Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bắc Tống Phong Lưu

Chương 176: Vẽ tranh (p1)

Tác giả: Nam Hi
Chọn tập

Hát như thế nào mới là hát?

Lý Kỳ cho rằng chỉ cần thời điểm thích hợp, mọi người hát ra tiếng lòng của mình, giống như câu “Trước rượu nên hát, hát ra sự vui sướng trong lòng”. Nếu giờ này ai hát một khúc sầu buồn của Liễu Tam Biến, thì cho dù ca từ có hay đến mấy, chỉ sợ cũng không đạt tới hiệu quả đó.

Lý Kỳ hát theo bọn họ mấy lượt, liền dừng lại. Nhưng hai tiểu tử Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu, càng hát lại càng hào hứng. Đây là lần đầu tiên bọn họ có cảm giác của hát hợp xướng, đều hưng phấn dùng sức rống.

Giờ đây, trên bãi cỏ rộng, chỉ có tiếng ca to rõ, cái gì địa vị, cái gì danh lợi, đều vứt cho quỷ đi.

Đám khách hàng quen kia, mặc dù không có nhiều cảm xúc như mấy đứa, nhưng cũng giống như Thái Kinh, bị tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ lây nhiễm, đều mỉm cười nhìn bọn họ. Trong đầu hiện lên những ký ức khi còn trẻ.

Kỷ niệm, tiếng ca, đan xen vào nhau, tạo thành tiếng ca êm ái nhất.

Đương nhiên, cũng có vài người xì mũi coi thường. Càng khinh thường hành vi của đám người Cao nha nội.

Đó chính làm đám tài tử Tống Ngọc Thần.

– Mấy bài hát phố phường mà thôi. Tống Ngọc Thần vẻ mặt khinh thường nói.

– Tống huynh, lời này của huynh không đúng.

Trâu Tử Kiến cười ha hả: – Hạng người nào thì hát bài hát đó. Nếu huynh muốn bọn họ hát ca khúc của Đông Pha tiên sinh, bọn họ cũng không hát được. Nếu không hát những bài hát phố phương, huynh còn trông cậy bọn họ có thể hát cái gì?

– Tử Kiến nói rất đúng, là ta quá đề cao bọn họ.

Tống Ngọc thần mỉm cười, lại là vẻ mặt buồn bực nói: – Thực sự không hiểu nổi vì sao Thiển Dạ lại thích ngồi chung với bọn họ.

Trâu Tử Kiến cười nói: – Còn không phải vì Tống huynh

Hai người nhìn nhau, đều cười phá lên.

Một lát sau, tiếng ca tiêu tán.

Mọi người đều lộ vẻ chưa thỏa mãn.

– Thống khoái, thật sự là thống khoái.

Hồng Thiên Cửu hát đến khô miêng, bưng một chén lớn Thiên Hạ Vô Song, uống một hơi cạn sạch, lớn tiếng kêu lên.

Cao nha nội hưng phấn hướng Lý Kỳ nói: – Lý Kỳ, vị Hồng nương tử này đúng thật là một kỳ nữ. Ca khúc vừa nãy rất hợp khẩu vị của ta. Liệu ngươi có thể nghĩ biện pháp, bảo phu nhân nhà ngươi, cho ta gặp nàng ấy một lần không?

“Gặp? Kiểu gì các ngươi cũng được gặp, nhưng không phải là bây giờ.”

Lý Kỳ ra vẻ khó xử đáp: – Tại hạ chỉ sợ không có năng lực ấy.

Cao nha nội nhướn mày: – Ta không quan tâm. Vị Hồng nương tử kia ta phải gặp được. Nếu phu nhân nhà các ngươi không đồng ý, thì ta liền vì Hồng nương tử mà xông vào Tần phủ. Nói tới đây, hào khí mười phần.

Hồng Thiên Cửu vừa nghe, liền có hứng thú: – Ca ca, huynh đừng quên dẫn theo Tiểu Cửu nhé.

Cao nha nội vỗ vai Hồng Thiên Cửu, nói: – Ngươi yên tâm, chúng ta là huynh đệ, đến lúc đó chắc chắn không quên ngươi.

“Dm, thiếu chút nữa thì quên mất hai tên này đều thiếu dây thần kinh xấu hổ.”

Lý Kỳ vội ngăn cản: – Nha nôi, ngài chớ xúc động như vậy. Tính tình của Hồng nương tử thực ra rất cương liệt. Nếu hai người làm việc lỗ mạng, nói không chừng sau này nàng ấy sẽ không hát nữa.

– Vậy ngươi bảo phu nhân của các ngươi, để cho ta gặp mặt Hồng nương tử một lần. Cao nha nội bắt đầu chơi xỏ lá.

