Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bắc Tống Phong Lưu

Chương 174: Hòa thuận vui vẻ

Tác giả: Nam Hi
Chọn tập

Chỗ xuân dược này nếu rơi vào tay một đầu bếp, hơn nữa còn là một vị đầu bếp huyết khí phương cương, thì đúng là không phải một chuyện tốt.

Một nữ nhân bảo thủ như Tần phu nhân. Nếu ăn vào Ngốc Kê Tán, sẽ biến thành thế nào?

Lý Kỳ nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra. Nhưng dáng người đẫy đà của Tần phu nhân, quả thực khiến hắn thèm chảy nước miếng. Âm thầm thở dài, thực tế mới là chân lý.

Sau khi dạy xong kỹ xảo nướng thịt cho mấy người Hồng Thiên Cửu, Lý Kỳ lại đi một vòng, giúp Ngô Tiểu Lục dạy đám tiểu nhị nướng thịt.

Đám tiểu nhị này đều là những người trẻ tuổi, nhưng chưa từng trải qua một ngày vui vẻ. Những năm tháng đông chạy, tây chạy, không có chỗ để ở, khiến cho bọn họ càng thêm quý trọng cuộc sống bây giờ. Dù ngày nào cũng làm tốt mắt tối mũi ở Túy Tiên Cư. Dù ngày nào cũng làm tới hai tay không nhấc lên nổi. Nhưng bọn họ vẫn chăm chỉ dậy sớm. Liên tục mấy tháng, chưa có ngày nào nghỉ ngơi.

Nhưng, bọn họ vẫn cảm thấy thỏa mãn.

Nếu đặt ở hậu thế, đó là chuyện không tưởng.

Dùng bốn từ Tri túc thường nhạc để miêu tả bọn họ, rất là thích hợp. (Tri túc thường nhạc: Biết đủ thường vui. Ý nghĩa giống với hai câu thơ của Nguyễn Công Trứ:” Biết đủ là đủ, đợi đủ bao giờ mới đủ? Biết nhàn là nhàn, đợi nhàn bao giờ mới nhàn?”)

Nhưng hôm nay, rốt cuộc bọn họ có thể nghỉ ngơi thật tốt một ngày. Ném đằng sau tất cả, buông sức ăn uống, tận tình nói chuyện. Phải biết rằng, vì lần nướng thịt ngoài trời này, Lý Kỳ đã chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu. Không sợ thiếu ăn, chỉ sợ ăn không hết.

Cha mẹ của những tiểu nhị kia, hôm nay cũng có thể ngồi bên cạnh con cái, tận tình hưởng thụ tình cảm gia đình.

Đây là lần đầu tiên Lý Kỳ nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên những người trẻ tuổi này. Trong lòng hắn cũng rất vui vẻ. Mặc dù vừa rồi bị Thái Kinh và đám người Cao nha nội làm cho phiền não không thôi. Nhưng tất cả đều đáng giá. Cũng ở thời khắc này, hắn mới cảm thấy mình không phải là một thương nhân đúng mực.

Ngô Phúc Vinh cũng tràn đầy cảm xúc đi tới bên cạnh Lý Kỳ, khẽ cười nói: – Lý công tử, hiện tại lão hủ mới biết vì sao cậu làm như vậy.

Lý Kỳ cười gật đầu: – Sau này cứ cách ba tháng lại tổ chức một lần. Hơn nữa, đợi Tiểu Ngọc huấn luyện xong nhóm thứ hai, chúng ta sẽ thực hiện chế độ ngày nghỉ.

– Chế độ ngày nghỉ?

Ngô Phúc Vinh kinh ngạc hỏi.

Lý Kỳ mỉm cười đáp: – Chế độ ngày nghỉ, tức là làm việc bảy ngày thì được nghỉ một ngày.

Ngô Phúc Vinh gật đầu: – Không sai, không sai, nên như thế.

Đang lúc Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh nói chuyện phiếm, Thái Dũng chợt đi tới, hướng Lý Kỳ hỏi: – Lý sư phó, chim cút nướng cho lão gia đã nướng xong chưa?

“Đồ mồ hôi! Quên mất lão hàng kia.”

Lý Kỳ nhìn hướng bờ sông, chỉ thấy Thái Kinh vẫn ngồi thoải mái câu cá. Cũng không biết ông ta câu cá, hay là câu cái thanh nhàn. Ngượng ngùng cười nói: – Thái quản gia, phiền ngài nói với Thái sư, sắp xong rồi đây.

Thái Dũng gật đầu: – Vậy nhanh lên.

– Vâng.

Đợi Thái Dũng đi rồi, Lý Kỳ lại hướng Ngô Phúc Vinh, nói: – Ngô đại thúc, cháu đi làm việc. Chú nhớ dặn bọn họ, nướng xong thì cho khách hàng ăn trước.

– Ừ, lão hủ biết rồi.

Lý Kỳ vội vội vàng vàng chạy tới chỗ Hồng Thiên Cửu. Chỉ thấy bọn họ cầm xiên, cái xiên cắm một thứ giống con chim. Sắc mặt cả kinh hỏi: – Các ngươiCác ngươi đang nướng gì vậy?

Hồng Thiên Cửu ngẩng đầu cười đáp: – Chim cút.

– Chim cút?

Lý Kỳ trợn mắt: – Các ngươi lấy chim cút ở đâu?

– Trong cái bình mà ngươi vừa cầm tới đó. Cao nha nội chỉ về phía cái bình cách đó không xa.

“Dm! Không nhầm đấy chứ!”

Lý Kỳ vội vàng chạy tới cầm cái bình lên. Thấy bên trong chỉ còn hơn mười con chim cút, mới thở phào một tiếng. Nếu không còn chim cút cho lão hàng kia ăn, phỏng chừng lão đó sẽ sai người ném hắn xuống sông.

Lý Kỳ thở dài ra một hơi, gọi Ngô Tiểu Lục tới, phân phó cậu ta nấu một nồi cháo chim cút trứng gà cho Thái Kinh. Sau đó lại tìm một cái xiên trúc sạch sẽ, chọc vào chim cút, ngồi bên cạnh Hồng Thiên Cửu, cùng bọn họ nướng chim.

Hồng Thiên Cửu ngửi ngửi mùi chim cút, chậc chậc nói: – Không thể tưởng tượng được, đệ cũng có thiên phú nấu ăn như vậy. Trước kia không phát hiện ra.

Lý Kỳ lườm cậu ta một cái: – Ngươi nướng chín đã rồi nói sau.

– Tất nhiên, tất nhiên. Hồng Thiên Cửu cười gật đầu.

Cao nha nội cũng dương dương đắc ý nói: – Lý Kỳ, ngươi không biết, cái chân gà mà ta vừa mới nướng, ăn cực ngon. Nếu như ta đi làm đầu bếp, phỏng chừng danh hiệu đệ nhị trù không tới phiên ngươi.

Vô sỉ.

Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ Cao nha nội, nhưng bên ngoài lại cười ha hả: – Mong Cao nha nội đừng đoạt bát cơm của tại hạ.

Cao nha nội phất tay nói; – Ngươi không cần phải lo lắng. Bản nha nội chỉ nói đùa mà thôi. Không đến mức tranh cơm với đầu bếp các ngươi.

“Ta lo lắng cái chim. Nếu ngươi có thể tới Phỉ Thúy Hiên làm đầu bếp, lão tử vui vẻ còn không kịp.”

Lý Kỳ cười nói: – Vậy thì phải đa tạ nha nội đã giơ cao đánh khẽ.

– Ca ca, chim cút của huynh bốc khói rồi kia. Hồng Thiên Cửu bỗng chỉ vào cái xiên của Cao nha nội, nói.

– Ai nha, chim cút của ta.

Cao nha nội chợt tỉnh ngộ, cầm lấy chim cút xem xét, chỉ thấy bụng chim cút đã đen xì, vẻ mặt đưa đám nói: – Không phải chứ, nướng lâu như vậy cuối cùng lại thành lãng phí.

Những người còn lại đều cúi đầu cười trộm.

Lý Kỳ nướng xong chim cút, liền mang tới cho Thái Kinh.

Thái Kinh thấy Lý Kỳ tới, cười ha hả nói: – May mắn chỉ bảo ngươi nướng một con. Bằng không thực không biết phải đợi tới khi nào.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng: – Khiến Thái sư chờ lâu, thảo dân thật có lỗi.

Thái Kinh cười cười, nhận lấy chim cút, cắn một miếng nhỏ, gật đầu nói: – Không tồi, không tồi.

Có lẽ đã lâu rồi ông ta không được ăn thịt chim cút. Cho nên vừa vào miệng đã ăn liên tục. Giống như một đứa bé nhìn thấy kẹo đường vậy. Chỉ một lát, chim cút đã chỉ còn xương.

