Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bắc Tống Phong Lưu

Chương 337: Ngưu cao

Tác giả: Nam Hi
Chọn tập

Ngưu Cao, đối với một người yêu thích Nhạc Phi như hắn mà nói, chính là một cái tên quá quen thuộc. Còn người nam tử cao lớn kia có phải là Ngưu Cao trong lịch sử không, còn cần phải nghiệm chứng. Dù sao Lý Kỳ cũng biết Ngưu Cao trong lịch sử không phải là một dân cờ bạc dễ nổi giận.

Hồng quản gia thấy Lý Kỳ bỗng dừng lại, liền hỏi:

– Lý sư phó, sao vậy?

Lý Kỳ khẽ cười:

– Hồng quản gia, mong ngài đợi một lát, ta muốn xem nốt náo nhiệt kia.

– Đúng, đúng, nhắm mắt có thể ném thẻ vào trong bình, đây là lần đầu tiên đệ nghe nói. Nhìn xem chút cũng không muộn. Dù sao phụ thân có lẽ còn chưa rời giường.

Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc nói.

Hồng quản gia hơi liếc nhìn Hồng Thiên Cửu, lắc đầu cảm thán. Ông ta hiểu rất rõ tính tình của vị thiếu công tử này. Tuy nhiên Lý Kỳ chợt thay đổi đã khiến cho ông ta nghi hoặc.

Bên kia hình như đã rơi vào cục diện bế tắc. Một bên đòi tiền, bên kia lại không chịu đưa. Người bàng quan tuy nhiều, nhưng thấy vẻ hung thần ác sát của Ngưu Cao, không có ai dám đi lên khuyên bảo.

– Thằng nhãi này, mau đưa tiền đây. Bằng không đừng trách Ngưu gia ta không khách khí.

Ngưu Cao có vẻ không nhịn được, tay trái nhấc cổ áo nam tử kia lên, tay phải nắm thành nắm đấm.

Nam tử kia chứng kiến bàn tay to của y, bị dọa thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, toàn thân run rẩy, nói:

– Ta…ta không có tiền.

– Ngươi…

Ngưu Cao trừng mắt, chợt nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng hô:

– Dừng tay.

Ngưu Cao quay đầu nhìn, thấy là một tên thủ hạ, liền quát:

– Lại thêm thằng nhãi nào đó?

Lý Kỳ nghe thấy vậy, nhíu mày hỏi:

– Hồng quản gia, ngài có biết tên cao lớn kia không?

Hồng quản gia lắc đầu:

– Đây là lần đầu tiên ta thấy y.

– Ngươi thật là vô lễ. Ngươi cũng không nhìn xem, nơi này là nơi nào mà dám diễu võ giương oai. Nếu như ngươi tới đánh bạc, thì thành thành thật thật đánh bạc cho ta. Nếu là muốn tới gây sự, thì liền cút ra ngoài mà gây sự.

Tay thủ hạ giận dữ, chỉ vào Ngưu Cao nói.

Ngưu Cao hừ lạnh nói:

– Nếu lão tử không đi ra, ngươi làm gì được ta?

– Ta thấy tên lưu manh ngươi là có chủ tâm tới gây sự. Người đâu, mau đuổi tên lưu manh này ra ngoài.

Tay thủ hạ vừa ra lệnh, lập tức có hơn mười nam tử cầm gậy từ bốn phương tám hướng đi tới, bao vây Ngưu Cao.

Đổ mồ hôi, đám người này từ chỗ nào chui ra vậy?

Lý Kỳ liếc nhìn Hồng quản gia, thấy vẻ mặt của ông ta bình tĩnh, âm thầm bội phục. Gặp chuyện mà không sợ hãi, quả nhiên là nhân tài. Hiện giờ Túy Tiên Cư đang thiếu một người như vậy. Nếu sau này Tiểu Ngọc có thể làm được như ông ta, thì thật tốt.

Một phen náo loạn, ai còn chơi nữa, đều dừng tay xem náo nhiệt.

