Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bắc Tống Phong Lưu

Chương 390: Không xảo không thành sách

Tác giả: Nam Hi
Chọn tập

– Quay trái, quay trái cơ mà, tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, đừng để ta nói mãi chứ. Dm, ngay cả trái phải còn không phân biệt được thì làm được cái gì. Thả lỏng chút, không cần phải khẩn trương. Nghe khẩu lệnh của ta, đi, dừng. Van các ngươi, đây không phải là tản bộ. Đi chỉnh tế một chút, biết chưa. Ta sắp phải gọi các ngươi là lão đại rồi. Ài, ài, con mẹ các ngươi có phải là nam nhân hay không, chưa ăn cơm à. Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, vung tay phải dùng lực, đừng mềm thiu như bún được không. Nếu lão tử đưa cho ngươi tấm khăn lụa, người khác không nhìn ngươi đầy râu ria, còn tưởng ngươi là đàn bà. Dùng thêm sức, có nghe rõ hay chưa.

Chỉ mới nửa canh giờ, Lý Kỳ đã hô khàn cả cổ. Thầm nghĩ, ngày mai nhất định phải kiếm một cái còi. Nếu không cứ tiếp tục như vậy, binh còn chưa luyện ra, lão tử đã câm con mẹ nó rồi.

Nghiêm, nghỉ, những động tác cơ bản này ngược lại không làm khó được bọn họ. Nhưng đi đều thoạt nhìn vô cùng đơn giản, lại khiến hắn phải hướng các vị to con, gần hai mươi ba mươi tuổi này quỳ rạp khóc rống một hồi. Đừng nói là đều nhịp, có ít người còn không biết phân biệt khoảng cách. Làm cho Lý Kỳ tức giận đến đỉnh đầu sắp bốc hơi nước. Cả giáo trường văng vẳng tiếng răn dạy đầy bất đắc dĩ của hắn.

Hai mươi lăm vị tổ trưởng này cũng bị Lý Kỳ mắng tới khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, không dám lên tiếng. Đám binh lính bàng quan kia xem mà sung sướng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười lớn. Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu thiếu chút cười đến sái quai hàm. Bọn họ cũng đứng ở trên đài học theo Lý Kỳ. Bất chợt còn giúp đám tổ trưởng kia chỉ ra chỗ sai, rất là hào hứng.

Lại dạy một lúc, Lý Kỳ thấy Ngưu Cao đã học được bảy tám phần, liền nói:

– Ngưu giáo đầu, ngươi ở đây tiếp tục dạy bọn họ, lão tử đi uống chén trà đã. Bị đám người này làm cho suýt nữa tức chết rồi. Hôm nay nếu không để cho ta thỏa mãn, thì ai cũng đừng hòng ăn cơm.

Dừng một chút, lại nhìn về hướng binh sĩ rảnh rỗi:

– Các ngươi được lắm, hiện tại không luyện theo, đến lúc đó cũng đừng khóc.

Đám binh lính vốn càn quấy nhưng hiện giờ đã bắt đầu sợ Lý Kỳ. Mới ngày thứ hai đã khiến cho bọn họ thao luyện tới dục tiên dục tử, lập tức đi lên học theo.

Lý Kỳ quay lại đài, ngồi xuống, uống một chén trà nghỉ ngơi một lúc. Khuôn mặt đầy mồ hôi, vặn vặn cái cổ, trong lòng đầy buồn bực. Làm huấn luyện viên thật không dễ dàng gì.

Lương Hùng đi tới, nhỏ giọng hỏi:

– Phó Soái, tỵ chức cả gan hỏi một câu, vì sao ngài lại dạy những thứ này cho bọn họ?

– Đúng, đúng, mấy trò hề này dù thú vị, nhưng có tác dụng gì chứ?

Cao nha nội hiếu kỳ hỏi.

Hai tên bao cỏ này nhìn mà không hiểu gì.

Lý Kỳ lại uống ngụm trà, thản nhiên hỏi:

– Các ngươi có biết điều quan trọng nhất của một đội quân là gì không?

– Tất nhiên là đánh thắng trận.

– Sai.

– Cao thủ.

– Sai, thiên hạ lấy đâu ra nhiều cao thủ như vậy.

– Chắc là biết đi dạo kỹ viện.

– Phốc!

Lý Kỳ nghe thấy lời này của Cao nha nội, liền phun ra ngụm trà vừa mới uống:

– Khụ, khụ, nha nội, ngài đừng gây thêm phiền cho ta được không. Binh lính thì có quan hệ gì tới khách làng chơi cơ chứ?

