Vị Tần phu nhân này đúng là mỹ nhân tuyệt sắc. Triệu Tĩnh âm thầm cảm khái, chắp tay nói:
– Triệu Tĩnh bái kiến Tần phu nhân.
– Không dám, không dám.
Tần phu nhân vội vàng đáp lễ:
– Triệu công tử đã là bằng hữu của Lý Kỳ, thì cũng là khách quý của Túy Tiên Cư.
Phu nhân thật biết nể tình.
Lý Kỳ âm thầm cười trộm, nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ giật mình:
– Phu nhân, phu nhân tới từ lúc nào?
Tần phu nhân ngượng ngùng nói:
– TaTa vừa mới tới.
Triệu Tĩnh cố nhịn cười, vụng trộm nhìn Lý Kỳ. Tài ăn nói của tiểu tử này đúng là cao. Vừa rồi đã biết Tần phu nhân ở bên ngoài, còn giả vờ như không biết.
Lý Kỳ cũng liếc nàng, nghĩ bụng, hừ, muốn hại ta? Đâu có dễ như vậy.
Tần phu nhân nhìn thần sắc của hai người, xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất.
– Tần phu nhân, Triệu Tĩnh quấy rầy đã lâu, cũng đến lúc cáo từ.
Triệu Tĩnh chắp tay hướng Tần phu nhân nói. Nàng biết nếu mình tiếp tục ở đây, chỉ khiến Tần phu nhân cảm thấy bất tiện. Huống hồ sắc trời đã không còn sớm.
Tần phu nhân ước gì Triệu Tĩnh đi nhanh lên, nhưng ngoài miệng vẫn khách khí:
– Công tử ăn xong cơm tối lại đi.
– Đa tạ phu nhân, chỉ là tại hạ còn có chuyện quan trọng, không tiện ở lâu.
Triệu Tĩnh mỉm cười, lại hướng Lý Kỳ đang giả vờ ngây ngốc, nói:
– Lý huynh, bản lĩnh nhìn người nói chuyện của Lý huynh khiến Triệu Tĩnh rất khâm phục. Hôm nay từ biệt, ngày khác nếu như có cơ hội, Triệu Tĩnh nhất định đăng môn thỉnh giáo. Cáo từ.
Nói xong, Triệu Tĩnh lại hướng Tần phu nhân thi lễ một cái, mới bước ra ngoài.
“Mịa, cô nàng kia về thì cứ về, còn muốn chọc ta một dao. Độc nhất đúng là lòng dạ đàn bà mà.”
– Vị Triệu công tử kia rất thích nói đùa.
Lý Kỳ ngượng ngùng cười, thấy Tần phu nhân nhìn mình chằm chằm, vội vàng giải thích:
– Phu nhân đừng nghe y nói. Vừa nãy tại hạ thực sự không biết phu nhân ở bên ngoài nghe lén.
– Ngươi
– Ách, tại hạ phải đi tiễn y đây.
..
Lúc Lý Kỳ đi ra hậu viện, thì đã không thấy bóng dáng của Triệu Tĩnh.
– May mà ngươi chạy nhanh, không ta cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Tiểu Lý dao phay rồi.
Lý Kỳ cắn răng, cả giận nói.
– Lý đại ca.
Lý Kỳ mới ra hậu viện, liền nghe thấy tiếng Hồng Thiên Cửu ở phía sau. Quay đầu nhìn, thấy vẻ mặt của Hồng Thiên Cửu tràn đầy lo lắng chạy về phía hắn.
– Lý đại ca, huynh thật là không nghĩa khí.
Hồng Thiên Cửu chạy tới trước mặt Lý Kỳ, còn chưa kịp thở, đã oán giận nói.
“Từ khi nào ta không nghĩa khí vậy?”. Lý Kỳ sững sờ:
– Tiểu Cửu, ngươi nói vậy là ý gì?
– Vừa rồi huynh lừa đệ, nói là đi tìm nguyên liệu làm Cúc Hoa Tàn. Hại đệ đứng đợi ở phòng bếp cả buổi. May vừa nãy A Nam nói cho đệ biết huynh đang ở phòng của Ngô chưởng quầy. Bí chế Cúc Hoa Tàn cho vị công tử kia. Cúc Hoa Tàn rốt cuộc là món gì mà phải thần bí như vậy? Ngay cả đệ và đám người Lục Tử cũng không được phép nhìn.
Hồng Thiên Cửu gãi quai hàm, vừa buồn bực vừa hiếu kỳ hỏi.
Lời này sao nghe có vẻ không tự nhiên. Cái gì mà bí chế Cúc Hoa Tàn cho công tử kia, nghe thật chán ghét. May mà đó chỉ là một công tử giả dạng.
Lý Kỳ nhướn mày, tức giận nói:
– Cái tên A Nam kia, cả ngày không có việc gì đi khắp nơi nói linh tinh về lão tử. Không giáo huấn không được.
Nói xong, lại mỉm cười nói với Hồng Thiên Cửu:
– Tiểu Cửu, thực ra không có món Cúc Hoa Tan. Công tử vừa rồi thực ra là bạn tốtcủa ta, cố ý đùa giỡn ta ý mà.
– Tiểu đệ không tin.
Hồng Thiên Cửu bĩu môi nói.
Vừa nãy Lý Kỳ dùng bốn con tôm nhỏ làm sáu món, đã khiến Hồng Thiên Cửu mở rộng tầm mắt. Hơn nữa lúc Lý Kỳ rời phòng bếp, cũng chính miệng nói đi tìm nguyên liệu làm Cúc Hoa Tàn. Kết quả về sau bị Trần A Nam nhìn thấy, hắn và Triệu Tĩnh đang núp ở phía sau nội viện. Chuyện này từ đầu đến cuối đã quỷ dị rồi. Hiện tại Lý Kỳ lại nói không có món Cúc Hoa Tàn nào cả. Hồng Thiên Cửu sao có thể tin hắn được.
