Bên này vừa chuẩn bị xong, Hồng Thiên Cửu đã đi tới rồi. Bởi vì Lý Kỳ không biết đường tới nhà cậu ta, cho nên cậu ta phải tới đón.
Lý Kỳ vừa thấy Hồng Thiên Cửu, không nói một lời liền đưa rổ cho cậu ta.
Hồng Thiên Cửu sững sờ, vô ý thức nhận lấy rổ, hiếu kỳ hỏi:
– Lý đại ca, trong này là cái gì?
– Phao câu, thuận tiện nói cho ngươi biết, ta chán ghét phao câu.
Lý Kỳ quen Hồng Thiên Cửu lâu như vậy, còn chưa biết nhà cậu ta ở đâu, thật không xứng với một vị đại ca.
Lý Kỳ đi theo Hồng Thiên Cửu tới phía bắc của đường Mã Hành, tới một khu phố sầm uất, Hồng Thiên Cửu bỗng dừng lại, chỉ tay về phía trước nói:
– Đó, chỗ đó chính là nhà của tiểu đệ.
Lý Kỳ nhìn theo hướng Hồng Thiên Cửu chỉ. Thấy đó là một tòa nhà lớn, diện tích khoảng ba trăm mét vuông. Dù nhìn bề ngoài có vẻ mới được xây xưng không lâu, nhưng trong lòng Lý Kỳ vẫn chấn động. Hắn luôn cho rằng sòng bạc Hồng Vạn dù gì cũng là sòng bạc lớn nhất của thành Biện Kinh, chi nhánh trải rộng toàn thành. Lão tử của Hồng Thiên Cửu ít nhất cũng coi như là Đổ Vương, chỗ ở sẽ không kém Tần phủ. Nhưng chưa từng nghĩ tới lại khó coi như vậy.
Xem ra Tiểu Cửu cũng không sống sung sướng như mình nghĩ. Thiệt thòi mình còn luôn muốn chiếm tiện nghi của cậu. Đúng là không nên.
Trong lòng Lý Kỳ âm thầm cắn rứt, hơi xin lỗi vỗ vai Hồng Thiên Cửu.
Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ nhìn Lý Kỳ, thấy vẻ mặt tràn đầy áy náy của hắn, không hiểu hỏi:
– Lý đại ca, huynh làm sao vậy?
Lý Kỳ thở dài:
– Đi thôi.
Đợi đi tới gần, liền nghe thấy những tiếng ầm ĩ từ bên trong.
– Hồn thuần…
– Hồn thuần.
– Mạc tiền.
– Đông
– Tây.
– A…
….
Làm gì vậy? Giết heo à?
Lý Kỳ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên cửa treo một tấm biển hiệu, biển hiệu có viết bốn chữ lớn ‘Sòng bạc Hồng Vạn’, liền sững sờ hỏi:
– Tiểu Cửu, không phải ngươi muốn dẫn ta tới nhà ngươi sao, như thế nào lại chạy tới sóng bạc của nhà ngươi?
Hồng Thiên Cửu ảo não đáp:
– Còn không phải tại cha đệ. Ông ấy thấy đệ không thích chơi ở sòng bạc, liền xây một sòng bạc ở trước cửa nhà. Để cho mỗi lần đệ đi ra cửa, đều phải nhớ kỹ mình chính là thiếu công tử của sòng bạc Hồng Vạn.
Má, hóa ra đây chính là cửa chính của nhà cậu ta. Thật đúng là xa xỉ, thiệt thòi mình còn cắn rứt lương tâm.
Lý Kỳ âm thầm đổ mồ hôi, cười thầm, cha của cậu ta đúng là một người đặc biệt. Biện pháp như vậy cũng nghĩ ra được, cười ha hả nói:
– Tiểu Cửu, ngươi nhất định là con ruột của cha ngươi rồi.
Tư duy của hai cha con nhà này chẳng khác gì nhau.
Hồng Thiên Cửu bĩu môi:
– Điều này còn cần huynh phải nói sao.
Lý Kỳ cười lắc đầu:
– Vào đi thôi.
Lý Kỳ xốc rèm vải lên, một mùi lạ nồng nặc phả vào mặt. Là mùi cá, mùi mồ hôi bẩn, còn có mùi máu tươi chỉ có đồ phu mới có hỗn hợp với nhau. Mẹ nó, chỗ này là sòng bạc hay là chỗ ở của dân chạy nạn vậy?
Đảo mắt nhìn xung quanh, thấy bên trong bày biện mười bàn lớn, mỗi bàn đều vây quanh đầy người. Có người đánh cá, đồ phu, thợ săn. Còn có cả người mặc đồng phục. Thực sự là ngư long hỗn tạp.
Nhưng giờ này bọn họ đều chỉ có một thân phận, chính là dân cờ bạc.
Nhìn đôi mắt đỏ bừng của bọn họ, tư thế phất cờ hò reo, chỉ muốn cắn xé lẫn nhau, Lý Kỳ âm thầm thở dài. Xem ra cho dù ở thời đại nào, dân cờ bạc cũng có chung một đức hạnh.
– Thiếu công tử, ngài đã trở lại.
Lúc này, một nam tử trung niên hơi mập đi tới, cung kính hướng Hồng Thiên Cửu nói.
Hồng Thiên Cửu hơi gật đầu, chỉ vào Lý Kỳ nói:
– Hồng thúc thúc, đây là Lý đại ca của ta.
Nói xong, cậu ta lại hướng Lý Kỳ giới thiệu:
– Lý đại ca, vị này là đại quản gia của nhà đệ.
Hồng quản gia đưa mắt nhìn Lý Kỳ, vội chắp tay:
– Nguyên lai là Lý sư phó của Túy Tiên Cư, thất kính, thất kính.
Lý Kỳ vội vàng chắp tay đáp lễ:
– Lý Kỳ bái kiến Hồng quản gia.
Hồng quản gia bỗng nhiên nói:
– Lý sư phó, cậu có muốn chơi vài ván không?
Hồng Thiên Cửu sững sờ, kinh ngạc nhìn Hồng quản gia. Ông ta rất nhanh quăng ánh mắt ý bảo yên tâm cho Hồng Thiên Cửu.
Nhắc tới bài bạc, từ trước tới nay Lý Kỳ chỉ chơi cho vui. Hắn thích chơi nhất chính là mạt trượt. Còn những trò không cần phải động não như xóc đĩa, hắn rất ít khi đụng vào.
Mà Lý Kỳ tới Bắc Tống lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên tới sòng bạc của Bắc Tống, cho nên hơi hiếu kỳ. Trước kia hắn cùng cha vợ đã từng tới Macao và Las Vegas chơi bời. Đương nhiên, hắn chỉ là đi chơi, nên chuẩn bị sẵn tiền để thua, coi như là hoàn thành nhiệm vụ, không hề lưu luyến hay cay cú. Hắn cười ha hả nói:
– Chơi thì thôi, nhìn xem chút cũng được.
Lý Kỳ tới một bàn nhiều người nhất nhìn nhìn. Thì ra cái bàn này đang chơi trò đặt cửa. Chính là dùng gậy đẩy một hòn đá nhỏ. Tới các số một, hai, ba, bốn tương ứng với các vị trí đông, tây, nam, bắc. Ngươi chỉ cần đặt tiền vào vị trí là được. Trò này khá đơn giản.
Không thể tưởng được thời này lại hoan nghênh trò này như vậy.
Lý Kỳ lắc đầu thở dài, tới một bàn lớn bên cạnh, chỉ thấy trên bàn để một bộ bài, hai mắt sáng ngời, cả kinh kêu lên:
– Bài cửu!
– Lý đại ca, đây là cốt bài.
Hồng Thiên Cửu cải chính.
– Ngươi biết cái gì.
Lý Kỳ đứng sau đám đông nhìn một lúc, chỉ thấy cách chơi bài cửu của bọn họ rất đơn giản. Chính là so sánh điểm bên nào lớn hơn thì thắng. Ngay cả song thiên, chí tôn đều không có. Liền buồn bực thở dài, thấy vậy cốt bài chính là tiền thân của bài cửu.
Chợt nghe đằng sau vang lên tiếng hò hét:
– Hồn thuần, hồn thuần.
Lý Kỳ hiếu kỳ tới đó nhìn. Chỉ thấy nhà cái mở cái bát ra. Hắn cho rằng bên trong sẽ là xúc xắc. Thật không ngờ là sáu đồng tiền, không khỏi mở rộng tầm mắt, hiếu kỳ hỏi:
– Tiểu Cửu, trò này tên là gì?
Hồng Thiên Cửu cả kinh hỏi:
– Lý đại ca, huynh không biết trò này?
Lý Kỳ buồn bực:
– Không biết thì có gì mà kỳ quái?
– Có…có chút kỳ quái.
Hồng Thiên Cửu cười ngượng ngùng, sau đó giải thích cách chơi này cho Lý Kỳ.
Thì ra trò này có tên là quan phác, là trò đánh cược lưu hành nhất của thời Bắc Tống. Cách chơi cũng rất đơn giản, mặt sau của đồng tiên gọi là ‘Thuần’, mặt trước goi là ‘Mạc Tiền’, nếu lúc mở bát, toàn bộ là mặt sau, thì gọi là ‘Hồn thuần’.
Bình thường dân cờ bạc đặt cược xem có mấy ‘Thuần’. Nếu có người đặt cược ‘Hồn thuần’, thì sẽ được lợi nhuận gấp mười lần. Rất nhiều người vì muốn thử có được ‘Hồn thuần’ này mà táng gia bại sản, phải đi ăn mày.
Ngây thơ.
Lý Kỳ nghe xong, liền đưa ra lời bình như vây. Thầm nghĩ, sòng bạc thời Bắc Tống thật chả thú vị gì cả, còn phải chịu đựng cái mùi khó ngửi này nữa, vẫn là nhanh chóng rời đi a. Liền nói:
– Tiểu Cửu, chúng ta đi vào nhà ngươi thôi, miễn cho phụ thân của ngươi chờ sốt ruột.
Hồng Thiên Cửu cũng không có hứng thú gì với mấy trò này, gật đầu tán thành:
– Đúng đúng, chúng ta đi nhanh thôi.
Hồng quản gia ở một bên chứng kiến vẻ chán ghét của Hồng Thiên Cửu, liền thở dài một tiếng.
Nhưng bọn họ vừa mới định rời đi, chợt nghe thấy trong cùng vang lên một tiếng tức giận mắng:
– Thằng nhãi này, dám trêu chọc Ngưu đại gia ta phải không. Hôm nay nếu ngươi không trả tiền, thì đừng hòng rời đi.
Lý Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy tận cùng bên trong có một nam tử to lớn cao ít nhất một mét tám đang nhấc một nam tử có thân hình đơn bạc.
Chỉ thấy nam tử to lớn kia mặt đầy râu quai nón, diện mạo dữ tợn, dáng người khôi ngô, lưng hùm vai gấu, cổ áo mở rộng, lộ ra lông ngực đen sẫm. Người nam tử trong tay y, giống như một con gà đợi làm thịt vậy, rất là đáng thương.
– Vừa…vừa nãy ta chỉ tùy tiện nói, ngươi đừng coi là thật.
Nam tử kia run giọng nói.
Hồng Thiên Cửu sinh lòng hiếu kỳ, hướng Hồng quản gia, hỏi:
– Hồng thúc thúc, hai người đó có chuyện gì vậy?
Hồng quản gia lắc đầu:
– Ta cũng không rõ ràng lăm.
Nói xong, liền sai một thủ hạ đi tới dò hỏi.
Thì ra nam tử cao to kia thấy nam tử gầy bé ném thẻ không trúng bình, liền mở miệng châm chọc, nói cái gì cú ném đó nhẹ như ruồi, lão tử nhắm mắt cũng có thể ném vào. Nam tử kia nói y khoác lác, hai người liền đấu võ mồm. Nam tử kia lại nói nếu y có thể nhắm mắt ném trúng, thì sẽ trả cho y mười xâu tiền. Kết quả nam tử cao lớn kia đúng là ném trúng. Nhưng nam tử nhỏ gầy lại đổi ý, không chịu trả tiền. Nam tử cao to kia sao có thể bỏ qua, kết quả thành như vậy.
Những sự tình này thật quá bình thường ở sòng bạc, Hồng quản gia phân phó cho thủ hạ:
– Đây là chuyện giữa hai người bọn họ, không liên quan gì tới chúng ta. Ngươi liền bảo bọn họ ra ngoài mà cãi nhau, miễn cho quấy nhiễu khách quý.
Tay thủ hạ vâng một tiếng, liền đi tới hướng hai người kia.
Hồng quản gia duỗi tay nói:
– Mời Lý sư phó.
Mười xâu tiền? Có cần cãi nhau như vậy không? Lý Kỳ cũng không có hứng thú với mấy chuyện đó, gật đầu đi theo ông ta tơi cửa sau. Vừa đi tới cửa, chợt nghe thấy một người bên cạnh nói:
– Ủa, người kia không phải là Ngưu Cao, Ngưu giáo đầu sao. Y tới nơi này làm gì nhỉ?
Ngưu Cao?
Lý Kỳ dừng cước bộ, nhướn mày, trầm tư một lát, nghĩ bụng vụ náo nhiệt này không thể bỏ qua.