Lý Kỳ đau đầu, hơi trầm ngâm, thở dài đáp: – Cũng được, vậy thì ta đành phải lộ chút tin tức cho các ngươi. Thực ra phu nhân đang cố gắng thuyết phục Hồng nương tử tới Túy Tiên Cư của chúng ta làm hành thủ. Hình như Hồng nương tử cũng có chút tâm động. Nếu các ngươi lại làm rối như vậy, nói không chừng không những không gặp được nàng, về sau còn không thể nghe những bài hát do nàng ấy sáng tác. Liệu các ngươi muốn thấy vậy không?

Cao nha nội vừa nghe, hai mắt tỏa sáng, hỏi: – Chuyện đó là thật?

Lý Kỳ gật đầu: – Đương nhiên là thật.

– Ca ca, đã như vậy, huynh chớ xúc động, miễn làm hỏng chuyện.

Hồng Thiên Cửu lập tực đổi giọng, khuyên nhủ.

– Ta biết rồi.

Cao nha nội cười ha hả: – Vậy ngươi phải nhớ kỹ, nếu Hồng nương tử tới Túy Tiên Cư của các ngươi làm hành thủ, nhất định phải thông báo cho ta trước. Chớ có như lần đi dã ngoại lần này. Bởi vì hiện tại ta đã là hội viên Hoàng Kim của các ngươi.

– Đương nhiên, đương nhiên.

Lý Kỳ thấy bọn họ không có ý định xông vào Tần phủ, trong lòng rốt cục thở phào một hơi.

Bạch Thiển Dạ quăng ánh mắt vui vẻ về phía Lý Kỳ. Người này một khi nói dối, đúng là không có chỗ hở. Nếu không phải mình đã biết trước, chỉ sợ cũng bị hắn lừa.

Đúng lúc này, đám người Tống Ngọc Thần bỗng đi tới.

– Lý sư phó, cơm đã ăn, hát cũng đã hát, liệu đã đến lúc ngươi cho chúng ta xem tranh châm biếm của ngươi chưa. Trâu Tử Kiến cười ha hả nói. Nhưng trong giọng nói mang theo vài phần trào phúng.

“Mịa, thiếu chút nữa quên việc này.”

Lý Kỳ mỉm cười, không để ý tới Trâu Tử Kiến, ngược lại hướng phía Tống Ngọc Thần cười nói:

– Mong Tống công tử có thể chỉ giáo.

Tống Ngọc Thần cười đáp: – Ở đâu, ở đâu.

– Lão phu cũng muốn mở rộng tầm mắt.

Chẳng biết lúc nào, Thái Kinh bỗng đi tới đằng sau mọi người.

Mọi người vừa thấy, vội vàng hành lễ.

– Vậy tiểu tử đành phải múa rìu qua mắt thợ rồi.

Lý Kỳ cười ha hả, sau đó sai Trần A Nam mang tới một tấm gỗ bằng phẳng. Chính hắn thì đi tìm một cục than đen. Lại mượn một tờ giấy trắng của Tống Ngọc Thần. Công cụ đã chuẩn bị xong, nhưng Lý Kỳ lại sững sờ. Mình nên vẽ cái gì bây giờ? Tranh châm biếm? Tranh này chỉ thích hợp cho tán gái. Dùng để trang bức, hình như không phù hơp.

Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ cầm than đen thẫn thờ đứng đó, hiếu kỳ hỏi: – Lý đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy?

Lý Kỳ lắc đầu đáp: – Ta đang suy nghĩ nên vẽ cái gì.

Trâu Tử Kiến cười ha hả: – Ta thấy ngươi tự vẽ mình là được.

Một lời làm tỉnh người trong mộng.

Lý Kỳ hai mắt sáng ngời, đứng dậy hành lễ với Thái Kinh: – Thái sư, thảo dân muốn vẽ tranh chân dung của ngài, mong Thái sư có thể thành toàn.

Thái Kinh sững sờ, hứng thú hỏi: – Ngươi muốn vẽ ta?

Lý Kỳ gật đầu: – Đúng vậy. Đã muốn trang bức, thì phải tìm một chỗ dựa thật tốt.

Thái Kinh thấy hắn tự tin như vậy, gật đầu nói:

– Ừ, nhưng lão phu có một câu cần nói trước. Nếu tranh của ngươi không tốt, lão phu sẽ trừng phạt ngươi. Đây chính là lời trong lòng của ông ta.

– Điều đó đương nhiên.

Mọi ngươi nghe thấy Lý Kỳ muốn vẽ chân dung của Thái Kinh, đều lộ vẻ kinh ngạc. Đây quả thực là một điều khó khăn. Lại thấy công cụ của hắn kỳ lạ như vậy, trong lòng đều lo lắng thay cho Lý Kỳ. Duy chỉ có Bạch Thiển Dạ là tràn đầy tự tin với Lý Kỳ.

Về phác họa, dù Lý Kỳ không dám nói tinh thông, nhưng có thể vẽ giống chín phần. Huống hồ những người ở đây chưa từng biết tranh phác họa là gì, dù có một phần không giống, cũng đủ lừa dối bọn họ rồi.

Đầu tiên Lý Kỳ mời Thái Kinh ngồi lên ghế, sau đó khoa tay múa chân trước mặt ông ta.

– Thái sư, phiền ngài nghiêng đầu sang bên trái một chút. Đúng đúng.

– Phiền ngài ngẩng đầu lên, đúng đúng, đừng nhúc nhích.

Chuẩn bị xong tư thế, Lý Kỳ liền ngồi xếp bằng trên cỏ, tay cầm bút than vẽ lên giấy trắng.

Thái Kinh bị hắn làm cho toàn thân không tự nhiên, trợn trừng mắt nhìn hắn.

– Thái sư, phiền ngài đừng trừng thảo dân, biểu lộ tự nhiên chút.

– Thái sư, ngài đừng động đậy, bằng không thảo dân lại vẽ sai chi tiết. Ngài cố chịu đựng chừng nửa nén hương là được.

– Ôi, sao ngài lại cau mày, tự nhiên chút.

Thái Dũng đứng một bên nghe Lý Kỳ không ngừng khoan tay múa chân trước mặt Thái Kinh, mồ hôi đã chảy ròng ròng.

Mà hiện tại Thái Kinh rất muốn cầm dao chọc Lý Kỳ vài cái. Nhưng ông ta vẫn nhịn được. Đợi tí nữa, nếu bức tranh của Lý Kỳ không ra gì, thì giáo huấn hắn một trận cũng không muộn.

Chốc lát sau, bố cục bức tranh đã thành hình.

Tống Ngọc Thần, Cao nha nội lặng lẽ đi tới phía sau Lý Kỳ nhìn. Cả hai không ai bảo ai hít một hơi khí lạnh, con mắt trừng lớn như chuông đồng.

Mà ngay cả Bạch Thiển Dạ cũng đờ ra kinh hãi. Nàng đã thấy tranh châm biếm của Lý Kỳ, nhưng lại không biết hắn có bản lĩnh như vậy. Trong lòng càng thêm vui mừng.

– Lý sư phó, xin hỏi đây là cách vẽ gì vậy?

Tiểu Ngọc ngạc nhiên hỏi.

“Đúng là tố chất thấp kém mà, tên này không biết đang lúc vẽ tranh không được lên tiếng sao.”

Lý Kỳ nhướn mày, vừa định mở miệng, chợt nghe Hồng Thiên Cửu reo lên: – Tống công tử, ngươi đừng quấy rầy Lý đại ca vẽ tranh được không.

Bạch Thiển Dạ cau mày: – Tiểu Cửu, ngươi cũng nhỏ giọng một chút.

Hồng Thiên Cửu cười ngượng ngùng, nhẹ gật đầu, lại quăng ánh mắt lên trang giấy.

Tống Ngọc Thần đỏ mặt, không hỏi thêm nữa.

Thái Kinh thấy bọn hộ đều lộ vẻ ngạc nhiên, thẫn thờ nhìn Lý Kỳ vẽ, trong lòng càng hiếu kỳ, lại sốt ruột, mở miệng hỏi: – Ngươi vẽ xong chưa?

– Phiền ngài chờ một lát. Nếu ngài nhàm chán, có thể nói chuyện với Thái quản gia. chỉ cần thân thể đừng nhúc nhích là được. Lý Kỳ không ngẩng đầu, đáp.

Thái Kinh quét mắt nhìn sang, Thái Dũng mới đứng bên cạnh, cũng chẳng biết đi đâu, liền hô: – Dũng Tử.

– Lão gia, tiểu nhân ở đây. Chỉ thấy Thái Dũng đi ra từ đằng sau Lý Kỳ, khiến cho Thái Kinh tức giận suýt chút nữa chửi ầm lên.

Thái Kinh thấy mọi người nhìn bức tranh, lại ngẩng đầu nhìn mình, mấy lần như vậy, khiến cho ông ta rất muốn qua đó xem, trên bức tranh rốt cuộc vẽ cái gì. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Tuy nhiên, khẩu khí càng nghẹn càng nhiều, râu mép cũng run rẩy. Nếu tí nữa bức tranh của Lý Kỳ không để ông ta thỏa mãn, vậy thì ông ta sẽ sai người ném Lý Kỳ xuống sông, cho hắn bơi vài vòng.

Chọn tập
Bình luận
× sticky