Ngưu Cao bị hơn mười người vây quanh, không chút khiếp đảm, ngược lại cười lạnh:

– Chỉ bằng vài thằng nhãi các ngươi, còn không đủ cho Ngưu gia ta hoạt động gân cốt.

Lời này đã chọc giận tên thủ hạ, liền vung tay nói:

– Lên cho ta.

– Chậm đã.

Lý Kỳ bỗng giơ tay, kêu lên.

Mọi người đều quăng ánh mắt về phía Lý Kỳ. Trong đó không thiếu người nhận ra Lý Kỳ, đều xì xào bán tán. Phen náo nhiệt càng ngày càng thú vị.

Hồng Thiên Cửu và Hồng quản gia đều kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

– Xin các vị bớt giận, có thể nghe tại hạ nói vài câu hay không.

Lý Kỳ đi tới, khẽ cười nói.

Dù tay thủ hạ kia không biết Lý Kỳ, nhưng vừa rồi cũng nghe Hồng quản gia nói, người này chính là khách quý của lão gia. Lập tức không biết làm sao, chỉ có thể quăng ánh mắt cầu trợ về phía Hồng quản gia.

Hồng quản gia chỉ hơi gật đầu, ý bảo y lùi lại.

Tay thủ hạ tuân lệnh, kêu lên:

– Mọi người đều đi xuống đi.

Đám tay chân kia vừa nghe, lập tức biến vào trong đám đông, thực sự là hành động nhanh chóng.

Lý Kỳ đi tới trước, chỉ vào vị nam tử nhỏ con đã bị dọa sắp đái ra quần, nói:

– Vị đại ca này, ta thấy ngươi trước thả y ra đã. Nhấc như vậy ngươi không cảm thấy mệt à, hay là sợ y chạy?

– Ta mà sợ y chạy?

Ngưu Cao hừ lạnh một tiếng, đẩy ngượi nọ một cái, đập vào tường rồi rơi phịch xuống. Ánh mắt vẫn còn sững sờ, xem ra vừa rồi bị dọa không nhẹ. Ngưu Cao hướng Lý Kỳ, hỏi:

– Ngươi là người phương nào?

Lý Kỳ khẽ cười đáp:

– Tại hạ là đầu bếp của Túy Tiên Cư, Lý Kỳ.

Ngưu Cao có vẻ như đã qua danh tiếng của Lý Kỳ:

– À, ta có nghe nói về ngươi. Món chao của ngươi đã từng làm cho thành Biện Kinh bốc mùi. Tuy nhiên, cửa hàng của ngươi bán đồ ăn quá đắt, ta không dám đi.

Mọi người nghe y ngay thẳng như vậy, đều buồn cười.

Lý Kỳ cười ha hả:

– Nếu ngươi tính toán cầm mười xâu tiền tới tiểu điếm ăn cơm, chỉ sợ không thể như mong muốn. Bởi vì ngươi sẽ không đòi được mười xâu tiền kia.

– Ngươi tới đây là giúp đỡ cho thằng nhãi này phải không?

Ngưu Cao cau mày nói.

Lý Kỳ lắc đầu:

– Ta không quen biết y.

Ngưu Cao nghi ngờ hỏi:

– Vậy vì sao ngươi nói như vậy?

Lý Kỳ cười cười, chỉ vào nam tử ngồi dưới đất, nói:

– Ngươi xem y đi. Ăn mặc thì keo kiệt, hai mắt vô thần, ấn đường màu đen, là tướng không may. Chắc là đêm qua chiến đấu hăng hái, thua sạch sẽ. Đừng nói là mười xâu tiền, cho dù là mười văn tiền, ta thấy y cũng không lấy ra được. Cho dù ngươi có giết y, y cũng không góp đủ mười xâu tiền trả ngươi.

Ngưu Cao liếc nhìn nam tử kia, nhíu mày, thấy Lý Kỳ nói có lý, kêu lên:

– Vậy theo như ngươi nói, phải làm thế nào?

Lý Kỳ cười ha hả:

– Ta thấy ngươi cũng là thua đỏ mắt, muốn hồi lại vốn. Như vậy đi, ta cho ngươi một xâu tiền, ngươi thử lại vận may. Việc này tới đây thôi, ngươi thấy thế nào?

