Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bắc Tống Phong Lưu

Chương 155: Bị dọa chết khiếp

Tác giả: Nam Hi
Chọn tập

Lý Kỳ và những đầu bếp đứng thành một hàng trong sân. Các trợ thủ thì đứng sau bọn họ.

“Mẹ nói, thì ra lão hàng kia vẫn chưa tới.”

Lý Kỳ đợi một lúc, bắt đầu không kiên nhẫn. Vụng trộm nhìn những đầu bếp khác. Thì thấy ngoại trừ Trương Xuân Nhi và Thái Mẫn Đức lộ vẻ bình tĩnh ra, những người còn lại, người thì lộ vẻ hưng phấn, người thì không yên. Chỉ có mỗi mình hắn là lộ vẻ buồn bực.

Lại qua một lúc, bỗng có tiếng chân xôn xao truyền tới từ bên trái. Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy một đám người đi ra. Ước chừng hai, ba mươi người. Ngoại trừ bảy tám nữ tỳ, người còn lại đều mặc cẩm y hoa phục. Chuyện trò vui vẻ, rất là náo nhiệt.

Bởi vì bọn họ đều mặc y phục thường ngày, cho nên nhìn không ra lai lịch của bọn họ.

Đứng trung tâm là một lão già râu tóc bạc trắng, đầu đội mũ tứ phương màu xanh, mặc trường bào đỏ sẫm, dáng người thon dài, nhưng lưng có hơi còng. Hai mắt trũng vào, mặt đầy nếp nhăn, bộ râu vừa dài vừa rậm rạp. Bảy tám nữ tỳ vây quanh ông ta.

Cho dù dùng cái mông để nghĩ, cũng biết lão già kia chính là Thái Kinh.

Đi bên trái Thái Kinh là một nam tử trung niên, tuổi chừng bốn mươi, khuôn mặt có vài phần giống Thái Kinh. Vị này chính là thứ tử của Thái Kinh, Thái Thao.

Trong đám người kia, ngoại trừ Thái Kinh, Lý Kỳ chỉ nhận ra Tả Bá Thanh, còn lại đều không quen. Đương nhiên ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối chỉ tập trung vào Thái Kinh.

Đoàn người tới trước sân đợi Thái Kinh ngồi vào cái bàn ở giữa xong, những người còn lại mới theo thứ tự ngồi xuống. Tả Bá Thanh thì ngồi ở phía bên phải sau cùng. Xem ra so với những người khác, địa vị của y tương đối thấp.

– Thảo dân bái kiến thái sư.

Mọi người đều cúi người hành lễ. Lý Kỳ cũng bắt chước mọi người làm bộ làm dáng.

Các khách quý vừa ngồi xuống, liền quăng ánh mắt về phía các đầu bếp, rồi chụm đầu ngé tai thảo luận.

Thái Kinh quét mắt nhìn những đầu bếp phía dưới, sau đó gật đầu ra hiệu cho một nam tử trung niên có thân hình hơi mập mạp.

Lý Kỳ nhận ra nam tử kia. Y chính là người lần trước tống thiệp mời tới Túy Tiên Cư. Nghe nói y là đại quản gia của Thái phủ, tên là Thái Dũng.

Thái Dũng hướng Thái Kinh khom người, rồi đi lên, chắp tay, cất cao giọng nói với đám đầu bếp: – Tuy bận rộn, nhưng các vị sư phó vẫn dành thời gian tham gia yến tiệc gạch cua của tệ phủ tổ chức, tệ phủ trên dưới đều cảm thấy rất vinh hạnh. Lão gia nhà ta cũng vì thế mà vui mừng. Cho nên, đợi tí nữa dù thắng hay bại, lão gia nhà ta đều có hậu lễ.

– Đa tạ thái sư hậu thưởng.

Mọi người đồng thanh đáp.

Thái Dũng nói xong, liền lùi sang một bên. Thái Kinh quét mắt, đột nhiên hỏi:

– Ai là Lý sư phó của Túy Tiên Cư?

Đừng nhìn ông ta đã già, nhưng trung khí mười phần.

Lý sư phó của Túy Tiên Cư? Không phải là mình sao?

Lý Kỳ thật không ngờ Thái Kinh lại điểm danh gọi mình, nhất thời sững sờ.

– Lý ca, thái sư gọi huynh.

Ngô Tiểu Lục đứng phía sau, thấy Lý Kỳ đứng lăng tại đó, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở.

Lý Kỳ nao nao, bước lên phía trước một bước, hô:

– À, ta ở đây. Lời vừa mới ra khỏi miệng, liền cảm thấy quá thất lễ, vội vàng chắp tay hành lễ nói: – Túy Tiên Cư Lý Kỳ bái kiến Thái sư.

Thái Kinh đánh giá Lý Kỳ một phen, nói: – Có ai không, đem tiểu tử này ra ngoài đánh mười roi.

What?

Lý Kỳ ngây như phỗng, trong đầu trống rỗng. Hắn vạn lần không ngờ, câu nói đầu tiên của Thái Kinh với hắn, lại là đánh hắn.

Không chỉ nói Lý Kỳ, mà tất cả mọi người ở đây đều sững sờ. Đều không biết vì sao Thái Kinh lại nổi giận với một đầu bếp như vậy.

Tả Bá Thanh vừa nghe, vội vàng đứng dậy, hướng phía Thái Kinh khom người nói: – Thái sư

– Ngồi xuống.

