhân chính vì không có ai biết làm. Cho nên hương vị cũng không tốt lắm.

Món ăn thứ tư là gan heo. 

Vị đại quan nhân vừa ăn thịt heo, giờ lại nghe thấy gan heo, không khỏi hiếu kỳ, kẹp lấy một miếng gan heo bỏ vào miệng. Cẩn thận nhấm nuốt, bỗng hướng người tùy tùng bên cạnh nói: – Ngươi cũng nếm thử xem. 

– Vâng. 

Tùy tùng khom người, kẹp một miếng gan heo bỏ vào miệng. 

Lại nghe vị đại quan nhân kia nói: – So với đầu bếp trong phủ chúng ta thế nào?

Vị tùy tùng đáp: – Hương vị có lẽ kém chút, nhưng nếu cho hắn tài liệu thượng đẳng, thì một chín một mười. 

– Một chín một mười? 

Vị đại quan nhân cười lạnh một tiếng, nói: – Phải nói là tốt hơn mới đúng. 

– Vâng. Tùy tùng vội vàng cúi đầu đông ý. 

Vị đại quan nhân phất tay, ý bảo y lui ra, rồi cảm khái nói: – Không thể tưởng được, một quán ăn nho nhỏ như vậy, lại dấu một đầu bếp có trù nghệ tinh xảo. Ta đúng là cô lậu quả văn rồi. 

Lời này vừa nói ra, vị tùy tùng kia liền lộ vẻ sợ hãi. 

Tiếp theo là những món phức tạp hơn như gà phay, gà bọc gạo nếp. 

Vị đại quan nhân ăn no thỏa mãn, đối với mỗi món ăn đều khen không dứt miệng. Nhưng mỗi món y chỉ nếm một chút, cơ hồ còn nguyên. 

Đợi thưởng thức xong hết các món, vị đại quan nhân bỗng nhướn mày, lộ vẻ tỏ mò, chỉ hơn mười món ăn trên bàn, hỏi nữ tiểu nhị: – Những món này đều do một mình đầu bếp của quý điếm làm? 

– Vâng. Những món này đều do Lý sư phó làm.

– Vậy thì kỳ quái. Hơn mười món này có phong vị khác nhau, khẩu vị cũng khác nhau rất lớn, không giống như một đầu bếp có thể làm. 

Vị đại quan nhân bỗng ngẩng đầu nói: – Ta lại gọi một món, một món mà hiện tại ta muốn ăn nhất. 

Nữ tiểu nhị hỏi: – Không biết khách quan muốn ăn món gì? 

Vị đại quan nhân cười nhạt đáp: – Chính là món hiện tại ta muốn ăn. Dừng một chút, thấy vẻ hoang mang của nữ tiểu nhị, cười nói: – Nếu như ngươi không biết, thì đi hỏi đầu bếp của các ngươi.

– Vâng. 

Nữ tiểu nhị cúi người hành lễ, sau đó mang theo lòng nghi hoặc đi tới phòng bếp. 

Trong phòng bếp. 

Lý Kỳ và ba người Ngô Tiểu Lục vừa mới bỏ dụng cụ xuống, còn chưa kịp thở, đã nghe thấy vị khách kia lại gọi món ăn. Nhưng lại không có tên món ăn. Quả thực khiến cho người ta rất hoang mang. 

– Lý ca, huynh nói xem liệu có phải vị khách kia cũng giống như người đánh cá lần trước, cố ý tới gây sự? Ngô Tiểu Lục cẩn thận hỏi.

– Ta thấy không giống. 

Lý Kỳ nhíu mày, hơi trầm ngâm, bỗng mỉm cười nói với nữ tiểu nhị: – Ngươi đi nói cho vị khách ấy biết, món mà y muốn ăn sắp sửa được mang lên. 

– Lý ca, huynh biết y muốn ăn gì à? Ngô Tiểu Lục ngạc nhiên. 

Lý Kỳ lắc đầu: – Không biết, dù sao hắn chưa nói, chẳng phải ta có thể thoải mái phát huy. 

– A? 

Mọi người khó hiểu nhìn nhau.

Chọn tập
Bình luận
× sticky