Lý Kỳ nhìn dáng vẻ này của Hồng Thiên Cửu, biết rằng mình có nói thế nào, cậu ta cũng không tin. Nhãn châu xoay động, thở dài nói:
– Được rồi, nếu như đã bị ngươi phát hiện, thì ta đành dạy bí phương của Cúc Hoa Tàncho ngươi.
– Thật không?
Hồng Thiên Cửu hưng phấn hô lên, cười hắc hắc nói:
– Đệ biết ngay là vừa rồi huynh lừa đệ mà.
“Mịa! Chẳng lẽ nhân phẩm của lão tử không chịu nổi như vậy?”
Lý Kỳ cười tà ác, nói:
– Thực ra để làm Cúc Hoa Tàn cực kỳ đơn giản. Đầu tiên ngươi chọn một vài hoa cúc tốt nhất. Sau đó tìm gậy dùng sức đâm vàoÀ không, chọc cho nát. Lại thêm chút sữa bò, hoặc sữa ngựa. Sau khi quấy đều thì đun chừng một canh giờ là xong.
– Chỉ đơn giản như vậy?
Hồng Thiên Cửu giật mình.
– Ừ.
Lý Kỳ khẳng định.
Hồng Thiên Cửu ngửa đầu, đếm ngón tay, âm thầm ghi nhớ trình tự làm Cúc Hòa Tàn. Xem ra cậu ta rất có hứng thú với món Cúc Hòa Tàn này.
Lý Kỳ nhìn bộ dáng này của cậu ta, trong lòng không khỏi cảm thán. Xem ra lão tử đúng là không hợp với lời nói thật.
– Tiểu Cửu, thì ra ngươi ở đây.
Bỗng vang lên một giọng nói ở đằng sau.
Lý Kỳ quay đầu nhìn, thấy là Chu Hoa đại bàn tử.
– Tam Lang?
Hồng Thiên Cửu thấy là Chu Hoa, hiếu kỳ hỏi:
– Tam Lang, ngươi tìm ta làm chi?
Chu Hoa cười hắc hắc nói:
– Vừa nãy ta nghe người ta nói, đêm nay Phong Hành Thủ sẽ hát ở Phượng Tê Lâu. Ngươi có đi không?
Nói xong nháy nháy ánh mắt mà chỉ có nam nhân mới hiểu.
– Đương nhiên rồi.
Hai mắt Hồng Thiên Cửu sáng ngời, hưng phấn đáp. Còn cách làm Cửu Hoa Tàn đã vứt lên chín tầng mây. Cậu ta hướng Lý Kỳ hỏi:
– Lý đại ca, huynh có đi không?
Lý Kỳ thấy vẻ kinh hỉ của hai người, hiếu kỳ hỏi:
– Vị Phong Hành Thủ kia là thần thánh phương nào?
– Cái gì? Ngay cả Phong Hành Thủ huynh cũng không biết?
Ánh mắt Hồng Thiên Cửu nhìn Lý Kỳ như nhìn thấy một con quái vật.
“Ta làm sao mà biết được”. Lý Kỳ lắc đầu:
– Không biết.
Hồng Thiên Cửu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó dùng những ngôn ngữ lộn xộn giải thích cho Lý Kỳ một phen.
Không có văn hóa thật là đáng sợ.
Lý Kỳ nghe nửa ngày, lại nghĩ nửa ngày, mới hiểu ra. Thì ra Phong Hành Thủ kia vốn tên là Phong Nghi Nô. Nói dễ nghe chút, thì chính là ngôi sao giải trí của đời sau. Nói khó nghe, thì chính là một ca kỹ hát rong, còn là kiểu bán nghệ không bán thân. Điển hình của làm kỹ nữ còn muốn dựng đền thờ.
Khi Lý Kỳ nghe thấy Phong Nghi Nô bán nghệ không bán thân, liền mất đi hứng thú. Nhưng lại nghe Phượng Tê Lâu vốn là rạp hát và kỹ viện kết hợp lại, trong lòng liền ngứangáy. Hắn đã nhớ không rõ hắn đã không được ăn thịt bao lâu rồi. Một phen chém gió của Hồng Thiên Cửu đã khiến dục hỏa trong người hắn nổi lên, khó có thể áp chế. Hắn cười hắc hắc nói:
– Vậy các vị tiểu thư ở Phượng Tê Lâu có phục vụ chăn ga gối đệm không?
– Chăn ga gối đệm?
– Ách, chăn ga gối điệm, chính làMột nam một nữ trên giường.Ngươi hiểu chứ?
Lý Kỳ ngượng ngùng nói.
– ÀTiểu đệ đã hiểu.
Hồng Thiên Cửu chớp đôi mắt to, sau đó ý vị gật đầu.
– Vậy mỗi lần mất bao nhiêu bạc?
– Xấu một chút chỉ cần năm trăm văn. Còn xinh thì một, hai xâu.
Chu Hoa nói xen vào. Xem ra cậu ta là tay lão luyện.
“Cũng không đắt lắm. Mình tới nơi này lâu như vậy rồi, cũng đến lúc đi dạo kỹ viện một lần xem. Cho dù chưa chắc thực hành, nhưng mở mang kiến thức cũng tốt.”
Lý Kỳ vê cái cằm, trong đầu tranh đấu kịch liệt, gật đầu nói:
– Vậy được, tối nay ta cũng đi.
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng cười nhạt ở phía sau:
– Tối nay Lý công tử định đi đâu?