– Vậy ngươi nói xem là cái gì?

Lý Kỳ lắc đầu, thở dài:

– Là kỷ luật, phục tùng mệnh lệnh là tố chất cơ bản nhất của từng binh sĩ. Các ngươi nghĩ lại mà xem, nếu tới lúc chiến tranh, ngươi bảo bọn họ xông, bọn họ lại bỏ chạy. Ngươi bảo bọn họ chạy, bọn họ lại lao về phía trước. Chiến đấu như vậy thì thắng kiểu gì. Cũng chẳng cần tướng quân và mưu sĩ. Dù sao ngươi nói có ai nghe đâu. Các ngươi nhớ kỹ, điều kiện cơ bản nhất của một đội quân thiết huyết, chính là kỷ luật cứng như thép. Mà ta đang dạy bọn họ chính là kỷ luật, đã hiểu chưa?

Đám người Lương Hùng cái hiểu cái không gật đầu.

Lý Kỳ liếc nhìn đám người Lương Hùng, nói:

– Lương chỉ huy, các ngươi cũng phải luyện theo.

– Chúng tôi cũng phải luyện?

– Đương nhiên, nếu tất cả binh lính của ngươi đi đều bước, mà một mình ngươi lại đặt tay ở sau lưng, như vậy còn ra thể thống gì nữa? Đương nhiên, ngươi không cần phải luyện cùng bọn họ, luyện tập bí mật cũng được.

– Tỵ chức tuân mệnh.

Lương Hùng ôm quyền đáp. Y biết Lý Kỳ không để bọn họ tập luyện trước mặt nhiều người như vậy đã là rất nể mặt rồi.

Trong lúc bất tri bất giác đã tới giữa trưa. Mấy vị tổ trưởng đã ướt sũng mồ hôi, nhưng đã tạo được một vài hiệu quả, chảy chút mồ hôi cũng đáng. Lý Kỳ thấy đã tới giờ, liền cho phép bọn họ nghỉ ngơi. Sau đó phân phó bọn họ tới Tào gia điếm ăn cơm trưa. Lần này hắn không buộc chặt thời gian, cho hẳn nửa canh giờ.

– Lý đại ca, phương pháp luyện binh này của huynh thật là thú vị. Sau này đệ có thể lại tới xem không?

Đợi sau khi giải tán, Hồng Thiên Cửu vội vàng đi tới phía trước, vẻ mặt cười lấy lòng.

Cao nha nội khẽ nói:

– Tiểu Cửu, ngươi thích tới thì cứ tới, việc gì phải hỏi hắn. Ca ca mang theo ngươi tới là được.

Ta biết ngươi rất ngưu, nhưng con mẹ ngươi cũng phải cho ta chút mặt mũi chứ.

Đối với Cao nha nội, Lý Kỳ rất là bất đắc dĩ. Ai bảo cha của y là người lãnh đạo trực tiếp của mình, không thể trêu vào a, đành mặc kệ bọn họ. Thở hắt một hơi, Lý Kỳ nói sang chuyện khác:

– Các ngươi tính toán ăn cơm trưa ở đâu?

– Tùy tiện, ngươi bố trí là được.

Cao nha nội không sao cả nói.

Lý Kỳ vừa định mở miệng, chợt thấy Ngưu Cao quay về, đứng ở cách đó không xa, nháy mắt với hắn. Lý Kỳ sực nhớ, trưa hôm nay còn phải đi cùng y tới gặp cả nhà lão Trương kia. Bởi vậy nói:

– Xin lỗi, tí nữa ta phải ra ngoài có việc bận. Hai người các ngươi tự tìm chỗ mà ăn. Ta đi trước đây.

Nói xong, hắn liền dẫn theo Mã Kiều đi về hướng Ngưu Cao.

Ngưu Cao hỏi:

– Phó Soái, không phải ngài nói giữa trưa hôm nay cùng tỵ chức tới gặp nhà lão Trương sao?

Lý Kỳ gật đầu nói:

– Đi thôi.

– Gặp ai?

Chẳng biết lúc nào, Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu chợt từ đằng sau Lý Kỳ xông ra, vẻ mặt đầy tò mò hỏi.

Hai tên tiểu tử này thật đúng là âm hồn không tiêu tán.

Lý Kỳ tức giận nói:

– Nha nội, chúng tôi đi làm chính sự, các ngươi cũng đừng đi theo.

Cao nha nội rất vô lại nói:

– Vậy không được. Hôm nay chúng ta tới đây là muốn tìm ngươi chơi đùa. Sao ngươi có thể bỏ hai chúng ta ở lại đây rồi một mình đi tìm thú vui được. Ta cũng muốn đi.

– Ca ca nói có lý.

Hồng Thiên Cửu gật đầu.

Ngưu Cao sắc mặt xiết chặt, rất khó xử nhìn Lý Kỳ.

Trong lòng Lý Kỳ vừa buồn bực, vừa bất đắc dĩ, muốn đuổi hai hàng này đi thì thật khó khăn, thở dài nói:

– Được rồi, các ngươi muốn đi cùng thì đi. Tuy nhiên, ta phải nói trước, việc hôm nay các ngươi không thể nói ra ngoài.

Hồng Thiên Cửu nghe thấy Lý Kỳ nói thần bí như vậy, trong lòng rất là hiếu kỳ, vội vàng gật đầu cam đoan.

Cao nha nội khẽ nói:

– Tưởng chuyện gì, bản nha nội không nói là được, đúng là phiền toái.

Lý Kỳ hơi trừng mắt nhìn y, sau đó hướng Ngưu Cao, nói:

– Ngưu giáo đầu, ngươi yên tâm, bọn họ sẽ không làm khó ngươi đâu.

Ngưu Cao nửa tin nửa ngờ gật đầu. Y cũng không dám đắc tội Cao nha nội.

Mấy người tùy tiện mua bánh bao ở ven đường ăn cho đỡ đói. Sau đó cùng Ngưu Cao đi tới ngoài thành phía bắc. Ra ngoài thành, Ngưu Cao lại dẫn theo bọn họ ngoặt đông ngoặt tây vài vòng trong rừng.

Phải đi vòng vèo, Cao nha nội có chút chóng mặt, không vui nói:

– Ài, thằng nhãi này rốt cuộc muốn đưa chúng ta đi đâu vậy?

– Xin nha nội bớt giận, sắp tới rồi.

Lý Kỳ híp mắt:

– Nếu nha nội ngại đường quá xa, thì có thể quay về.

Cao nha nội há có thể rút lui:

– Người không muốn ta đi, ta càng muốn đi.

Quá vô sỉ.

Lý Kỳ bị sự vô sỉ của Cao nha nội đánh bại, không để ý tới y nữa, tiếp tục đi đường.

Lại đi chừng một nén nhang, vài người tới một ngôi nhà nhỏ ở phía sau núi.

Lý Kỳ nhìn xung quanh, không thấy bóng một ai, không khỏi cười hỏi:

– Ngưu giáo đầu, làm sao ngươi tìm được một chỗ tốt như vậy?

Ngưu Cao đáp:

– Tỵ chức mượn căn nhà này từ một người thợ săn. Các vị chờ một lát!

Nói xong, y tiến lên, nhẹ nhàng gõ cửa vài cái.

Trong phòng rất nhanh truyền tới một thanh âm thanh thúy:

– Là ai?

Thanh âm còn mang theo chút khẩn trương.

– Muội tử, là huynh đây.

– Ngưu đại ca.

Tiếng kích động vang lên, cửa liền được mở.

Mở cửa là một tiểu cô nương chừng mười tám, mười chín tuổi, mắt hạnh mày ngài, miệng nhỏ như anh đào, tóc dài tùy tiện vén lên. Mấy sợi tóc rủ xuống gò má, vầng trán lộ ra vài phần ai oán. Nàng mặc một bộ quần áo bằng vải bố, nhưng vừa nhìn vào đã tạo cho người ta cảm giác dịu dàng.

Hai mắt Cao nha nội sáng ngời, không thể tưởng được ở nơi này lại được gặp một nữ nhân đẹp như vậy, thật đúng là không bõ công một chuyến!

Tiểu cô nương thấy Ngưu Cao còn dẫn theo nhiều người tới, sắc mặt cả kinh, thẫn thờ nhìn đám người Lý Kỳ.

Ngưu Cao vội chỉ vào Lý Kỳ, nói:

– Muội tử chớ sợ. Vị này chính là Mã Phó Soái Thị Vệ Mã của huynh. Ngài ấy tới là để giúp chúng ta. Hai vị này…

– Khụ!

Cao nha nội vung tay lên, cắt ngang lời Ngưu Cao, tiến lên một bước, ôn nhu nói:

– Muội tử, ta chính là thiếu công tử của Cao thái úy, Cao nha nội.

Người này vừa gặp đã sử dụng tuyệt kỹ tán gái.

Tiểu cô nương kia trừng to mắt, miệng chỡ O nhìn Cao nha nội. Thực ra nàng không biết Cao thái úy là ai, nhưng nàng biết Thái úy là một chức quan rất lớn.

Cao nha nội thấy tiểu cô nương thẫn thờ nhìn mình, tưởng là nàng bị vẻ đẹp trai của mình làm cho mê đảo, mỉm cười lại nói:

– Không biết cô nương có thể nói phương danh cho tại hạ?

Tiểu cô nương kia nao nao, vội vàng hành lễ:

– Tiểu nữ Trương Nhuận Nhi bái kiến nha nội.

– Miễn lễ, miễn lễ.

Cao nha nội cười hắc hắc, thân mật kêu lên:

– Xin hỏi Nhuận Nhi xuân xanh mấy phần?

Trương Nhuận Nhi cung kính đáp:

– Hồi bẩm nha nội, tiểu nữ năm nay mười chín tuổi.

– Không biết muội tử đã có hôn phối chưa?

Cao nha nội có vẻ sốt ruột hỏi.

Trương Nhuận Nhi nhất thời cảm thấy khuôn mặt phát sốt, đỏ mặt, ấp úng không biết nên trả lời như thế nào.

Lý Kỳ thực sự không nhịn được, nói:

– Nha nội, ngài chớ hù dọa nàng ấy đi. Nàng ấy đã có hôn phối hay chưa, không liên quan gì tới ngài. Ngài đừng gây thêm phiền được không.

Cao nha nội cười ngượng ngùng, hơi nén giận trừng mắt nhìn Lý Kỳ, như đang nói hắn quấy rầy mình tán gái.

Chỉ với thủ đoạn tán gái này của ngươi, nếu ở hậu thế, đã bị người ta cho rằng là dâm tặc rồi bắt tới đồn cảnh sát rồi.

Lý Kỳ đáp trả bằng cái nhìn khinh khỉnh, sau đó hướng Trương Nhuận Nhi nói:

– Trương tiểu nương tử chớ sợ, tại hạ Lý Kỳ, vị này là Hồng công tử. Chúng tôi tới đây là giúp cô.

– Nhuận Nhi bái kiến hai vị công tử.

Chợt nghe bên trong vang lên tiếng ho khan, sau đó là truyền tới một thanh âm suy yếu già nua:

– Là Ngưu giáo đầu à?

– Vâng, Trương đại thúc, là cháu đây.

– Ngưu giáo đầu tới, Nhuận Nhi, sao cháu còn không mời Ngưu giáo đầu vào phòng.

Trương Nhuận Nhi vội mời mấy người vào.

Trong phòng rất đơn sơ. Chỉ có một cái vạc lớn, một cái giường lớn, một cái bàn, một bếp lò, nhưng rất là sạch sẽ. Có thể thấy Trương Nhuận Nhi là một người thích sạch sẽ.

Một lão già nằm trên giường, râu tóc bạc trắng, khuôn mặt già nua trắng bệch, hô hấp cũng rất yếu ớt.

Trong phòng còn đầy mùi thảo dược.

– Oa, mùi gì vậy, thật là khó ngửi. Đây là chỗ người ở sao? Nhuận Nhi, nếu không muội tới nhà huynh ở đi.

Cao nha nội che mũi nói.

– Khụ, khụ.

Lý Kỳ liên tục ho khan, người này cũng thật quá trực tiếp.

Lão già thấy có nhiều người tới như vậy, hơi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn đám người Lý Kỳ. Bỗng ánh mắt dừng lại trên người Lý Kỳ, khóe miệng co giật vài cái, giơ tay chỉ vào Lý Kỳ, kích động nói:

– Lý tiểu ca, Lý tiểu ca, là cậu phải không?

Lý Kỳ sững sờ, chỉ vào mình hỏi:

– Lão gia tử biết cháu à?

– Lý tiểu ca, cậu không nhớ tiểu lão nhân, nhưng chắc phải nhớ bánh trứng chứ.

Trương Nhuận Nhi vừa nghe, rất sợ hãi nhìn Lý Kỳ, kích động nói:

– Ngươi chính là người khiến ông nội của ta biến thành như vậy?

– Cô nói sao?

Lý Kỳ kinh hô.

Mấy người còn lại đều ngây ra như phỗng.

Chọn tập
Bình luận
× sticky