Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bắc Tống Phong Lưu

Chương 646: Đồng hành với sói

Tác giả: Nam Hi
Chọn tập

Sự xuất hiện của hai người Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cử khiến Lý Kỳ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Cứ nghĩ đến việc mang theo hai cái “bao cỏ” này đi cứu người là lòng hắn lại thấy lạnh thấu, đầu thì đau vô cùng. Lần này đi chẳng khác nào xuất sư chiến thắng chưa thấy đâu mà thân đã vong trước.

Lý Kỳ buồn bực nhìn hai kẻ đang vô cùng phấn khích này, mới thành khẩn nói: – Hai vị huynh đệ, lần này đi là để giải quyết công việc, hai người đừng làm náo động, có biết không?

Cao Nha Nội không vui nói: – Sao ngươi lại nói thế, bọn ta chẳng có làm náo động gì cả. Chẳng qua là chúng ta bị nhốt quá lâu rồi, nên thấy buồn chán, muốn ra ngoài giản sầu chút, Tiểu Cửu, ngươi nói có phải không?Hồng Thiên Cửu gật đầu mạnh một cái, nói: – Đại ca nói rất có lý, Lý đại ca, bọn ta đảm bảo sẽ không làm phiền nhiễu đến huynh, huynh cứu người của huynh, bọn ta chơi việc của ta, đảm bảo sẽ không liên can đến nhau.

Grừ.. Thế còn không phải là làm huyên náo sao? Lý Kỳ bỗng nhướn mày nói,: – Đợi chút, Tiểu Cửu, sao ngươi biết ta đi lần này là để cứu người? ai nói cho ngươi biết vậy? Mãi đến hôm qua hắn mới quyết định đi, mà nay đã có tin rồi, nên điều này khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.

Hồng Thiên Cửu đảo mắt, ngượng ngùng nói: – Là ca ca nói cho ta biết đấy.Lý Kỳ quay đầu nhìn phía Cao Nha Nội.

Cao Nha Nội ha hả nói: – Thật ra chuyện là như vầy, tối qua ta có nghe nói ngươi đến nhà ta, thế là muốn tìm ngươi cùng uống một hai ly. Vừa lúc nghe thấy ngươi và cha ta nói chuyện.

Lý Kỳ mặt không chút cảm xúc nói: – Thế là nghe trộm rồi.

Cao Nha Nội cãi lại: – Sao lại là nghe trộm được, ta mà phải nghe trộm ở nhà ta à, thật là.

Mẹ nó.. mồm miệng thằng nhãi này ngày càng cãi giỏi rồi. Lý Kỳ bỗng nhớ tới một sự việc, nói: – À phải rồi, chẳng phải các ngươi còn phải thi đấu sao? ta còn phải đi ít nhất là mười ngày. Hay là các ngươi đừng đi nữa, thi đấu quan trọng hơn.

Hồng Thiên Cửu ha hả nói: – Về điều này thì đại ca yên tâm, bảng đấu của bọn ta toàn các đối thủ cũng chẳng phải là mạnh lắm, chẳng cần bọn ta thì cũng có thể thắng. Thực ra nếu không phải trận đầu tiên có Tống Ngọc Thần và Trâu Bàn Tử thì bọn ta cũng chẳng cần vào.

Cao Nha Nội gật gật đầu nói: – Đúng đấy, trận đấu tiếp theo sẽ đá với Minh Nguyệt Xã, dễ như ăn bữa sáng vậy, giết gà thì cần gì dao mổ trâu.Ôi cái bọn này. Ta gọi bố mày giờ. Lý Kỳ liền ra đòn cuối cùng: – Thế các ngươi có nói với Thái Uý chưa?

Cao Nha Nội cả giận nói: – Đương nhiên là nói rồi, nếu mà cha ta không đồng ý thì chỉ e vừa mới ra khỏi nhà đã bị bắt về rồi. Vừa nói y vừa chỉ tay về phía trước, nói: – Ngươi thấy thằng nhãi kia chưa? Là cái thằng to con trông ngu ngu đó, cha ta sai gã đi bảo vệ đấy ta.

Lý Kỳ quay đầu nhìn lên. Thấy người kia đúng là không phải mấy kẻ nhàn rỗi vẫn hay đi bên cạnh Cao Nha Nội, mới buồn bực nói: – Chẳng lẽ Thái Uý không nói cho ngươi biết, mục đích ta đi lần này là gì à?Cao Nha Nội phất tay nói: – Đương nhiên là nói rồi. Chẳng phải chỉ là một tên tri huyện sao, Nha Nội ta đây cũng chẳng thèm để mắt. Ở phủ doãn Khai Phong này thì gã còn phải gọi ta một tiếng Bá Bá.