Thái Kinh phất thay, ngắt lời Tả Bá Thanh: – Bá Thanh, ngươi không cần phải cầu tình cho tiểu tử này. Tiểu tử này to gan lớn mật, hôm nay lão phu phải giáo huấn hắn một trận.

Lý Kỳ đã hồi phục tinh thần. Đánh roi? Hắn chưa từng bị đánh thế bao giờ, cũng không muốn bị đánh, vội hỏi: – Thái sư muốn giáo huấn tiểu tử, tiểu tử tự nhiên không dám kháng cự. Tuy nhiên thái sư có thể cho tiểu tử biết nguyên nhân. Để tiểu tử biết chỗ nào sai mà sửa. Trong lòng lại nghĩ, chẳng lẽ là vì chuyện xảy ra sáng nay?

Thái Kinh phất tay áo, đầu tiên ngăn cản mấy gia đinh đang định đi lên. Sau đó hướng Lý Kỳ nói: – Lão phu hỏi ngươi, sáng nay có phải lúc ở cửa, ngươi đã gây sự với Vương quản gia?

Thái Mẫn Đức vừa nghe, khóe miệng lộ vẻ đắc ý. Những người còn lại thì cả kinh, sau đó đều âm thầm vui mừng.

“Mẹ nó, quả nhiên là vì việc kia. Lão hàng này cũng thật thù dai.”

Lý Kỳ đổ mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm kêu khổ. Còn chưa kiếm được chỗ tốt nào, đã chuẩn bị ăn đánh rồi. Thật quá con mẹ nó đen đủi.

– Thái sư, xin bớt giận. Chuyện sáng nay chỉ là hiểu nhầm. Lý sư phó tuổi còn trẻ, có nhiều quy củ cậu ta không rõ ràng lắm. Mong thái sư đại nhân đại lượng, bỏ qua cho cậu ta. Tả Bá Thanh lần nữa đứng dậy, liên tiếng cầu tình.

Lý Kỳ vội gật đầu nói: – Đúng vậy, là hiểu lầm. Tại hạ đâu dám gây sự với Vương quản gia. Chỉ là đôi bên có chút ma xát mà thôi. Trên trán đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

– Thật không?

Thái Kinh hừ lạnh một tiếng, nói: – Hiểu lầm cũng tốt, ma xát cũng được. Ngươi vào từ cửa chính hay cửa bên, lão phu cũng không quan tâm. Cũng không vì thế mà trách tội ngươi. Nhưng ta nghe Bá Thanh nói, tiểu tử ngươi vì một chuyện nhỏ như vậy, đã phẩy tay áo bỏ đi. Rõ ràng là không để lão phu vào mắt. Ngươi thấy có nên bị đánh không?

“Má ơi, thì ra là do Tả đại ca kể lại.”

Lý Kỳ rất buồn bực, lén nhìn sang Tả Bá Thanh. Thấy y cũng quăng tới ánh mắt xin lỗi. Lý Kỳ biết đây không phải là lỗi của y. Hơn nữa, chuyện đã đến mức này, điều đó đã không quan trọng. Quan trọng là làm sao thoát khỏi bị ăn đánh. Hắn hơi trầm ngâm, la lớn: – Thái sư, oan uổng tại hạ.

– Lớn mật.

Thái Thao vừa nghe Lý Kỳ còn dám kêu oan uổng, liền đứng dậy, cả giận nói: – Thằng nhãi ngươi có phải muốn nói, phụ thân đại nhân của ta nhàn rỗi vô sự, cố ý khi dễ một đầu bếp như ngươi phải không? Đúng là buồn cười.

– Thảo dân không dám.

Lý Kỳ khẽ khom người. Nói: – Thực ra lúc ấy thảo dân không phải muốn rời khỏi yến tiếc. Chỉ là đây là lần đầu tiên thảo dân và trợ thủ tới phủ thái sư. Cho nên không biết cửa bên ở đâu. Vì vậy mới đi tìm khắp nơi.

Thái Kinh thản nhiên hỏi: – Vậy vì sao Bá Thanh lại nói ngươi lúc ấy chuẩn bị rời khỏi yến tiệc gạch cua, quay về Túy Tiên Cư? Chẳng lẽ Bá Thanh cố ý lừa gạt lão phu?

– KhôngKhông phải.

Lý Kỳ vội giải thích: – Khi đó thảo dân đang muốn tìm một người để hỏi thăm. Đúng lúc Tả đại ca tới. Tả đại ca thấy vẻ mặt buồn bã của thảo dân, liền đi lên hỏi han. Bởi vì thảo dân sợ nếu nói thật, thì Tả đại ca sẽ cười thảo dân ngay cả cửa cũng không tìm thấy. Cho nên mới nói bừa một lý do. Có lẽ mấy lời đó đã mạo phạm Thái sư. Nhưng thảo dân thực sự thành tâm thành ý tới tham gia yến tiệc. Thảo dân luôn cho rằng có thể nấu nướng cho một vị trưởng bối được người người tôn kính như Thái sư, là phúc khí tu luyện mười đời. Thảo dân sao có thể vì việc nhỏ như vậy, mà bỏ qua một cơ hội khó được.

Còn có chiêu này? Thái Mẫn Đức vừa nghe, chỉ muốn đi lên, nói với Thái Kinh, ngàn lần không thể tin chuyện ma quỷ của Lý Kỳ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky