Tần phu nhân ngồi một bên, nghe Lý Kỳ giải thích như vậy, cũng cảm thấy rất buồn cười. Nhưng tính cách của nàng vốn hướng nội, nên không có nói ra. Nếu Bạch Thiển Dạ ở chỗ này, khẳng định sẽ hỏi cho ra nhẽ.
Lý Kỳ vừa mới giải thích khái niệm của sáu hàm số cơ bản trong hàm số lượng giác xong, thì bỗng vang lên tiếng của Trần A Nam: – Lý đại ca, có một vị khách gọi món Ma Bà đậu hũ.
Lý Kỳ sững sờ, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đã là giữa trưa, liền đáp: – Ừ, ta lập tức tới. Rồi hướng hai lão hàng nói: – Bạch thúc thúc, Vương thúc thúc, hai ngài xem
Vương Trọng Lăng vừa nghe, liền biết ý của Lý Kỳ. Ông ta đứng dậy, vươn tay nói: – Còn nấu nướng cái gì nữa. Hiền chất, ngươi lập tức đi thu thập hành lý, theo ta về phủ.
“Má ơi, chẳng lẽ lão hàng này muốn bao nuôi mình?”
Lý Kỳ sững sờ, nói: – Vương thúc thúc, như vậy, như vậy sao được?
Vương Trọng Lăng nói: – Hiền chất ở chỗ này, đúng là nhân tài không được trọng dụng. Ngày mai ta lập tức tới Công Bộ cho người một chức vị.
Tần phu nhân vừa nghe, sắc mặt xiết chặt, nói:
– Phụ thân, như vậy sao được. Nếu Lý Kỳ đi Công Bộ, vậy Túy Tiên Cư của Tần gia làm thế nào?
– Chuyện này không có gì phải thương lượng. Quốc sự lớn hơn hay gia sự lớn hơn? Lý Kỳ tiểu tử này, lão phu đã muốn định rồi. Công Bộ hiện tại chỉ còn thiếu một nhân tài như hiền chất thôi. Vương Trọng Lăng trừng mắt nhìn Tần phu nhân, rất bá đạo nói.
Lông mày đen của Tần phu nhân khẽ nhíu, tức giận dậm chân một cái. Nhưng trước mặt là phụ thân của nàng, nàng không dám cãi lại. Về điểm này, nàng kém xa Bạch Thiển Dạ. Bạch Thiển Dạ thường xuyên phản bác khiến Bạch Thế Trung á khẩu không trả lời được. Mà nàng, ngay cả dũng khí đó cũng không có.
– Đợi, đợi đã, Vương thúc thúc, có thể cho tiểu chất nói hai câu được không?
Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi nói.
– Hiền chất còn có lời gì để nói? Nếu là cảm ơn, vậy thì bỏ qua.
Cảm ơn ngươi cái cục
Lý Kỳ âm thầm mắng một câu, nói: – Tiểu chất đa tạ Vương thúc thúc đã ưu ái. Nhưng thực ra tiểu chất không muốn làm quan.
– Cái gì? Ngươi lập lại lần nữa? Vương Trọng Lăng cố gặng trợn đôi mắt ti hí của mình, nhìn Lý Kỳ.
Đầu năm nay, làm quan chính là công việc béo bở nhất. Có thể nói là chén vàng chén bạc.
Đối mặt với khí thế kinh người của Vương Trọng Lăng, Lý Kỳ có chút phản cảm, đứng thẳng sống lưng, chi tiết bẩm báo: – Tiểu chất không muốn làm quan. Điều này có lẽ Vương thúc thúc không hiểu được. Nhưng tiểu chất có tình cảm đặc biệt với nghề nấu nướng. Tiểu chất chỉ muốn ở Túy Tiên Cư làm việc, không muốn thay đổi.
Vương Trọng Lăng cả giận nói: – Ý của ngươi là, ngươi tình nguyện làm một đầu bếp, cũng không muốn làm quan? Hay là chê chức quan quá nhỏ?
Lý Kỳ dở khóc dở cười, đáp: – Tiểu chất sao dám chê chức quan quá nhỏ. Chỉ là tiểu chất không có hứng thú mà thôi. Huống hồ, tiểu chất có thể sáng tạo ra những phép tính đó, đều dựa vào linh cảm trong khi nấu ăn. Nếu như tới Công Bộ làm việc, chỉ sợ sẽ cản trở dòng suy nghĩ của tiểu chất. Mong Vương thúc thúc có thể thông cảm.
Nói xong, liền hướng Vương Trọng Lăng chắp tay.
Lúc này, một bên lặng lẽ không nói Bạch Thế Trung rốt cuộc đứng lên, nói: – Trọng Lăng à, ta thấy Lý hiền chất nói có lý. Ngươi đừng miễn cưỡng hắn nữa.
Rồi hướng Lý Kỳ nói tiếp: – Nhưng Lý hiền chất, chúng ta phải nói trước, ngươi phải tiếp tục dạy cho chúng ta.
Thực ra Bạch Thế Trung đã đoán được đáp án của Lý Kỳ. Ngày đó ông ta gọi Lý Kỳ tới làm ngự trù trong cung, nhưng Lý Kỳ không hề nghĩ ngợi liền lập tức cự tuyệt. Vì vậy hắn sao có thể để chức quan nhỏ nhoi kia vào mắt.
– Không dám, tiểu chất với hai vị đại nhân là tham khảo học hỏi lẫn nhau mà thôi. Lý Kỳ chắp tay nói.
Bạch Thế Trung đã lên tiếng, Vương Trọng Lăng đành phải thôi. Nhìn Lý Kỳ, thở dài: – Cũng được. Ngươi đã không muốn, vậy thì lão phu không cưỡng cầu nữa. Đáng tiếc, đáng tiếc.
Lý Kỳ và Tần phu nhân nghe xong, hai người cùng thở phào một hơi.
Nếu Lý Kỳ biết Vương Trọng Lăng sẽ kéo hắn tới Công Bộ. Thì đừng nói hàm số lượng giác, ngay cả số Ả rập, hắn cũng không lộ một chữ ra ngoài.
Lý Kỳ rất sợ vương Trọng Lăng sẽ thay đổi chủ ý. Nên Vương Trọng Lăng vừa dứt lời, hắn lập tức cáo từ, chạy trốn tới phòng bếp.
Thực ra trưa nay không có nhiều việc cần Lý Kỳ làm lắm. Nhưng hắn không dám đi ra. Đợi mãi đến khi Bạch Thế Trung và vương Trọng Lăng đi rồi, hắn mới quay lại hậu viện thở phào một tiếng.
Lý Kỳ đi vào phòng nghỉ. Thấy Tần phu nhân đang ngồi trên ghế, có vẻ tâm sự nặng nề, liền hiếu kỳ hỏi: – Phu nhân, Bạch thúc thúc và Vương thúc thúc đi rồi à?
Tần phu nhân thấy là hắn tới, đáp: – Biết rồi còn hỏi.
Lý Kỳ cười hắc hắc nói: – Vẫn là phu nhân hiểu ta nhất.
Tần phu nhân cười khổ lắc đầu, trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: – Lý Kỳ.
Lý Kỳ đáp: – Vâng, phu nhân có chuyện gì không?
Tần phu nhân há to miệng, hơi do dự, mới nói: – Thực ra phụ thân của ta nói không sai. Với năng lực của ngươi, làm cho Túy Tiên Cư thì thật ủy khuất cho ngươi.
– Có lý.
Lý Kỳ gật gật đầu, cười nói: – Chẳng lẽ phu nhân định tăng tiền lương cho tại hạ?
Tần phu nhân lườm hắn một cái, nói: – Một nửa cổ phần của Túy Tiên Cư là của ngươi. Nếu ngươi muốn tăng tiền công, việc gì phải hỏi ta?
– Điều này cũng đúng. Ai nha, đứng trong phòng bếp quá lâu, quên mất ta cũng là đông chủ của Túy Tiên Cư. Xem ra ta mải mê việc bếp núc quá.
Lý Kỳ cười cười, bỗng nghiêm mặt: – Phu nhân, có phải lúc ta rời đi, Vương thúc thúc có nói gì với phu nhân phải không?
Tần phu nhân lắc đầu:
– Không có. Chỉ là ta thấy, đây là một cơ hội tốt với ngươi. Nếu ngươi muốn đi, ta sẽ không trách ngươi. Hơn nữa, ngươi cũng không thể cả đời làm đầu bếp cho Túy Tiên Cư được.
Dù nàng ra mặt tiếp nhận sinh ý của Túy Tiên Cư, nhưng nàng không có tư duy của một thương nhân, đó là hết thảy dùng lợi ích làm đầu. Nàng là người biết lo lắng cho người khác. Làm quan và làm đầu bếp, chênh lệch quả thực giống như trời và đất vậy. Dù nàng cũng biết hiện tại Túy Tiên Cư không thể tách rời Lý Kỳ. Nhưng càng không muốn vì tư dục bản thân, mà là chậm trễ tiền đồ của Lý Kỳ. Nếu như đổi thành Thái Mẫn Đức, đừng nói Lý Kỳ không muốn làm quan. Cho dù Lý Kỳ có nguyện ý, y cũng tìm mọi cách để quấy nhiễu.
– Ý tốt của phu nhân, Lý Kỳ tâm lĩnh.
Lý Kỳ mỉm cười. Nói: – Tuy nhiên tại hạ thực sự không muốn bước lên con đường làm quan. Phu nhân nói ta không ôm chí lớn cũng tốt, rất ngu rất khờ cũng tốt. Nhưng ta thực sự chỉ muốn làm một đầu bếp. Đương nhiên, ta sẽ không làm cả đời. Ta tính toán làm tới năm bốn mươi tuổi, sau đó cùngCùng chú lừa của ta chu du liệt quốc.
Tần phu nhân kinh ngạc: – Vì sao? Có thể làm quan, hiệu lực cho Thánh Thượng, đây chính là nguyện vọng cả đời của đại đa số người mà?
Lý Kỳ u oán nhìn Tần phu nhân, cười khổ hỏi: – Phu nhân hy vọng tại hạ rời đi như vậy sao?
– Ta đương nhiênÀi, nếu như ngươi có thể lưu lại, thì không thể tốt hơn. Nhưng mà.
Tần phu nhân còn chưa nói hết, Lý Kỳ đã ngắt lời: – Không nhưng mà nhưng miếc gì. Đã phu nhân không hy vọng ta đi, vậy là được rồi. Thực ra với tính cách của ta không phù hợp với chốn quan trường. Phu nhân có từng nghe câu Vừa vào quan trường sâu như biển chưa?
Tần phu nhân lắc đầu.
Lý Kỳ thở dài, nói: – Phu nhân, chúng ta mở quán ăn, nếu gặp chuyện gì, thì cùng lắm là lỗ vốn hoặc là bán quán, vẫn có thể vãn hồi. Nhưng nếu ở trong quan trường, chỉ một bước đi nhầm thôi, đã có thể khiến cho mình vạn kiếp bất phục. Tại hạ là người như thế nào, phu nhân cũng biết. Nói chuyện rất ít khi kiêng kỵ, lại dễ xúc động. Nếu ngày nào đó, tại hạ nói sai cái gì, đắc tội với một số đại quan. Không chỉ nói ta, chỉ sợ sẽ liên lụy tới Bạch thúc thúc và Vương thúc thúc. Thậm chí là Túy Tiên Cư. Như vậy cho dù tại hạ có chết một trăm lần, cũng không đủ bù đắp.
Tần phu nhân nghe xong, thoáng gật đầu, nói: – Ngươi nói cũng có lý. Tính cách của ngươi có lẽ không hợp làm quan.
– Không phải là có lẽ, mà khẳng định không hợp.
Lý Kỳ cười, lại nói: – Thực ra mục tiêu nhân sinh của ta rất đơn giản. Chính là kiếm tiền và ngắm mỹ nữ. Túy Tiên Cư không những giúp ta kiếm tiên, còn có mỹ nữ nhất đẳng như phu nhân. Cho dù để ta làm tể tưởng, ta cũng không bỏ được.
Tần phu nhân đỏ mặt, nổi giận nói: – Ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy.
Lý Kỳ mặt không đổi sắc, nói tiếp: – Tại hạ không nói nhăng nói cuội. Nếu phu nhân không tin, sao không lấy cái gương thử soi xem.
Tần phu nhân vỗ mạnh xuống bàn.
Lý Kỳ lập tức vẫy tay lùi lại: – Đừng, đừng bảo tại hạ biến, tại hạ tự mình đi. Tuy nhiên trước khi ta đi, ta phải nói một câu. Phu nhân không cần phải tự ti. Có thời gian thì soi gương xem. Phu nhân sẽ phát hiện ra rằng, ta toàn nói những lời tâm huyết.
Tần phu nhân nhướn mày, chỉ ngón tay hướng cửa, cả giận nói: – Ngươi lập tức biến khỏi mắt ta.
– Vâng.
Đợi Lý Kỳ đi rồi, Tần phu nhân sững sờ ngồi nửa ngày, bỗng nở nụ cười khanh khách.