Nhạc Phiên ở một bên nghe được mà mồ hôi lạnh chảy ròng, đêu toàn là những nhân vật lớn, lại là Khai Phong Phủ, lại là Thái Uý. Thế nhưng y cũng yên tâm ít nhiều, vì biết ca ca mình có thể được cứu rồi.

Hồng Thiên Cửu nói: – Ai dà, đạ ca, huynh đừng hỏi nữa, hỏi sau đi, trời sắp tối đến nơi rồi kìa.

– Đợi chút đã, ta còn phải hỏi Nha Nội một vấn đề. Lý Kỳ giơ tay lên nói:- Nha Nội ngươi thuyết phục cha ngươi kiểu gì vậy?

Cao Nha Nội ha hả nói: – Nói đến cũng thấy lạ, hôm qua ta nói với cha ta, ta muốn ra ngoài chơi, cha ta không đồng ý. Ta lại nói Vương Tuyên Ân năm ngoái đi Giang Nam chơi những mấy thắng, cha ta cũng không đồng ý. Sau đó ta mới nói thực là, ta muốn đi cùng ngươi tới Thang Âm chơi một chuyến, cha ta liền đồng ý ngay.

Khốn kiếp. Té ra lại là tại ta à. Lý Kỳ không thể tin được, nói tiếp: – Chỉ đơn giản thế thôi à.

– Ừ. Ta lừa ngươi làm chi.

Cũng phải. Thằng nhãi này cũng chẳng gạt người đâu. Cầu ca, lần này ta bị huynh chơi thảm rồi. Lý Kỳ gãi đầu, buồn bực vô cùng, nói: – Nha Nội, Tiểu Cửu, nếu ta nói không muốn các ngươi đi cùng, các ngươi sẽ thế nào?

Cao Nha Nội hừ nói: – Đường này chả phải của ngươi, bọn ta thích đi thì đi, ngươi quản được à.

Hồng Thiên Cửu dài mặt nói: – Lý đại ca, chỉ là đối phó với một tên tri huyện thôi mà, huynh có cần phải cẩn thận vậy không? Ca ca cứ mỗi sáng thức dậy, vị quan đầu tiên mà huynh ấy thấy là Thái Uý nói.

Ôi mẹ kiếp, Lão tử nó là Thái Uý, con mẹ ngươi cũng lấy điều này ra mà gạt người được. Lý Kỳ thấy hai người này quyết tâm đi bằng được, nên mới hít một hơi thật sâu, nói: – Đi, các ngươi muốn đi cũng được. Nhưng ta có một điều kiện.

– Điều kiện gì?

Lý Kỳ liếc mắt nhìn Cao Nha Nội, nói: – Là Nha Nội phiền nhiễu nhà ngươi mau bỏ cái bông hoa đỏ cài trên đầu đi, ngươi thế kia thì dễ nhận ra quá, không được ảnh hưởng đến việc lần này của ta.

– Ta còn tưởng gì.

Ca Nha Nội rất sảng khoái, chẳng có chút văn minh nào ném ngay bông hoa đang cài trên đầu xuống ven đường. Nhưng chẳng đợi Lý Kỳ thở một hơi, hắn lại nói:- Dù sao thì ven đường cũng đầy hoa dại mà.

Hoa dại? Thằng nhãi này không hổ danh là kẻ hái hoa dâm tặc. Lý Kỳ chút nữa thì té trên lưng ngựa xuống. Đến giờ hắn mới hiểu được ý nghĩa đích thực của bông hoa hồng kia.

Không có cách nào khác, Lý Kỳ đành phải cho hai kẻ “bao cỏ” này lên đường.

Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu tuy rằng dẫn theo xe ngựa đến đây, nhưng bọn họn vẫn thích đi trước Lý Kỳ để phô diễn kỹ năng cưỡi ngựa, khiến một Mã Phó Soái như Lý Kỳ cảm thấy rất xấu hổ.

– Này tiểu ca, ngươi tên gì?Cao Nha Nội cưỡi con ngựa cao to, nhìn Nhạc Phiên đang đánh xe tò mò hỏi.

Nhạc Phiên vội đáp: – Tiểu quan nhân, tiểu dân tiên là Nhạc Phiên.

– Ồ, ngươi cũng đừng có gọi cái gì mà Tiểu quan nhân, ngươi còn ít tuổi hơn ta, chắc cũng bằng Tiểu Cửu, cứ gọi ta là Ca Ca là được rồi.

Grừ.. Lại còn dám đoạt cả tiểu đệ của ta. Lý Kỳ nghe được, nổi giận đùng đùng, tức giận nói: – Nhạc Phiên, nếu ngươi không muốn mẫu thân ngươi trục xuất khỏi gia môn, tốt nhất là tránh xa thằng nhãi kia ra, còn nữa, đánh xe thì nói ít chút, tránh phát sinh tai nạn trên đường.Do là Cao Nha Nội và Hồng Thiên cửu mới gia nhập, nên tốc độ cũng chậm hơn so với lúc đầu đôi chút. Rút cục thì hai cái tên khốn này cũng làm rách việc thêm, lại còn ăn thêm một bữa khiến tốc độ đã chậm lại càng chậm thêm. Đã thế lại còn sai người cưỡi ngựa đi mua rượu. Đương nhiên, điều này khiến Mã Kiều hết sức vui mừng.

Đi được hai ngày, đến trưa ngày thứ ba, thì đám người Lý Kỳ cũng tới được ranh giới của huyện Thang Âm. Nhưng hắn không hề vội vã vào mà tìm một nhà trọ tương đối hẻo lánh ở đây để nghỉ.

Sau khi nghỉ qua một lúc, Lý Kỳ đưa mọi người đến các phòng nghỉ, dặn dò nói: – Tốt rồi, bây giờ mọi người hãy thay toàn bộ trang phục cho ta. Chún ta sẽ cải trang thành thương nhân vào Thang Âm huyện. Còn nữa, Nhạc Phiên, ngươi đừng đi theo bọn ta.

Cao Nha Nội tò mò hỏi: – Sao lại thế?

Lý Kỳ thở dài nói: – Ta đây lo lắng tên tri huyện kia chó cùng rứt giậu.

Hồng Thiên Cửu gãi đầu nói: – Nghĩa là sao?

Lý Kỳ không nói gì: – Lúc trước Nhạc Phi cũng từng báo danh tính của ta, tuy tên tri huyện đó không tin, nhưng là một người làm quan, gã nhất định sẽ vô cùng cẩn thận. Vậy tức là lần này Nhạc Phiên đi, gã cũng nắm rõ như lòng bàn tay.

Nhạc Phiên vội nói: – Đại nhân, lúc tiểu dân ra đi, là vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không thể có người nào theo dõi được.

– Điều này ta biết. Nếu mà có thám tử theo dõi người, thì ta đã bắt được chúng rồi. Tuy nhiên tri huyện kia cũng không cần làm vậy. Nói không chừng bây giờ bốn phía Thang Âm huyện đều có thám tử của gã rồi. Nếu như để gã biết ngươi tìm được trợ thủ đến đây, ta chỉ e không có lợi cho Nhạc Phi.

Mã Kiều cau mày nói: – Ngươi nói là tên tri huyện kia sẽ giết người diệt khẩuCao Nha Nội giận dữ, nói: – Gã dám, nếu mà gã có lá gan này. Nha Nội ta sẽ cho gã chết không được yên, mẹ nó chứ. Lần này Nha Nội ta ra ngoài có tý việc cỏn con cũng không giúp được, trở về thế nào cũng bị đám người Vương Tuyên Ân giễu cợt.

Grừ. Lão tử thì muốn cứu người, còn ngươi thì lại đi nói chuyện thể diện. Lý Kỳ thật sự đã bị những lời đó làm cho kích động, nhưng vẫn nhẫn lại nói: – Cho là dù sống hay chết, ta tin rằng có đổi ai cũng sẽ làm như vậy, cho nên chúng ta phải đề phòng chiêu này của bọn chúng.

Nhạc Phiên sốt ruột nghe được Lý Kỳ nói vậy, trong lòng vô cùng lo lắng, vội la lên ; – Đại nhân, ngài nhất định phải giúp cac ca tiểu dân.Lý Kỳ gật đầu nói: – Ngươi yên tâm, ta đã đến đây rồi, đương nhiên sẽ không cho phép để xảy ra bất kỳ sai lầm nào. Ngươi đêm nay hãy đi theo những con đường nhỏ về thôn, đưa mẫu thân tới nơi an toàn. Ta sẽ phái người theo hộ tống ngươi đi.

Nhạc Phiên ừ một tiếng, nói: – Tiểu dân biết rồi.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn mọi người, nói: – Còn nữa, chúng ta cũng phải thay đổi cách xưng hô, cái gì mà Nha Nội, phó soái ta sẽ đổi hết.

Cao Nha Nội vỗ ngực một cái nói: – Thế cũng được, các người gọi ta là Cao Tiến nhé- Ừ — đợi chút, gọi ngươi là gì cơ?

– Cao Tiến

Grừ.. thần bài Cao Tiến? Lý Kỳ kinh ngạc nói: – Sao lại gọi ngươi là Cao Tiến?