Thái Kinh lau tay, vẫn chưa thỏa mãn nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ sao không biết ý của ông ta, lắc đầu cười nói: – Chỉ một con, không thể nhiều hơn.

Thái Kinh sững sờ, cười khổ một tiếng, gật đầu: – Thôi, thôi, một con thì một con. Dừng một chút, lại hiếu kỳ hỏi: – Trình độ nướng thịt của ngươi thật không tồi. Trước kia lão phu có ăn thịt nướng tốt nhất, còn do một người Liêu làm. Tuy nhiên ngươi làm vẫn ngon hơn.

Lý Kỳ khinh thường đáp:

– Đám người Liêu, người Kim kia chỉ là một đám dân du mục, có văn hóa thấp. Bọn họ biết làm món gì cơ chứ. Bọn họ đơn giản chỉ là nướng thịt nhiều nên quen tay thôi. Mùi tuy đậm, nhưng hương vị đơn điệu. Mà chim cút thảo dân nướng, có tẩm nước tương, hành, vân vân. Riêng gia vị đã có hơn mười loại. Còn có thể căn cứ khẩu vị của người ăn mà thay đổi. Rõ ràng mạnh hơn bọn họ nhiều.

– Dân du mục không có văn hóa?

Thái Kinh cười ha hả: – Tiểu tử ngươi đúng là cái gì cũng dám nói. Tuy nhiên, ngươi nói có chút đạo lý. Ta thấy trình độ nướng thịt của đám người Liêu kia không bằng ngươi.

Lý Kỳ khẽ cười: – Ở đâu, thảo dân chỉ luận sự mà thôi.

Đúng lúc này, Tống Ngọc Thần, Bạch Thiển Dạ và một đám tài tử chợt đi tới.

Tống Ngọc Thần khom người, hướng Thái Kinh nói: – Thái bá phụ, vừa rồi tiểu chất và Thiển Dạ cộng đồng hoàn thành một bức tranh. Mong rằng Thái bá phụ có thể chỉ điểm một hai. Tiểu chất rất cảm kích.

“Người này, chuyện gì cũng kéo theo cả Thiển Dạ của ta. Da mặt đúng là dày. Tuy nhiên chỉ số thông minh không đáng phải lo.”

Lý Kỳ vô ý thức liếc nhìn Bạch Thiển Dạ. Vừa vặn ánh mắt của đối phương cũng quăng tới. Trong ánh mắt mang theo vài phần không yên.

Giờ đây Thái Kinh đang có tâm tình tốt, vuốt chòm râu, cười ha hả: – Lão phu vừa mới ăn xong mỹ thực của Lý Kỳ làm. Lại có thể chứng kiến tác phẩm xuất sắc của Tống hiền chất, đúng là không thể tốt hơn.

Tống Ngọc thần nghe thấy Thái Kinh lại so sánh tranh của y với chim cút của Lý Kỳ, trong mắt hiện lên tia không vui.

Lý Kỳ cũng nhìn ra, trong lòng cười thầm. Nếu không có món chim cút nướng của ta mở màn, thì Thái lão hàng chắc gì đã muốn xem tranh của ngươi. Bất mãn cái mẹ gì mà bất mãn.

Bởi vì là tranh mới vẽ, mực chưa khô, không tiện cuốn lên, chỉ có thể do hai người cầm.

Chỉ thấy Trâu Tử Kiến và một tài tử khác cầm hai đầu bức tranh, đi lên phía trước.

Bức tranh này vẽ cảnh núi xanh nước biếc, sương mù lượn lờ. Cảnh sắc vô cùng đẹp, bút pháp không hề kém.

Thấy vậy, đệ nhất tài tử của Bắc Tống không phải là hư danh.

Lý Kỳ không am hiểu lắm về tranh sơn thủy, chỉ thấy bức tranh này vẽ không tồi. Tuy nhiên, nếu như không có Bạch Thiển Dạ tham dự vào, thì chưa chắc hắn đã nghĩ như vậy.

Thái Kinh nhìn một lúc, gật đầu mỉm cười: – Không sai, không sai.

Thái Kinh là ai vậy, thư pháp của ông ta đứng đầu cả nước. Danh họa trong nhà càng nhiều không đếm xuể. Một câu khen Không sai này xuất ra từ miệng ông ta, đã coi như đánh giá cao rồi.

Tống Ngọc Thần mỉm cười đắc ý, chắp tay nói: – Cảm ơn Thái bá phụ đã khích lệ.

