– Nha nội, mời ngươi tránh ra.
Tống Ngọc Thần tiến lên một bước, lịch lãm trang nhã nói. Quân tử từ trước tới nay thích tiên lễ hậu binh. Cho nên có những lúc, ngay cả đối phương là ai còn chưa biết, đã bị người giết chết.
Cao nha nội cười lạnh đáp:
– Ta không tránh thì thế nào? Hồng nương tử đắc tội các ngươi ở điểm nào, mà các ngươi muốn hỏi tội nàng? Thật sự là buồn cười mà.
Tống Ngọc Thần nghĩa chính ngôn từ nói:
– Ca từ mà Hồng Yêu kia làm không hợp luân thường, thật không biết thẹn là gì. Chúng ta tới để thay trời hành đạo.
Bởi vì những bài hát mà Lý Kỳ sao chép thời trước, không thiếu những từ như ôm hôn, vuốt ve. Hơn nữa còn có vài bài miêu tả địa vị của nữ nhân trên cả nam nhân. Đặt ở thời này mà nói, xác thực có chút quá.
– Không sai, Hồng Yêu yêu ngôn hoặc chúng, các ngươi đã bị ả ta mê hoặc, chúng ta tới chính là cứu các ngươi.
– Đả đảo Hồng Yêu, thay trời hành đạo.
Một đám nho sinh liền ồn ào.
Bạch Thiển Dạ nhíu mày nói:
– Sao bọn họ có thể nói Hồng Nô như vậy, thật là đáng hận mà.
Lý Kỳ cười âm lãnh:
– Thất Nương, muội yên tâm đi, ác nhân có ác nhân trị, bọn chúng rất nhanh sẽ gặp phải báo ứng.
Sài Thông bỗng cười ha hả:
– Một đám nam nhân các ngươi kéo tới đây để khi phụ một nữ tử yếu đuối, vậy mà còn xưng là quân tử, bội phục bội phục.
Trâu Tử Kiến hừ lạnh:
– Lời ấy của Sài quan nhân sai rồi. Điều này không liên quan gì tới quân tử. Hạng nữ nhân đồi phong bại tục, mưu toan dùng từ ngữ dâm uế để mê hoặc dân chúng như Hồng yêu, thì người người có thể giết chi.
Sài Thông cười mà không nói, thần sắc khinh thường.
Hồng Thiên Cửu cười lạnh:
– Trâu Bàn Tử, con mẹ ngươi lúc tới Phượng Tê Lâu sờ đùi kỹ nữ, sao không nói đồi phong bại tục.
Lý Kỳ vừa nghe, lập tức vỗ tay khen hay:
– Tiểu tử này thật thông minh.
– Ngươi…ngươi nói bậy.
– Ta nói bậy? Lúc ấy ta tận mắt nhìn thấy, có muốn ta giúp ngươi gọi nàng ấy tới đối chất, xem ai đúng ai sai không?
Chu Hoa cười hắc hắc, nói:
– Tiểu Cửu, tay Trâu Tiểu Bàn kia còn đỡ. Lần trước ta còn thấy Văn Đạo huynh cọ cọ bàn tay lên bộ ngực của những kỹ nữ kia. Đúng rồi, còn có Chu Toàn huynh, ngươi đừng có trốn, chậc chậc, lần trước thiếu chút nữa gặm nát miệng của kỹ nữ, khiến cho ngày hôm sau người ta không dám ra cửa. Thật là ác độc mà.
Y còn béo hơn Trâu Tử Kiến, cho nên gọi là Trâu Tiểu Bàn cũng không đủ.
Bên này vừa nghe xong, liền cười lên ha hả. Đám công tử ca bắt đầu đàm luận tới việc đi chơi kỹ viện.
Trong lúc nhất thời, những từ ngữ dâm tà vang lên một mảnh.
– Các ngươi…
Đám nho sinh kia chỉ về đám người Hồng Thiên Cửu, tức giận nói không ra lời. Luận về nói tục, bọn họ sao có thể là đối thủ của đám người Hồng Thiên Cửu.
Ở thời này, đi dạo kỹ viện là một việc quá đỗi bình thương. Tài tử phong lưu mà, nhưng các tiểu thư khuê các sẽ không cho các ngươi phong lưu. Cho nên bọn họ chỉ có thể tới những chốn ăn chơi để thể hiện mình phong lưu. Liễu Tam Biến chẳng phải dựa vào đi dạo kỹ viện mà nổi danh đó sao. Ngay cả đương kim Hoàng thượng cũng không ít lần đi.
Nhưng việc này, biết trong lòng là được. Nếu nói ra trước mặt công chúng, lại nói tỉ mỉ như vậy, thì đúng là đồi phong bại tục. Đám người Tống Ngọc Thần tự nhiên là xấu hổ mở miệng. Nhưng đám người Hồng Thiên Cửu thì chẳng thèm quan tâm.
Cao nha nội cười ha hả:
– Tam Lang nói rất hay. Tuy nhiên mọi người cũng không nên vơ đũa cả nắm. Người ta Tống đại công tử chính là người giữ mình trong sạch, chưa bao giờ xuất hiện ở Phượng Tê Lâu. Các ngươi có biết vì sao không?
Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ hỏi:
– Vì sao? Lẽ nào y bị bệnh?
Cao nha nội cười hắc hắc:
– Y là muốn con cóc ăn thịt thiên nga, cả ngày nhớ thương Bạch nương tử. Nhưng Bạch nương tử thà đi theo một đầu bếp như Lý Kỳ, còn hơn cùng thằng nhãi kia thông đồng làm bậy. Thực sự là đáng buồn mà. Ta đoán y đã lớn như vậy, ngoại trừ tay của mẫu thân y ra, chăc chưa từng chạm qua tay nữ nhân nào.
Đám công tử ca lại cười lên ha hả.
Bạch Thiển Dạ dâm chân nói:
– Tên Cao nha nội kia nói hươu nói vượn gì vậy?
Lý Kỳ nhún vai nói:
– Y nói rất đúng mà, Tống Ngọc Thần vốn chính là một con cóc muốn ăn thịt thiên nga. Hắc hắc, tuy nhiên, thiên nga mỹ miều kia đã có chủ rồi.
Lời này đã chọc đúng vào tim đen của Tống Ngọc Thần, y khó thở nói:
– Cao Nghiêu Khang, ngươi chớ nói bậy, tay Lý Kỳ kia mà xứng với Bạch Thiển Dạ sao?
Mịa, Thất Nương đã là người của ta, chỉ có ngươi đầu óc bị nước vào mới còn đang mơ mộng lấy Thất Nương.
Đối với chỉ số thông minh của Tống Ngọc Thần, Lý Kỳ cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Hồng Thiên Cửu bĩu môi, chế giễu:
– Tống công tử, ngươi cũng quá không biết xấu hổ đi. Ngươi vẽ tranh không bằng Lý đại ca, khuôn mặt cũng không anh tuấn bằng Lý đại ca. Nếu Lý đại ca không xứng, thì ngươi càng không cần phải nói.
Lý Kỳ nghe xong, vui tươi hớn hở nói;
– Tiểu Cửu cũng thật là, cả ngày nói khuyết điểm của ta khắp nơi. Có thời gian phải giáo huấn một trận mới được.
Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái, gắt giọng:
– Muội thấy lời này mười phần là do huynh dạy cậu ta.
– Điều này còn phải dạy sao, vừa nhìn là biết mà.
Lý Kỳ vô sỉ đáp.
Tống Ngọc Thần biết tiếp tục tranh luận như vậy, cũng chỉ khiến bên mình nan kham, khẽ nói:
– Hôm nay bọn ta vì thảo phạt Hồng Yêu mà tới, chuyện giữa chúng ta, về sau khắc tính.
Cao nha nội cả giận:
– Tống Ngọc Thần, ngươi ăn nói cho cẩn thận. Hồng nương tử tướng mạo như tiên thiên, thấu tình đạt lý, chính là một tiên nữ hạ phàm. Nếu ngươi lại mở miệng nói xấu Hồng nương tử, vậy thì đừng trách bản nha nội không khách khí.
Tống Ngọc Thần thẹn quá hóa giận, ỷ vào bên mình nhiều người, tiến lên một bước nói:
– Ta thật muốn nhìn xem các ngươi không khách khí như thế nào.
Nói xong, vung tay lên:
– Đả đảo Hồng Yêu, thay trời hành đạo.
Chúng nho sinh đều tiến lên hưởng ứng.
Đám công tử ca cũng xông lên.
Đang lúc giương cung bạt kiếm, một cái bánh bao chợt từ trên trời giáng xuống, đập trúng đầu của Cao nha nội.
Cao nha nội sao có thể nhịn được, mắng to:
– Con mẹ nó, là tên chó chết nào dám ám toán lão tử, các huynh đệ, lên cho ta.
– Giết.
Hồng Thiên Cửu thú huyết sôi trào, xung trận lên trước, tung một cước đá lăn Trâu Tử Kiến. Có nói là có thù báo thù, có oán báo oán, cậu ta muốn đánh Trâu Tử Kiến đã không phải ngày một ngày hai rồi.
Đám công tử ca đồng loạt xông lên, khiến cho đám nho sinh sợ tới mức choáng váng. Bình thường bọn họ chỉ biết quân tử động thủ không động khẩu, đối diện với đám công tử ca kinh nghiệm đánh nhau đầy mình, thì chỉ có thể chịu đòn.
Chỉ sau một lát, liên tiếp tiếng kêu thảm vang lên.
Sài Thông ngồi một bên, hào hứng ngẩng cao, uống rượu khen:
– Rượu ngon, rượu ngon.
– Như vậy mới hay chứ. Có gì phải nói với đám nho sinh cổ hủ kia, vũ lực mới là vương đạo. Ừm, bánh bao của Tào đại nương đúng là càng ngày càng dễ ăn.
Lý Kỳ gặm cái bánh bao còn lại, cười nói.
Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái, lo lắng hỏi:
– Lý đại ca, huynh làm vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Lý Kỳ cười đáp:
– Vậy phải xem đối tượng là ai. Gây ra động tĩnh lớn như vậy, công tử và tài tử vì Hồng Nô mà đánh nhau. Thanh danh của Hồng Nô sẽ lập tức vang khắp kinh thành. Điều này đối với chúng ta mà nói, là một việc tốt. Đám người Cao nha nội cũng sướng, chỉ có mỗi đám người Tống Ngọc Thần phải chịu tội. Nhưng bọn chúng đã mắng Hồng Nô như vậy, cũng nên chịu chút trừng phát. Tuy nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Muội chờ xem, ta sẽ khiến thanh danh của bọn chúng trở nên xấu xí trong mắt mọi người.
Nha soa nghe thấy có đánh nhau liền chạy tới. Nhưng vừa thấy là đám người Cao nha nội, liền quay đầu bước đi, rất gọn gàng linh hoạt.