Vì Thiên Hạ Vô Song mà Lý Kỳ tốn không ít tâm tư và sức lực. Cho nên phải tìm mọi cách quảng bá loại rượu này.
Chỉ thấy năm thiếu nữ, bưng một cái khay đi ra từ phòng sau. Trên khay đặt hai bầu rượu bằng gốm tốt nhất. Trông vừa tinh sảo, hào phóng lại quý khí.
Rượu vừa mới đưa lên, mọi người liền không thể chờ đợi được muốn nếm thử.
Chỉ thầy từng cột nước màu xanh nhạt đổ ra từ bầu rượu, sáng long lanh, rất là mê người.
Chợt, một mùi thơm nồng nàn tràn ngập cả quán ăn. Mà ngay cả người đi đường bên ngoài cũng phải dừng bước, nhìn vào bên trong.
– Oa! Rượu này đẹp thật!
Các thực khách đềuh nìn chằm chằm vào cái chén nhỏ chứa rượu Thiên Hạ Vô Song đặt trước mặt mình. Tất cả đều choáng váng.
Một lát sau, mọi người mới hồi phục tinh thần, bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó không ai bảo ai, đều vỗ tay tỏ ý khen ngượi.
Lầu ba, trong nhã gian Thiên Thượng Nhân Gian.
Triệu Uẩn nhìn bầu rượu bằng gỗ vừa mới bưng lên, lại nhìn xuống dưới lầu, trong lòng rất kinh ngạc, hỏi: – Phu nhân, vì sao bình rượu này lại khác với những bình dưới kia?
Tần phu nhân cười mỉm, giải thích: – Thực ra rượu Thiên Hạ Vô Song có tám loại. Những người ở dưới uống là rượu Thanh Nại. Ngày mai tiểu điếm tiếp tục bán rượu Kim Lê. Những ngày kế tiếp là các loại rượu khác nhau. Mà rượu trong bầu gỗ này chính là loại rượu thượng đẳng nhất trong nhóm Thiên Hạ Vô Song. Tên là Tuyệt Thế Vô Song. Trước mắt còn chưa bán ra bên ngoài.
– Tuyệt Thế Vô Song?
Hai mắt Triệu Uẩn tỏa sáng.
Tần phu nhân thấy vậy, lập tức gật đầu ra hiệu cho nữ tiểu nhị kia.
Nữ tiểu nhị nhận được chỉ thị, lập tức đi tới, bưng cái bầu gỗ rót rượu cho những vị khách quý ngồi đây.
Chỉ thấy một chất lỏng màu hồng phấn chảy ra ngoài. Vừa thanh nhã, cao quý, lại trong suốt, hương thơm càng nồng đậm.
Chỉ với mùi thơm này thôi, đã khiến cho Triệu Uẩn vỗ tay khen hay: – Không hổ là Tuyệt Thế Vô Song! Rượu tốt! Rượu tốt.
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Thiển Dạ nhìn thấy Tuyệt Thế Vô Song. Ngoài kinh hỉ ra, còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Từ bé đến giờ, nàng chưa từng thấy loại rượu nào đẹp như vậy.
Mà Tống Ngọc Thần, đã sững sờ tại chỗ.
– Mời.
– Mời.
Mấy người bưng chén rượu lên, mời nhau một câu, sau đó thử hớp một ngụm, tiếp theo mới uống sạch.
– Thuần mỹ không tỳ vết, dư hương luẩn quẩn ở đầu lưỡi mà không tan. Rượu ngon, rượu ngon! Tống Ngọc Thần uống xong, không ngừng gật đầu khen.
– Tống huynh nói không sai. Hôm nay tại hạ có thể nhấm nháp rượu ngon như vậy, thật là bõ công một chuyến. Triệu Uẩn thỏa mãn khen.
Tần phu nhân gật đầu nói: – Các vị khen trật rồi.
– Phu nhân quá khiêm nhường mới đúng.
Triệu Uẩn cười ha hả, nói: – Phu nhân có thể làm ra rượu ngon như vậy, chắc hẳn là một người yêu rượu.
Tần phu nhân lắc đầu đáp: – Rượu này không phải là do ta làm. Mà là đầu bếp của tiểu điếm, Lý Kỳ đích thân làm ra.
Nàng chỉ có kiến thức nửa vời về rượu. Cho nên phần công lao này, nàng không dám nhận về mình. Nếu như ai đó hỏi nhiều vài câu, chẳng phải là lòi đuôi. Cho nên chỉ có thể nói ra tên của Lý Kỳ.
– À, nguyên lai là Lý huynh làm. Khó trách, khó trách! Triệu Uẩn cười ha ha nói. Tâm tình tốt, nên y liền thưởng một chén Tuyệt Thế Vô Song cho tùy tùng.
Tống Ngọc Thần nghe xong, âm thầm kinh ngạc. Cái tay Lý Kỳ nhìn bề ngoài không có gì lạ. Nhưng lại có thể làm ra rượu ngon như vậy. Khó trách ngày ấy Thái viên ngoại lại coi trọng hắn. Xem ra trước kia mình đã coi thường hắn rồi.
Bạch Thiển Dạ nghe thấy bọn họ tán thưởng Lý Kỳ, trong lòng không khỏi toát ra một tia vui mừng. Về phần vì sao như vậy, nàng cũng không hiểu.
Cùng lúc đó, những thực khách ở phía dưới cũng sinh ra rất nhiều nghi vấn với rượu Thiên Hạ Vô Song.
– Trương huynh, tại hạ vừa mới nghe tiểu nhị nói, rượu Thiên Hạ Vô Song có tới tám loại. Hiện tại chúng ta chỉ uống một loại là rượu Thanh Nại trong số đó. Nhưng vì sao trong rượu không có mùi Thanh Nại, mà lại có vị ngọt của cam. (Thanh nại: táo xanh)
– Không sai, ta còn nếm thấy có mùi khác.
– Điều này thật kỳ quái.
– Sao chúng ta không gọi một tiểu nhị hỏi thử xem.
– Tại hạ đã hỏi rồi, nhưng bọn họ nói không biết.
Ngô Phúc Vinh đứng ở trước cửa đón khách, nghe thấy vậy, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Lúc trước, ông ta tận mắt nhìn thấy Lý Kỳ rót nước sạch, nước trái cây cùng lòng trắng trứng vào trong rượu. Kết quả một thùng rượu biến thành hai thùng rượu. Đúng là lợi nhuận tăng gấp đôi.
Cất rượu rồi trải qua pha chế rượu, độ rượu chỉ còn 40 độ. Nhưng lại trộn thêm nước hoặc nước trải cây, độ rượu sẽ giảm mạnh. Như vậy sẽ làm cho Thiên Hạ Vô Song càng thêm phù hợp với khẩu vị của người Bắc Tống. Hơn nữa, màu rượu, mùi thơm, hương vị cũng được đề cao hơn rất nhiều. Lợi nhuận thì càng không cần phải nói. Đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Đương nhiên, không phải Lý Kỳ tùy tiện trộn lẫn mọi thứ vào. Mà phải trải qua thí nghiệm. Nhưng đối với một bartender chuyên nghiệp như Lý Kỳ, chỉ là một việc đơn giản mà thôi.
Mà rượu Tuyệt Thế Vô Song mấy người Triệu Uẩn uống, thực ra là rượu nho. Nhưng bọn họ vẫn chưa được uống rượu Tuyệt Thế Vô Song chân chính. Bởi vì trong đó còn trộn lẫn một ít lòng trắng trứng, nước trái cây. Nếu như muốn uống Tuyệt Thế Vô Song chính thức, thì phải đợi tới ba năm.
Bí mật này, ngoại trừ Lý Kỳ, Ngô Phúc Vinh và Trần A Nam ra, không có ai biết. Ngay cả Tần phu nhân cũng không biết được. Nồi lẩu nóng hổi, tự do gắp ăn. Muốn ăn cái gì chỉ cần bỏ vào trong nồi là được. Trải qua nước súp bên trong làm chín, lập tức trở nên mỹ vị. Có thể nói là hóa mục vi thần kỳ. Phối hợp thêm rượu Thiên Hạ Vô Song sặc sỡ lóa mắt. Phải nói là không thể chê vào đâu được.
Nhưng mà, người khởi xướng lên tất cảLý Kỳ chính đang mặt không biểu tình cắt gọt, xử lý thịt, cá, tôm cua, rau củ trong bếp. Hắn rất bình tĩnh. Bởi vì tất cả điều này đều nằm trong dự tính của hắn.
Bỗng bên ngoài vang lên một giọng nói hưng phấn: – Lý đại ca, Lý đại ca.
Tiểu Cửu?
Lý Kỳ hơi sững sờ, lập tức nhớ tới tiểu tử thú vị kia.
Trong nháy mắt, Hồng Thiên Cửu đã lao vào phòng bếp. Đằng sau cậu ta còn có ba công tử ca lớn nhỏ. Nhưng ba người này dừng ở trước cửa mà không đi vào. Lý Kỳ thấy Hồng Thiên Cửu vào được tận đây, liền âm thầm nhíu mày. Nếu là lúc trước, ai mà không được sự cho phép của hắn, dám xông vào bếp như vậy, thì hắn sẽ mắng cho một trận lên bờ xuống ruộng.
Nhưng lúc này không giống như ngày xưa. Lý Kỳ bình tĩnh lại tâm tình, cười nói: – Tiểu Cửu, ngươi đã tới rồi à.
– Vâng, Lý đại ca, huynh mau mang lẩu uyên ương, Thiên Hạ Vô Song gì đó cho bọn đệ nếm thử. Đệ đã không đợi được nữa rồi. Hồng Thiên Cửu xoa tay, hưng phấn nói.
Xem ra cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài đã lây nhiễm cậu ta.
Lý Kỳ cười ha ha, đáp:
– Không thành vấn đề.
– Tiểu Cửu, ngươi nhanh lên được không. Ngươi chưa nghe nói qua, công tử tránh xa nhà bếp sao? Một tiểu tử béo mặc áo đỏ đứng trước cửa, vẻ mặt đầy khó chịu nói.