– Mọi người đang nhìn cái gì vậy, cho ta xem với.

Chợt đằng sau vang lên một giọng nói không hài hòa. Mọi người quay đầu nhìn, thì ra là nhóm công tử ca Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu. Đám công tử ca này đương nhiên là thích đi tới những chỗ náo nhiệt.

Cao nha nội tiến lên nhìn, lắc đầu nói: – Núi không ra núi, sông không ra sông. Muốn ta đánh giá, chỉ có bốn chữ, Rắm chó không kêu.

Cao nha nội quả nhiên không phải là người bình thường.

Khóe miệng Lý Kỳ nhếch lên, cố nhịn không cười ra tiếng.

Tống Ngọc Thần tức giận trừng mắt nhìn Cao nha nội, nhưng y không dám làm càn trước mặt Thái Kinh.

Nếu lời này do người khác nói, Thái Kinh có thể tức giận. Dù sao vừa rồi ông ta đã nhận xét bức tranh này không tồi. Đảo mắt đã có người nói tranh này rắm chó không kêu. Chẳng phải đánh mặt của ông ta sao. Nhưng lời này từ miệng của Cao nha nội phát ra, ông ta chỉ có thể cười bất đắc dĩ. – Nghe Khang Nhi nói, hình như có chút bất mãn với bức tranh này. Không biết Khang Nhi có thể đi lên vẽ một bức, cho Thái bá bá mở rộng tầm mắt không?

Bảo Cao nha nội vẽ tranh, chỉ sợ còn khó hơn bắt heo mẹ leo cây.

Tống Ngọc thần hơi khiêu khích nhìn Cao nha nội.

Cao nha nội cười lấy lòng nói: – Chất nhi tài sơ học thiển, mặc dù so với mấy người Tống công tử, còn cao hơn một bậc. Nhưng ở trước mặt Thái bá phụ, chất nhi lại không dám múa rìu qua mắt thợ. Tranh của Thái bá bá mới được gọi là tranh. Hiện tại ở Đông Kinh, tranh của bá bá có thể nói là thiên kim khó cầu.

“Dm, cái tên Cao nha nội này uống phải thuốc tăng trí thông mình à? Sao thoáng cái biết ăn nói như vậy”

Trong lòng Lý Kỳ âm thầm giơ ngón tay cái khen Cao nha nội.

Lời này của Cao nha nội quả thật là hay. Đã chèn ép dáng vẻ bệ vệ của mấy người Tống Ngọc Thần. Đồng thời che dấu rất tốt yếu điểm của mình. Quan trọng nhất, chính là có thể nịnh hót Thái Kinh.

QUả nhiên, Thái Kinh nghe xong, cười ha hả: – Khang Nhi, lời này của ngươi làm ta liên tưởng tới một người.

– Ai?

Thái Kinh chợt liếc nhìn Lý Kỳ.

Mọi người đều nhìn về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ rất vô tội, dang tay nói: – Thái sư cứ nói đùa. Cao nha nội tuấn tú lịch sự, thi từ ca phú, không chỗ nào không tinh như vậy. Một đầu bếp như thảo dân sao có thể so sánh.

– Đúng vậy, đúng vậy. Cao nha nội gật đầu.

Mọi người vừa nghe, đều cúi đầu mỉm cười.

Thái Kinh cũng cười lên ha hả.

Bạch Thiển Dạ cũng buồn cười. Nhưng không muốn Lý Kỳ bị cười nhạo, tranh thủ thời gian nói lảng sang chuyện khác, hướng Lý Kỳ hỏi: – Lý đại ca, huynh thấy bức tranh này thế nào?

Trâu Tử Kiến khinh thường nói: – Bạch nương tử, cô hỏi sai người rồi. Một đầu bếp như hắn biết gì về hội họa cơ chứ?

Với mấy lời châm chọc này, hắn đã nghe chán rồi. Cũng không muốn tranh cãi với một tên bao cỏ. Nhưng Bạch Thiển Dạ lại không muốn nghe thấy vậy. Sắc mặt giận dữ, hướng Trâu Tử Kiến nói: – Các ngươi làm sao biết Lý đại ca không biết gì về hội họa? Tài vẽ tranh của Lý đại ca còn cao hơn các ngươi nhiều. Huynh ấy còn tự nghĩ ra một cách vẽ.

Lý Kỳ vừa nghe, trong lòng chỉ có thể cười khổ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky