Lại đuổi? Đúng là xua như xua vịt mà.
Lý Kỳ thật không biết nói gì với Cao Cầu, cũng rất đồng tình với Cao nha nội.
Không chỉ nói Lý Kỳ, mà ngay cả Tống Huy Tông cũng cảm thấy ngượng ngùng, nói:
– Hôm nay quán bar vừa mới khai trương, Khang nhi lại là đông chủ ở đây. Chúng ta sao có thể cứ đuổi đông chủ đi được. Mặc kệ mấy đứa đi, đừng quét hào hứng của bọn chúng.
Đoàn người trở lại khu khách vip, ngồi ở góc trong cùng, cách xa đám người Cao nha nội.
Món thứ nhất là thịt xiên, dùng cây trúc xiên lại, rồi dùng hành, gừng trang trí, không biết là thịt gì.
Tống Huy Tông cầm lấy một xiên thịt ăn, không ngừng gật đầu nói:
– Thơm cay mà mềm, ăn rất ngon. Lý Kỳ, món này tên là gì?
Lý Kỳ đáp:
– Món này gọi là Phu Thê Phế Phiến.
– Ủa, món này dùng phổi để làm à, sao thấy không giống nhỉ?
Tống Huy Tông hiếu kỳ hỏi.
– À, thực ra món này không phải dùng phổi làm. Món này là dùng tim trâu và thịt ở phần chân trâu để làm. Hôm nay vừa vặn có người mổ trâu, cho nên mới dùng thịt trâu. Sau này sẽ đổi thành thịt dê.
Lý Kỳ cười nói.
Thời này không cho phép giết trâu tư nhân, cho nên Lý Kỳ mới phải giải thích rõ ràng như vậy.
– Sao lại gọi món này là Phu Thê Phế Phiến?
– Ách…Bởi vì món này thực ra là do cha mẹ tại hạ cùng nhau chế tác. Khi đó nhà khá nghèo, chỉ có thể dùng phổi lợn để làm. Cho nên mới gọi là Phu Thê Phế Phiến.
Lý Kỳ bịa đặt đáp. Thực không biết cha mẹ của hắn đã phải thay hắn gánh bao nhiêu hắc oa rồi.
– Thì ra là thế.
Trong lúc nói chuyện, Tống Huy Tông đã ăn hết xiên thịt trong tay. Cúi đầu nhìn, thấy cái đĩa đã rỗng tuếch. Nhin quét qua một vòng, thấy trong tay mỗi người đều có một xiên, ăn rất say sưa. Y nuốt nuốt nước miếng, sắc mặt có vẻ không vui. May mà món thứ hai đã được mang lên.
Món này vừa xuất hiện đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người. Một quả cầu lớn màu vàng, to chừng quả bóng để chơi xúc cúc. Điều duy nhất có thể xác định, là trên đó có lấm tấm những hạt vừng màu đen.
Tống Huy Tông hít một hơi, sững sờ hỏi:
– Đây là món ăn gì vậy?
– Lão phu thấy món này sao mà giống cầu xúc cúc mà Thái úy hay chơi vậy.
Thái Kinh cẩn thận nhìn quả cầu, thì thào nói.
Cao Cầu cười khổ:
– Thái sư chớ giễu cợt Cao mỗ. Thứ này sao có thể đá được.
Cầu xúc cúc? Ánh mắt gì vậy?
Lý Kỳ thấy mọi người đều dướn cổ nhìn quả cầu, cười khổ một tiếng nói:
– Đại quan nhân, các vị đại nhân, món này gọi là Ma Cầu, dùng gạo nếp, vừng và bánh đậu để làm.
(*Ma ở đây nghĩa là vừng)
– Ma Cầu?
Tống Huy Tông gật đầu:
– Ừ, món ăn như tên. Món này ăn kiểu gì?
– Ăn kiểu gì?
Lý Kỳ trừng mắt nói:
– Ách…Tại hạ nghĩ, mọi người thích ăn kiểu gì thì ăn, dùng tay…
Hắn còn chưa nói hết, Tống Huy Tông đã kéo đĩa Ma Cầu lại gần mình, đầu tiên là nhìn một lúc, mới lấy tay véo một miếng, bỏ vào trong miếng, nhai nhồm nhoàm nói:
– Ừm, món này vừa thơm vừa dẻo, không tồi.
Xong y lại cắn một miếng có phần nhân bên trong:
– Bao gồm cả phần nhân đậu này, món ăn càng thêm mỹ vị.
Lần này y đã có kinh nghiệm, đầu tiên bảo vệ cho tốt, không để người khác đoạt đi.
Những người còn lại nhìn Tống Huy Tông ăn mà chảy nhỏ dãi. Đều quăng ánh mắt phẫn nộ về phía Lý Kỳ, như đang nói…Vì sao ngươi chỉ chuẩn bị một đĩa?
Mịa, điều này cũng trách ta sao, quả cầu lớn như vậy y ăn sao hết.
Trong lòng Lý Kỳ cũng rất buồn bực. Nhưng Tống Huy Tông chính đang ăn một mình ngon lành,, phỏng chừng một lúc sẽ không buông tay. Chỉ phải sai người mang lên một đĩa Ma Cầu nữa. Sau đó dùng dao cắt thành vài phần chia cho đám người Thái Kinh.
Mọi người nếm qua Ma Cầu xong, đều gật đầu, nhưng cảm thấy miệng hơi khô. Mọi người không ai bảo ai, cầm lấy chén rượu uống một ngụm. Triệu Giai hỏi:
– Lý Kỳ, rượu này có phải là rượu mới không? Nhìn bề ngoài giống như thanh tuyền vậy, nhưng vừa uống vào lại rất cay. Giống như thiêu đốt ở trong bụng. Nhưng cụ thể là hương vị gì, lại làm cho người ta không nói ra được. Thực sự là kỳ quái. Rốt cuộc đây là rượu gì?
Lý Kỳ cười đáp:
– Rượu này tại hạ vừa mới nhưỡng, cũng thuộc nhóm rượu Thiên Hạ Vô Song, tên là Hắc Dạ.
– Hắc Dạ? Cái tên thật kỳ quái.
Triệu Giai lắc lắc đầu nói.
Lý Kỳ giải thích:
– Đây là vì rượu này không giống như các loại rượu khác. Không có một hương vị đặc biệt, khiến cho người uống vào rất mê mang. Giống như ở trong đêm tối vậy. Cho nên nó mới được gọi là Hắc Dạ. Hơn nữa quán bar cũng mở vào buổi tối.
Tống Huy Tông cười ha hả:
– Không sai, cái tên rất hay, đơn giản mà không đi ý vị. Đương nhiên, rượu này cũng không tồi, mê mang cũng là một loại hương vị.
Nói thật hay, không hổ là nghệ thuật gia.
Lý Kỳ gật đầu, cười nói:
– Đại quan nhân chữ chữ như châu ngọc. Chỉ đơn giản mấy chữ đã nói ra được chân lý trong rượu.
Tống Huy Tông cười đắc ý. Chợt thấy một tiểu nhị bưng một đĩa táo nhỏ đi tới. Chỉ thấy trên mỗi quả táo khoét một lỗ nhỏ. Bên trong lỗ nhỏ có màu trắng nõn, rất là dễ nhìn.
Lúc này Lý Kỳ không đợi bọn họ hỏi, liền nói:
– Món này tên là ‘Miệng cười thường mở’, dùng táo đỏ và củ từ để làm.
– Ta hiểu rồi.
Triệu Giai mỉm cười nói:
– Bên ngoài màu đỏ giống như môi anh đào của nữ nhân. Mà củ từ ở giữa giống như hàm răng trắng tinh. Vì vậy mới gọi là ‘Miệng cười thường mở’. Lý Kỳ, ta nói không sai chứ?
Môi anh đào của nữ nhân? Nói như vậy cũng không sai, thật đúng là người đồng đạo. Ngày khác lão tử dùng mộc nhĩ đen làm cho ngươi ăn, hắc hắc.
Lý Kỳ gật đầu cười:
– Triệu công tử nói không sai, chính là ý này.
– Những món ăn trong quán bar này của ngươi, đúng là món nào món đấy đều thú vị.
Tống Huy Tông cười ha hả, cầm một quả táo bỏ vào miệng, gật đầu nói:
– Chua chua ngọt ngọt, rất là hợp miệng.
Món ăn kế tiếp chính là món quà vặt nổi tiếng của Hồng Kong, Bát Tử Cao. Bản thân Lý Kỳ cũng rất thích ăn. Mỗi lần tới Hồng Kong đều muốn thưởng thức một lần.
(Bát Tử Cao: Tên khác Put Chai Ko hay là bánh Pudding gạo nếp)
Từng bát từng bát cao trắng tinh, trơn bóng đặt trước mặt mọi người. Vừa nhìn cái đã khiến cho người chảy nước miếng. Lần này mọi người không hỏi, mà ăn luôn.
Thực ra với món Bát Tử Cao này, Lý Kỳ vẫn có chút tiếc nuối. Lúc trước hắn từng nếm qua Bát Tử Cao đậu đỏ ở một rạp hàng bên đường của Hồng Kong. Hương vị rất tuyệt. Nhưng khi hắn về nhà, suy nghĩ mấy ngày mấy đêm cũng không có cách nào làm ra hương vị đó. Tuy nhiên đối với thời này, Bát Tử Cao mà Lý Kỳ làm vẫn là độc nhất vô nhị.
– Mang thêm cho bản nha nội một bát cao nữa. Chậc chậc, món Bát Tử Cao này ăn quá ngon.
Bên kia, Cao nha nội bỗng đứng lên, lớn tiếng kêu. Khẩu khí giống như không coi mình là lão bản.
Hồng Thiên Cửu cũng mơ hồ không rõ nói:
– Ta cũng muốn một bát, ta cũng muốn một bát.
Cao Cầu có chút không nhịn được, cắn chặt răng, toàn thân run rẩy.
Lý Kỳ ở một bên nhìn, cũng là mồ hôi chảy ròng. Hắn sợ vị kiện tướng thể thao này nhất thời không nhịn được, tiến lên đánh Cao nha nội một trận tơi bời. Thực ra Cao Cầu đánh Cao nha nội, hắn không có ý kiến gì. Mấu chốt là không nên đánh ở đây. Dù sao Cao nha nội cũng là lão bản của quán bar.
Thái Kinh liếc nhìn Cao Cầu, cười ha hả nói:
– Thái úy không cần phải tức giận. Khang nhi tính tình ngay thẳng, quả thực khó được. Món Bát Tử Cao này xác thực ăn ngon, mùi thơm mà ngọt, ăn mãi không ngán. Ngay cả lão phu đến tuổi này rồi còn thích ăn. Vừa rồi lão phu còn đang suy nghĩ bảo Lý Kỳ để dành cho ta một ít. Đợi tí nữa mang về, giữ tới ngày mai ăn. Thái úy có thể giúp lão phu nói với Khang nhi, bảo Khang nhi ăn ít đi chút, đừng có ăn hết.
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều cười ha hả. Cao Cầu cũng lắc đầu, dở khóc dở cười.
Tống Huy Tông nhịn cười nói:
– Đã Thái sư thích ăn món cao này như vậy, ta thấy nên để cho Lý Kỳ đổi tên, gọi là Thái Sư Cao đi.
Miệng vàng vừa mở, Lý Kỳ chỉ có thể tuân mệnh:
– Vâng, ngày mai tiểu nhân sẽ sai người đổi tên.
Thái Kinh cực kỳ vui mừng, vội nói:
– Đa tạ Đại quan nhân ban tên, lão phu xấu hổ nhận lấy.
Tống Huy Tông cười cười, hỏi:
– Lý Kỳ, món cao này đã ăn xong rồi, sao còn chưa thấy món kế tiếp?
– À, món tiếp là món trấn điếm chi bảo của tiểu điếm, cho nên chuẩn bị hơi lâu.
Lý Kỳ đáp. Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên khai trương. Lý Kỳ vì để cho mọi người biết về mỹ thực của quán rượu, nên đã cố ý bố trí bưng từng món lên.
Món trấn điếm?
Mọi người rất chờ mong.
Một lát sau, món ăn cuối cùng rốt cuộc được bưng tới.
Nhưng món này xuất hiện cũng không tạo ra tiếng vang như ấn tượng. Bề ngoài nhìn quá bình thường, thực sự quá bình thường.
Một cái đĩa lớn, bên trong là món súp đậm đặc. Phía trên súp còn có thứ gì đó trắng nõn trông vừa giống như quả đào, vừa như nụ hoa. Ngoại trừ lớn hơn bình thường, thật đúng là không nhìn chỗ khác biệt.
Đồ ăn không đặc biệt, nhưng phục vụ lại chu đáo. Mỗi món ăn bố trí một tiểu nhị. Bê thức ăn lên, tiểu nhị cũng không đi. Rõ ràng món này không đơn giản như vậy.