Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ hỏi: – Ngươi định làm gì nữa vậy? Tần phu nhân cũng cảm thấy rất tò mò: – Cái này cũng dùng cho cắt băng à? – Không.
Lý Kỳ cười cười, sau đó hướng Tiểu Đào nói: – Tiểu Đào, lấy bút và mực.
Tiểu Đào vừa nghe Lý Kỳ nói cần bút và mực, liền nghĩ tới mấy chữ như gà bới của Lý Kỳ, liền mím môi, thoáng nhìn Tần phu nhân.
Thì thấy nàng khẽ gật đầu.
Rất nhanh, Tiểu Đào cầm bút và mực đưa cho Lý Kỳ.
Lý Kỳ cầm lấy bút lông, không nói hai lời, liền đưa tới trước mặt Tần phu nhân, ngượng ngùng cười nói: – Làm phiền phu nhân viết hộ.
Lúc ký kết hợp đồng với Lý Kỳ, Tần phu nhân từng có may mắn nhìn thấy chữ của hắn.
Mỉm cười, hướng Bạch Thiển Dạ nói: – Thất Nương ghi đi.
Chữ của muội vẫn đẹp hơn tỷ.
– Tỷ nói vậy chẳng phải là chê cười muội sao.
Lúc trước chính là tỷ dạy muội viết chữ mà.
Bạch Thiển Dạ khiêm nhường nói.
– Ài, hai vị, tốt xấu hai vị cũng nên lưu chút mặt mũi cho tại hạ chứ.
Biết rằng tại hạ không biết dùng bút lông, còn nói chữ của mình không tốt.
Như vậy không phải là cố ý khi dễ người sao? Nói sau, chỉ là ghi mấy chữ mà thôi, cũng không phải đem bán lấy tiền.
Chỉ cần người khác thấy hiểu là được.
Hai người cứ nhún nhường như vậy, tại hạ đi vệ sinh trước rồi quay lại.
Lý Kỳ khó chịu hét lên.
Bạch Thiển Dạ và Tần phu nhân nhìn nhau, đều đỏ bừng mặt.
– Vương tỷ tỷ, tỷ ghi đi.
Bạch Thiển Dạ vội nói.
– Vậy được rồi.
Tần phu nhân nhận lấy bút, hướng Lý Kỳ hỏi: – Công tử tính ghi cái gì? – Ghi vài bức văn thơ đối ngẫu mà thôi.
Lý Kỳ mỉm cười đáp: – Tấm đầu tiên ghi:Họa thượng hà hoa hòa thượng họa Tần phu nhân vừa nghe, liền sững sờ, giật mình hỏi: – Câu đối này là do công tử nghĩ ra? Lý Kỳ nói thẳng: – Không phải, tại hạ làm sao nghĩ ra được.
Muốn trang bức, đầu tiên phải xem trong bụng mình có hàng không.
Tiếp theo phải xem trước mặt là ai.
Việc buôn bán có thể lừa trên lừa dưới.
Nhưng về phương diện văn vẻ, Lý Kỳ không dám khoe khoang trước mặt hai vị tài nữ.
Lý Kỳ thành thực như vậy, khiến cho Bạch Thiển Dạ có chút không thích ứng.
Sững sờ một lúc mới nói: – Câu đối này, bất kể là âm điệu hay là nội dung, đều rất khó đối.
Không biết là người phương nào làm? – Tại hạ cũng không rõ ràng lắm.
Nghe nói là do một vị tài tử họ Đường làm.
Có một lần tại hạ đi nhà xí, thấy có người khắc lên ván cửa, liền mượn tới dùng.
Lý Kỳ lắc đầu đáp.
Bạch Thiển Dạ biết hắn lại nói linh tinh, liền lườm hắn một cái.
Tần phu nhân viết xong câu đối rồi, nhưng nàng vẫn chưa nghĩ ra vế dưới.
Liền tạm thời bỏ đó.
Trong lòng càng thêm chờ mong với hai câu sau.
– Câu đối thứ hai ghi:Tịch mịch hàn song không thủ quả Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng Xoạch.
Lý Kỳ nhìn sang, chỉ thấy cây bút trong tay Tần phu nhân đã rơi xuống mặt bàn.
Sao vậy? Lý Kỳ thấy toàn thân Tần phu nhân run rẩy, cẩn thận suy nghĩ, liền hiểu ra, vỗ đầu nói: – Xin lỗi phu nhân, câu đối này không phải là nói phu nhân.
Để tại hạ nghĩ câu khác.
– Không sao.
Tần phu nhân nao nao, tự biết thất thố, lập tức điều chỉnh tâm tình, khẽ lắc đầu, lại nhặt bút lên, viết câu đối kia xuống tấm vải.
Bạch Thiển Dạ thấy Tần phu nhân không có gì đáng ngại, liền yên lòng.
Lại cẩn thận nhìn câu đối này, trong lòng càng thêm bị đả kích.
Suy nghĩ một lúc lâu vẫn không nghĩ ra vế đối thích hợp.
Viết xong câu đối thứ hai, Lý Kỳ lại nói: – Câu đối thứ ba ghi:Yên tỏa trì đường liễu Câu đối này vừa ra, Bạch Thiển Dạ thực sự muốn tìm một miếng đậu để tử tự.