– Một xâu tiền?

Ngưu Cao hừ lạnh:

– Quá ít, ít nhất phải mười xâu tiền.

Đổ mồ hôi, người này cũng thật sảng khoái.

Lý Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười, Hồng Thiên Cửu đứng bên cạnh không nhịn được nói:

– Thằng nhãi này cũng không biết điều gì cả. Đại ca ta hảo tâm giúp ngươi, ngươi còn vô lễ như vậy. Chớ không phải là cho rằng sòng bạc Hồng Vạn của ta dễ bắt nạt?

Ngưu Cao đáp lại:

– Sòng bạc Hồng Vạn thì sao? Nếu không phải lão tử cần số tiền cứu mạng này, thì lão tử thèm vào tới chỗ vớ vẩn này.

Hồng Thiên Cửu đâu từng bị người khác nói vậy, hơn nữa còn là địa bàn của cậu ta, liền vén tay áo lên chuẩn bị đánh nhau. Lý Kỳ thấy vậy, vội vàng ngăn cản, sau đó hướng Ngưu Cao cười nói;

– Không biết cao tính đại danh của tráng sĩ.

Ngưu Cao vỗ ngực đáp:

– Lão tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, họ Ngưu, tên Cao.

Lý Kỳ gật đầu:

– Được, ta cho ngươi mười xâu tiền.

Lời này vừa ra, mọi người ở đây đều thất thần. Mười xâu tiền không phải là số tiền nhỏ với bọn họ. Bằng mấy tháng tiền lương. Vậy mà tay đầu bếp này không chút do dự cho người khác mười xâu tiền. Hơn nữa còn là người không quen không biết. Thực sự làm cho người ta khó hiểu.

Ngưu Cao cũng sững sờ, vừa rồi y chỉ tùy tiện nói mà thôi, chưa từng nghĩ tới Lý Kỳ lại đáp ứng, vô ý thức hỏi:

– Vì sao ngươi lại cho ta tiền?

Lý Kỳ cười đáp:

– Ngươi không cần phải hỏi.

– Vậy thì ta không nhận. Ngươi cũng không thiếu nợ ta, ta không thể nhận số tiền đó.

Ngưu Cao lắc đầu.

Lý Kỳ cười nói:

– Vậy coi như ta cho ngươi mượn mười xâu tiền. Ngươi có tiền trả lại ta là được. Vừa rồi không phải ngươi nói đây là số tiền cứu mạng sao. Lẽ nào ngươi chỉ vì chút tự tôn ấy mà không để ý tới mạng người?

Nói xong, hắn liền đưa một thỏi bạc cho Ngưu Cao:

– Số bạc này đủ chưa?

Ngưu Cao nhìn chằm chằm vào thỏi bạc, do dự một lúc mới nhận lấy, ôm quyền nói:

– Số bạc này coi như ta mượn ngươi. Ngày khác đợi ta có tiền nhất định sẽ trả lại.

Lý Kỳ mỉm cười:

– Tùy thời nghênh đón.

– Đa tạ, ta còn có việc vội trong người, xin cáo từ trước.

– Mời.

Ngưu Cao lại ôm quyền, sau đó vội vàng đi ra ngoài.

Đợi Ngưu Cao đi rồi, Hồng Thiên Cửu cau mày, bất mãn nói:

– Lý đại ca, vì sao huynh phải cho y tiền?

Lý Kỳ cười đáp:

– Chỉ bằng việc tên y là Ngưu Cao, số tiền đó liền đáng giá.

Nói xong hắn vỗ vai Hồng Thiên Cửu, cười nói:

– Đi thôi, có lẽ cha ngươi đã dậy.

Ra cửa sau, qua một con đường rải bằng đá cuội, đi tới trước một cánh cửa lớn. Ở bên trong đúng là có động thiên khác. Đúng như Lý Kỳ tưởng tượng, phủ đệ này không hề kém Tần phủ, cỏ xanh hoa biếc, cây cối mọc thành rừng, không khí thoáng mát hơn bên trong sòng bạc rất nhiều. Không ngừng thấy nữ tỳ, gia định qua lại, rất là náo nhiệt.

