Tần phu nhân mỉm cười: – Sớm nghe nói công tử chính là đệ nhất tài tử của kinh thành. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
– Không dám, không dám.
Tần phu nhân thấy Tống Ngọc Thần hào hoa phong nhã, mặt như Phan An, rất xứng đôi với Bạch Thiển Dạ, nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: – Ta phải lên lầu kiểm tra xem, hai người cứ ngồi đây nói chuyện.
Tống Ngọc Thần vừa nghe, liền tâm hoa nộ phóng. Chuyến đi này coi như là đáng giá. Có thể ngồi một mình với Bạch Thiển Dạ, với y mà nói, đúng là trởi ban cho cơ hội.
Bạch Thiển Dạ vụng trộm quăng ánh mắt nén giận về phía Tần phu nhân.
Nhưng Tần phu nhân lại làm như không thấy, đôi môi khẽ mỉm cười, đi lên lầu.
Một lát sau, lại có một vị công tử nhẹ nhàng dẫn theo một tùy tùng đi tới.
Ngô Phúc Vinh cảm thấy người này có chút quen mặt, nhưng không nhớ ra đã gặp nơi nào, vội vàng đi lên đón chào: – Vị công tử này, ngài đến hơi sớm. Buổi trưa tiểu điếm mới chính thức khai trương.
Công tử kia cười đáp: – Ta biết rồi, ta tới là tìm đầu bếp của tiệm các ngươi.
Lý Kỳ?
Ngô Phúc Vinh đột nhiên nhớ ra người này chính là vị công tử ăn mặc hoa lệ lần trước. Cũng biết rằng người này có thân phận không bình thường, vội đáp: – Lý Kỳ đang ở phòng bếp, để lão hủ sai người đi gọi cậu ta.
Người kia chính là Triệu Uẩn.
Triệu Uẩn gật đầu, đưa mắt nhìn quanh. Túy Tiên Cư hôm nay đã khác với lần trước rất lớn. Hai mắt Triệu Uẩn hiện lên tia tán thưởng. Chợt phát hiện bên cửa sổ còn ngồi một đôi tuấn nam tuấn mỹ, liền mỉm cười lễ phép, sau đó tùy tiện tìm một cái bàn ngồi xuống.
Đối tuấn nam tuấn mỹ kia, dĩ nhiên là Tống Ngọc Thần và Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ thấy vị công tử kia tới tìm Lý Kỳ, trong lòng hết sức tò mò. Nhìn cách ăn mặc của y, cũng biết là không phải người tầm thường. Một đầu bếp như Lý Kỳ sao có thể quen được y.
Lại qua một lát, Lý Kỳ đi ra từ phòng bếp. Thấy là Triệu Uẩn, trong lòng có chút ngoài bất ngờ. Hắn không nghĩ tới Triệu Uẩn lại đến sớm như vậy.
Hai người hàn huyên một lúc, Lý Kỳ liền mời Triệu Uẩn tham gia nghi thức cắt băng.
Triệu Uẩn vừa nghe, liền cảm thấy có hứng thú. Bởi vậy rất sảng khoái đáp ứng.
Tiếp theo, Lý Kỳ giới thiệu Triệu Uẩn cho Bạch Thiển Dạ và Tống Ngọc Thần. Dù sao hiện tại hắn không có thời gian để chiêu đãi vị công tử có lai lịch không kém này. Vừa vặn, ba người đều có chung sở thích thơ ca, rất nhanh đã nói chuyện ăn ý. Lý Kỳ hàn huyên với bọn họ một lúc, lại quay vào phòng bếp.
Chưa tới buổi trưa, trước cửa Túy Tiên Cư đã vây kín người.
Giờ đây, trước cửa Túy Tiên Cư có đặt một cái bàn thật lớn, trên bán là một tấm vải đỏ dài. Người vây xem tuy nhiều, nhưng không ai biết tấm vải đỏ đó dùng để làm gì.
Đến buổi trưa, Trần A Nam vốn có nhiệm vụ chủ trì nghi thức cắt băng, liền dẫn đầu đi tới phía trước, nói một tràng dạo đầu.
Trần A Nam vốn là một người không sợ trời, không sợ đất. Đối mặt với nhiều người như vậy, không có chút luống cuống nào. Vừa mở miệng, liền nói đâu ra đấy, thao thao bất tuyệt. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lý Kỳ chọn lựa cậu ta đảm nhiệm chủ trì. Nguyên bản hắn còn muốn Tiểu Đào đảm nhiệm nữ chủ trì, phối hợp với Trần A Nam. Nhưng Tiểu Đào lại thẹn thùng, chết sống không muốn, nên Lý Kỳ đành thôi.
Tiếp theo đến phiên nữ tiếp tân.
Chỉ thấy năm thiếu nữ mặc áo đỏ đi ra từ trong tiệm, trên tay mỗi người bưng một cái khay. Trên cái khay có một đóa hoa hồng và một cái kéo. Mỗi đóa hoa hồng là do rất nhiều bông hoa hồng bằng lụa may thành.
Năm thiếu nữ đứng trên đài, xếp thành một hàng.
Sau đó là giới thiệu những vị khách quý tham gia cắt băng.
Theo tiếng kích động của Trần A Nam, Bạch Thiển Dạ, Tống Ngọc Thần, Triệu Uẩn, Ngô Phúc Vinh, và Tần phu nhân lần lượt đi ra từ tiệm.
Đám đông nhất thời oanh động.
– Oa, đây không phải là Tống Ngọc Thần công tử, đệ nhất tài tử của Đông Kinh chúng ta đó sao?
– Ôi, đẹp trai quá
– Bạch nương tử, đúng là Bạch nương tử rồi
– Oa, phu nhân kia là Tần phu nhân sao, đẹp quá
– Ủa? Vị công tử kia là ai, đẹp trai thật
– Lão giả chết tiệt kia, già rồi cũng tham gia. Đúng là phá hư phong cảnh mà. Thật không biết xấu hổ
Dưới đài vang lên rất nhiều tiếng nghị luận. Khiến cho tâm trạng của năm vị khách quý cũng bất đồng.
Đây là lần đầu tiên Tần phu nhân đối mặt với đám đông như vậy, trong lòng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Hai má đã đỏ ửng, càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Tống Ngọc Thần đứng trên đài, nghe mọi người ở dưới tán dương, vẻ mặt tươi phơi phới. Lại nghĩ tới đứng bên cạnh mình là Bạch Thiển Dạ, trong lòng càng sướng. Y ước gì ngày nào Túy Tiên Cư cũng tổ chức nghi thức cắt băng này.
Bạch Thiển Dạ nhìn thấy nhiều người tới xem như vậy, càng thêm khâm phục Lý Kỳ đã nghĩ ra trò cắt băng này.
Triệu Uẩn chỉ cảm thấy thú vị. Còn những tiếng khen ngợi, y chẳng thèm quan tâm.
Còn Ngô Phúc Vinh, chỉ là lá xanh phụ trợ, cũng là người bi thúc nhất.
– Nghi thức cắt băng bắt đầu.
Trần A Nam vừa kêu lên, năm người liền cầm kéo đặt trong mâm, cắt tấm lụa ở trước mặt mình.
Đồng thời, hai bên vang lên tiếng đốt pháo inh ỏi.
Hiệu ứng ngôi sao đã qua, tiếp theo là tới thu tiền. Mặc kệ ngươi làm món ăn ngon cỡ nào, trước tiên cũng phải thu hút khách hàng tới tiệm của ngươi đã. Như vậy mới có thể coi là bước thành công đầu tiên.
– Các vị bằng hữu, các vị hương thân phụ lão, hôm nay là ngày đại hỉ của Túy Tiên Cư chúng tôi. Vì báo đáp sự yêu mến của mọi người, tiệm chúng tôi có những chính sách rất ưu đãi. Nhằm hoan nghênh tất cả các vị bằng hữu quang lâm chiếu cố. Trong vòng năm ngày, chỉ cần ăn uống hết mười xâu tiền, là được khuyến mãi một thẻ giảm giá. Thẻ này có thể dùng trong tiệm, nhưng không thể quy đổi ra tiền. Mặt khác tiểu điếm còn ưu đãi một số món ăn.
Tiếng pháo đốt vừa dứt, Trần A Nam liền gõ trống hét lên.
Bạch Thiển Dạ vừa nghe, chợt che miệng cười khúc khích, thấp giọng nói với Tần phu nhân:
– Chủ ý này chỉ có hắn nghĩ ra được.
Tần phu nhân gật đầu, mỉm cười đắc ý.
Bạch Thiển Dạ cảm thán nói: – Vương tỷ tỷ, tỷ được người này hỗ trợ, Phỉ Thúy Hiên không đáng để lo. Chỉ sợ không tới vài năm, Túy Tiên Cư sẽ vượt trên Phan Lâu, trở thành đệ nhất tửu lâu của thành Biện Kinh.
Tần phu nhân lắc đầu: – Tỷ không nghĩ xa như vậy. Chỉ cần bảo toàn gia nghiệp của Tần gia là được.
– Hoan nghênh tới Túy Tiên Cư.
Hai thiếu nữ đứng hai bên cửa chính, dung mạo tú lệ, thanh âm thanh thúy.
– Công tử, mời đi bên này.
– Viên ngoại, mời lên lầu.
Chỉ cần khách hàng vừa vào trong tiệm, lập tức có một tiểu nhị dẫn tới vị trí ngồi. Phục vụ rất là chu đáo.
Những khách hàng kia, còn chưa kịp phản ứng, đã có chỗ ngồi rồi.
– Khách quan, lẩu uyên ương của tiệm chúng tôi có rất nhiều loại. Lẩu cá, lẩu tôm, lẩu thịt chó, lẩu dê. Mỗi nồi chỉ cần sáu mươi văn. Còn miễn phí một đĩa thịt heo – Khách quan, Túy Tiên Cư của chúng tôi vì giúp thực khách ăn cơm thoải mái, gần đây có đưa ra thẻ hội viên. Bao gồm thẻ hội viên bình thường và thẻ hội viên Hoàng Kim
– Khách quan, đây là thực đơn của tiểu điếm, ngài cần món gì thì cứ nói.
Một tiểu nhỉ cầm một tấm gỗ mỏng có dán giấy trắng lên đưa cho một thực khách. – Thực đơn?