Cao Nha Nội cười nói: – Thực ra ngày ta được sinh ra, hôm đó Cha ta giành chiến thắng trong trận đấu với Tả tướng, hơn nữa còn sút vào năm bàn. Thế là định đặt tên cho ta là Cao Tiến, nhưng rồi sau này không biết vì sao, cha ta lại mời một vị học sĩ tại Viện Hàn Lâm đặt tên giúp ta. Vị đại học sĩ kia liền đặt tên cho ta là Cao Nghiêu Khang.

– Cha người thực là tài học uyên bác, so với mấy vị học sĩ ở Hàn Lâm Viện kia còn giỏi hơn nhiều. Lý Kỳ không thể không ngả mũ kính phục trước Cao Cầu.

Hồng Thiên Cửu nói: – Thế tên ta là gì?

Lý Kỳ khó chịu nói: – Ngươi thì vẫn là Tiểu Cửu nhé, không cần phải đổi đâu.

– Thế làm sao mà được, ca ca được đổi tên, ta đương nhiên cũng phải được đổi chứ, gọi thế nào cho hay bây giờ? Hồng Thiên Cửu xoa xoa cằm, ngửa đầu, làm điệu bộ đang suy tư.

Lý Kỳ nói lấy lệ:- Thế thì gọi ngươi là Tiểu Đao đi.

Hồng Thiên Cửu trong mắt sáng ngời, vui vẻ nói: – Tên này hay đó.

Mẹ kiếp. Lão tử đang đi đóng phim chắc. Lý Kỳ thực sự không nghĩ ra được tên này thì có gì là hay.

Cao Nha Nội cao hứng nói: – Thế tên ngươi là gì?

– -Lý Đại Khả.

– Lý Đại Khả? Sao lại gọi thế?- Đại Khả là tên chữ của ta, rất ít khi ta nói với người khác.

– Tên chữ này đúng là có đủ khí trời đất.

Vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa

Lý Kỳ sắc mặt căng thẳng, nói: – Ai đó.

– Là ta.

Lý Kỳ làm thủ hiệu với Trần A Nam, nói: – A Nam, ngươi đi mở cửa đi.Cao Nha Nội nghi ngờ nói: – Là ai?

– Thuộc hạ của ta.

Két.. một tiếng, cửa được mở ra. Bên ngoài có hai người đàn ông ăn mặc như thợ săn. Hai người này thấy Cao Nha Nội cũng ở đây, sắc mặt căng thẳng, đang chuẩn bị thi lễ, Lý Kỳ vội đưa tay ngan cản: – Thôi miễn lễ đi, mau nói những tin tức mà các ngươi đã thăm dò được trong ngày hôm nay.

– Vâng Người bên trái nói: – Theo như bọn thuộc hạ điều tra, Tây Môn Phiệt đó là là một tay làm quan tài rất giàu có, sau đó lại mở một thanh lâu. Gã là một ác bá nổi tiếng khắp huyện Thang Âm. Dân chúng ở đây không ai dám đụng đến hắn. Gã còn cùng quan phủ địa phương cấu kết với nhau, chiếm đất đai của dân chúng phụ cận. Mặt khác người này cực kỳ háo sắc, thường xuyên bắt dân nữ nhà lành về làm tiểu thiếp.

Cao Nha Nội vừa nghe vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, cả giận nói: – Lý nào lại vậy, một tên bán quan tài mà dám bắt dân nữ về làm tiểu thiếp cho gã, thực là tức chết đi được. Ngươi mau nói cho ta biết, gã có bao nhiêu tiểu thiếp, bộ dạng như thế nào?

Mẹ nó, thằng nhãi này cũng cực kỳ quá đi. Lý Kỳ trợn hai mất, kinh ngạc nhìn Cao Nha Nội- Á?

Hai người ngẩn người. Người bên phải nói: – Vô cùng xin lỗi, nhưng điều này tiểu nhân không biết.

Cao Nha Nội cả giận nói: – Hai người các ngươi làm việc kiểu gì vậy, một manh mối quan trọng như thế, làm sao các ngươi lại không biết được nhỉ, đúng là chẳng có tý đạo lý nào.

Lý Kỳ đã bị hai người kia đánh bại hoàn toàn, hỏi: – Thế Nhạc Phi giờ sao rồi?

Một người nói: – Điều này…. tiểu nhân vẫn chưa có cơ hội gặp Nhạc Phi, nhưng mà nghe nói y vẫn ở trong ngục.

– Thế cũng tốt.

Lý Kỳ trầm ngâm một lát, bỗng nhiên hướng tới Cao Nha Nội cười nói: – Nha — Cao Tiến, chúng ta đã đi liền hai ngày đêm, cũng đã mệt rồi, à không, tối nay chúng ta tới thanh lâu dạo chơi chút nhé.

Cao Nha Nội sửng sốt, lập tức ha hả nói: – Hay lắm, hay lắm. 

Chọn tập
Bình luận