Nàng buồn bực nói: – Ngươi nghe ba câu đối này ở đâu vậy? – Không phải đã nói rồi sao.
Lúc ở quê, tại hạ nhìn thấy trong nhà xí.
Tin ngươi mới là lạ.
Bạch Thiển Dạ trừng Lý Kỳ một cái, lại hướng Tần phu nhân hỏi: – Tỷ có nghĩ ra vế dưới không? – Chậm đã, chậm đã.
Tần phu nhân còn chưa mở miệng, Lý Kỳ bỗng xen lời: – Hai vị tài nữ, tại hạ biết các vị tài hoa hơn người.
Nhưng tại hạ phải dựa vào ba câu đối này để ăn cơm.
Làm phiền hai vị cho một con đường sống.
Ngàn vạn lần đừng đối ra vế dưới.
Cho dù có, cũng nên giữ lại trong đầu.
Chờ thêm mười năm thì lấy ra.
– Cái gì mà mười năm? Rõ ràng ngươi biết chúng ta không đối được, mới cố ý nói như vậy.
Bạch Thiển Dạ khẽ nói.
– Bạch nương tử không đối được? Ha ha, vậy thì quá tốt, khiến tại hạ phải lo lắng một hồi.
Lý Kỳ cười ha ha, lại hướng Tần phu nhân nói: – Phu nhân, ba câu đối này chính là trấn điếm chi bảo của quán chúng ta.
Phu nhân cũng đừng chọc gậy sau lưng người nhà.
Có vế dưới thì chớ nói với ai.
Nói với một mình tại hạ là được.
Tần phu nhân lắc đầu, cười khổ: – Ta cũng không đối được.
Bạch Thiển Dạ hừ một tiếng: – Lẽ nào ngươi cũng muốn giống như Thái viên ngoại, lợi dụng ba câu đối này để hấp dẫn khách hàng? – Cắt! Một người có thưởng thức cao như ta, sao có thể nông cạn như tay Thái viên ngoại kia được.
Lý Kỳ khinh thường hừ một tiếng: – Nói thật cho hai vị biết, ba câu đối này chỉ là nhạc dạo.
Mấu chốt chính là ba món ăn tuyệt thế dấu sau ba câu đối đó.
– Ba món ăn tuyệt thế? Bạch Thiển Dạ kinh ngạc hỏi.
– Không sai.
Ba món ăn tuyệt thế đó chính là ba món do tổ tiên của Tần gia chúng ta sáng chế.
Đã thất truyền nhiều năm rồi.
Gần đây mới được phu nhânTìm thấy công thức trong lúc quét dọn.
Hiện tại phu nhân đã phó thác cho tại hạ.
Hy vọng tại hạ có thể dùng ba món ăn này, trọng chấn hùng phong khi xưa cho Túy Tiên Cư.
Thật đúng là tổ tiên phù hộ! Lý Kỳ lắc đầu thở dài.
Tần phu nhân nghe thấy vậy, lông mày hơi nhíu.
Nàng không hiểu sao hắn lại nói vậy.
Quét dọn phòng? Từ bé tới giờ nàng chưa từng động tới cái chổi.
Bạch Thiển Dạ hồ nghi nhìn Tần phu nhân.
Thấy vẻ dở khóc dở cười của nàng, trong lòng liền biết Lý Kỳ đang thêu dệt mọi chuyện, khẽ nói: – Ta thấy ba món ngon kia đều là do ngươi nghĩ ra.
Lý Kỳ cười hắc hắc: – Đều như nhau mà thôi.
Dù sao ta chính là phu nhân, phu nhân chính là ta.
– Ngươi vừa nói cái gì? Tần phu nhân vừa nghe, lông mày dựng lên, cả giận nói.
– À, à, tại hạ nói tại hạ là tại hạ, phu nhân là phu nhân.
Lý Kỳ vội vàng sửa lời.
Tần phu nhân lườm hắn một cái, thật không có biện pháp gì với hắn.
Bạch Thiển Dạ thì lắc đầu nói: – Ba câu đối này có liên quan gì tới ba món ăn tuyệt thế? Lý Kỳ cười đáp: – Mỗi câu đối dấu tên một món ăn.
Nếu người nào có thể đối được một câu, liền có một món ăn xuất hiện hậu thế.
Đương nhiên, nếu như muốn ăn món đó, thì phải trả tiền.
Bạch Thiển Dạ không thể tưởng tượng nổi hỏi: – Lẽ nào người đưa ra vế đối chỉ có thể biết được tên món ăn? – Không sai.
Lý Kỳ gật đầu: – Chúng ta mở quán ăn, chứ không phải mở thiện đường.
Ăn cơm đương nhiên phải trả tiền.
Điều này có gì mà không ổn? Bạch Thiển Dạ lắc đầu.
Nàng không dám gật bừa với cách làm của Lý Kỳ.
Thậm chí nàng cảm thấy, ở trước mặt Lý Kỳ, Thái viên ngoại có thể coi là thánh nhân.
– Chắc giá tiền cũng không rẻ.
– Điều này… Đến lúc đó khắc biết.
Lý Kỳ ngượng ngùng cười đáp.