Ba người tới đại sảnh ở tiền viện, thấy bên trong không có ai, Hồng quản gia nhân tiện nói:

– Lý sư phó đợi một lát, ta sẽ đi mời lão gia ngay bây giờ.

– Làm phiền Hồng quản gia rồi.

Hồng Thiên Cửu thật đúng là không coi Lý Kỳ là người ngoài, đặt mông ngồi xuống ghế, vắt chân, cầm mứt hoa quả bỏ vào miệng, hàm hồ nói:

– Lý đại ca, huynh ngồi xuống đi, đứng làm gì cho mỏi. Đợi tí là cha đệ ra ấy mà.

Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu, hiếu kỳ hỏi:

– Tiểu Cửu, bình thường cha ngươi đều dạy muộn như như vậy à?

– Không sai biệt lắm.

Lý Kỳ chột dạ gật đầu, thầm nghĩ, vị Đổ Vương này thật đúng là biết hưởng thụ cuộc sống.

Qua một lát, theo tiếng cười ha hả truyền tới, một nam tử trung niên đi vào. Y chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt quả thật chính là Hồng Thiên Cửu phiên bản trưởng thành. Da mặt trắng nón, để chòm râu dê, y quan sở sở, trông giống nhưu một nhân sĩ thành công hơn. Đầu tóc gọn gàng không giống như mới rời giường.

– Lý Kỳ hậu sinh ở đâu?

Nam tử kia vừa đi vào, liền hứng thú kêu lên.

Lý Kỳ nhìn nam tử kia, hơi chút ngạc nhiên. Trong tưởng tượng của hắn, Đổ Vương nên là một vị mãng phụ, để bộ râu xồm xoàm, quần áo không chỉnh tề mới đúng. Chưa từng nghĩ tới lại đẹp trai như vậy. Hơn nữa ăn mặc rất ngay ngắn, quả thực khiến hắn mở rộng tầm mắt.

– Phụ thân.

Hồng Thiên Cửu đứng dậy, hữu khí vô lực chào hỏi.

Người nam nhân này chính là đại lão bản của sòng bạc Hồng Vạn, Hồng Bát Kim.

Lý Kỳ hơi giật mình, vội đứng lên nói:

– Lý Kỳ bái kiến Hồng thúc thúc.

Hồng Bát Kim liếc nhìn Lý Kỳ, hỏi:

– Ngươi chính là Lý Kỳ.

Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu.

– Tay đầu bếp ngươi thật là kỳ quái, dáng vẻ giống như một nữ nhân vậy?

Mịa, lão tử thế này mà bảo giống nữ nhân, phải nói là đẹp trai mới đúng. Chẳng có chút thưởng thức gì cả.

Lý Kỳ rất vô tội nhìn nam tử kia:

– Hồng thúc thúc chê cười.

Nói xong, đưa cái rổ tới, cười nói:

– Tiểu chất nghe nói Hồng thúc thúc thích ăn phao câu, cho nên cố ý làm phao câu mang tới cho thúc. Một chút lòng thành, mong Hồng thúc thúc nhận cho.

Hồng Bát Kim vừa nghe tới phao câu, tinh mang trong mắt lóe lên, cười ha hả:

– Viên ngoại tặng lễ, đầu bếp tặng đồ ăn, thú vị, thú vị.

Nói xong, y không thể chờ đợi được mở nắp rổ, một mùi lạ nhất thời tràn ra ngoài.

Hồng Thiên Cửu vội vàng lùi về phía sau, che mũi nói:

– Oa, thật là khó ngửi.

Hồng Bát Kim nhìn chằm chằm vào phao câu được xiên lại với nhau, nói:

– Tiểu tử ngươi hiểu cái gì, cút sang một bên đi. Chậc chậc, phao câu này nhiều mỡ mọng nước, vừa nhìn là biết cực phẩm.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một thanh âm:

– Oa oa oa, là thứ gì mà thơm vậy.

Lời còn chưa dứt, một lão già tóc bạc trắng đã chạy vào.

Chọn tập
Bình luận
× sticky