Đợi qua giờ Dậu, Lý Kỳ mới được thở một ngụm. Nghỉ ngơi một chút, liền bảo Trần A Nam bưng dụng cụ pha rượu và rượu lên nhã gian Phú Quý của lầu ba.
Giờ đây Cao nha nội đã dần mất kiên nhẫn. Đang chuẩn bị gọi người tới dục, thì Lý Kỳ đã tới. Y lập tức hừ một tiếng, còn chưa mở miệng, lại bị Lý Kỳ dành trước: – Tại hạ tới chậm, đã khiến các vị đợi lâu. Xin lỗi, xin lỗi.
Tục ngữ nói, thân thủ không đánh khuôn mặt cười. Cao nha nội nghe vậy, cũng không tiện phát tác, chỉ nói: – Bớt sàm ngôn đi, mang rượu tới chưa?
– Có đây, có đây.
Lý Kỳ nháy mắt ra hiệu cho Trần A Nam.
Trần A Nam lập tức đặt cái khay lên bàn.
Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ nhìn. Thấy trên khay đặt vài bình rượu nhỏ, vài dụng cụ, còn có ba ống trúc dài nhỏ, liền hỏi: – Lý đại ca, huynh định dùng ống trúc này làm gì?
– Đợi tí nữa khắc biết.
Điều chế loại rượu này thực ra rất đơn giản. Bí quyết là đổ bao nhiêu rượu mạnh vào bên trong.
Đầu tiên, Lý Kỳ đổ rượu Thiên Hạ Vô Song và nước trái cây đã làm sẵn vào trong chén rượu. Sau đó lại đổ rượu mạnh vào..
Hắn đổ liền ba chén, sau đó hướng Trần A Nam, nói: – A Nam, ngươi cũng nếm thử đi. Hắn biết A Nam không có sở thích gì khác, chỉ thich rượu. Cho nên không đành lòng thấy cậu ta ngồi một bên nhìn thèm thuồng.
Trần A Nam vốn tưởng rằng mình chỉ có nhiệm vụ bưng đồ tối. Không ngờ Lý Kỳ lại cho cậu ta uống thử nghiệm. Liền hưng phấn gật đầu. Còn Cao nha nội, cậu ta không sợ. Bởi vì trong lòng cậu ta hoàn toàn không có khái niệm sợ hãi.
Lý Kỳ đưa cho mỗi người một cái ống trúc, nói: – Đợi tí nữa ta nhóm lửa, các ngươi phải lập tức cắm ống trúc vào trong chén rượu. Sau đó hít một hơi thật mạnh. Nhớ kỹ, phải hít thật nhanh, đừng để rượu cháy quá lâu.
Cao nha nội nghe thấy vậy, kinh ngạc nói: – Ngươi muốn hại ta à? Có lửa làm sao mà uống được?
Hồng Thiên Cửu thì không có chút lo lắng nào. Càng kỳ lạ, cậu ta càng vui mừng. Liền hưng phấn nói: – Lý đại ca, huynh đừng để ý tới y, chúng ta uống của chúng ta.
Ngươi có thể không để ý tới y, nhưng ta thì không được. Lý Kỳ âm thầm cười khổ, hướng Cao nha nội nói: – Nha nội cứ yên tâm đi. Tại hạ sao dám lừa ngài. Nếu như ngài uống rượu mà bị thương tổn gì, tại hạ có thể rời đi căn phòng này sao? Nói xong, liếc mắt nhìn mấy tên tay sai đứng bên cạnh.
– Điều này cũng đúng.
Cao nha nội gật đầu, trong lòng không còn sợ hãi như vừa nãy.
– Mọi người chuẩn bị xong chưa? Ta chuẩn bị nhóm lửa đây.
– Nhanh lên.
– Rồi.
Lý Kỳ cầm một cái que đã nhóm lửa, lần lượt nhóm vào ba chén rượu.
Ba ngọn hỏa diễm bùng lên, nhất thời khiến cho những người còn lại đều kinh ngạc đến sững sờ.
Lý Kỳ thấy ba người bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, vội nói:
– Nhanh hút!
Lúc này ba người mới phản ứng, đồng thời cắm ống trúc vào trong chén, một hơi hút hết.
Rượu mới vào miệng, ba người đều cảm thấy cay xè lưỡi. Hơn nữa còn rất nóng. Nhưng về sau, lại trở nên ngọt vô cùng, còn lạnh lẽo. Hai cảm giác hoàn toàn bất đồng lại kỳ diệu này, khiến cho ba người đều say mê.
Hồng Thiên Cửu nhắm mắt, hai tay nắm chặt, hô lên: – Sướng méo cả mặt, quả thực sướng méo cả mặt.Đệ chỉ biết diễn tả như vậy.
Lý Kỳ cười nói: – Phải nói là băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Cao nha nội nghe thấy vậy, gật đầu: – Đúng, đúng, chính là băng hỏa lưỡng trọng thiên. Nói xong, bắt chước ngữ khí của Hồng Thiên Cửu: – Thật là sướng đến méo mặt
Giờ đây ba người giống như ba kẻ nghiện vừa làm xong một điếu vậy.
Ba người say mê, khiến cho mấy tay sai ở bên cạnh cũng rục rịch.
Nhưng tiếc rẳng Lý Kỳ chỉ chuẩn bị có ba cái ống trúc, bằng không bọn họ cũng có thể đi lên nếm thử.
– Lý đại ca, rượu này tên là gì vậy? Hồng Thiên Cửu hồi phục tinh thần, vội vàng hỏi.
– À, ta còn chưa đặt tên cho nó.
Lý Kỳ nhíu mày, nhìn sang Hồng Thiên Cửu, hai mắt sáng ngời nói: – Tiểu Cửu, nguơi là người đầu tiên uống rượu này, lại yêu mến nó như vậy. Không bằng dứt khoát lấy tên người đặt tên cho nó. Tên là rượu Oanh Thiên. – Hồng Thiên Cửu? Oanh Thiên Tửu?
Hồng Thiên Cửu nhỏ giọng đọc mấy lần, càng đọc càng vui mừng, nhất thời vỗ tay khen hay: – Không tồi, không tồi, đệ thích tên này. Lý đại ca, huynh thật là tốt với đệ.
Cao nha nội nghe xong, cảm thấy cái tên này thật dễ nghe, hơn nữa còn rất khí phách. Y và Hồng Thiên Cửu vốn cùng một mặt hàng. Xưa nay không thích làm thơ đối câu, càng chán ghét đám tài tử văn sĩ kia. Ngược lời những từ ngữ quê mùa lại rất hợp với y.
– Ta và Tiểu Cửu đều là người đầu tiên uống rượu đó, vì sao lại lấy tên đệ ấy làm tên rượu? Không được, điều này không công bằng. Cao nha nội vẻ mặt u oán, dụng ý hết sức rõ ràng. Chính là cũng muốn một loại rượu mang tên mình.
“Chết cha, quên mất thằng nhãi này.”
Lý Kỳ nhãn châu vừa chuyển, thở dài: – Thực ra tại hạ vốn định dùng tên của nha nội để đặt. Nhưng nha nội là một người tiêu sái, tuấn nhã phi phàm, phong độ nhẹ nhàng. Không chỉ nói thiếu nữ, mà ngay cả thiếu phụ thấy nha nội, cũng phải khuynh đảo. Nhưng tiếc rằng rượu này nóng như lửa, rất tương xứng với tính cách của Tiểu Cửu, tương khắc với phần lạnh tuấn kia của nha nội. Ài, đều trách tại hạ suy nghĩ không chu đáo. Nếu không đã phối chế ra rượu ngon xứng với nha nội rồi.
– Ừ, nghe ngươi nói như vậy, đúng là khó khăn. Ài, thì ra là ta đã làm tăng phiền não cho ngươi. Là ta trách oan ngươi. Cao nha nội cảm động tới rối tinh rối mù, rất bất đắc dĩ nói.
Lý Kỳ thì lại thở dài một tiếng, lắc đầu không nói.
Hồng Thiên Cửu một lòng chỉ chú ý vào Oanh Thiên Tửu, không nghe rõ bọn họ nói cái gì. Bỗng ngẩng đầu lên hỏi: – Lý đại ca, Túy Tiên Cư của huynh tính toán khi nào bán rượu Oanh Thiên này? Đến lúc đó nhất định phải mời đệ tới cổ vũ đấy. Hiện tại trong đầu cậu ta đã bắt đầu ảo tưởng tới tình cảnh người người đều nhắc tới rượu Oanh Thiên. Ngoài miệng cười đắc ý.
Lý Kỳ ngạc nhiên nói:
– Ủa, ta đâu có ý định bán ra rượu này.
Hồng Thiên Cửu vừa nghe, mặt mũi tràn đầy thất vọng, buồn bực nói: – Không phải chứ? Rượu ngon như vậy, vì sao huynh không bán? Nếu chỉ vài người bọn đệ biết loại rượu này, chẳng phải đã lãng phí cái tên sao?
Cái tên có quan trọng như vậy không?
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: – Tiểu Cửu, thực ra rượu này là làm đến đâu, uống đến đấy, không thể giữ được lâu. Chỉ thích hợp bán trong quán bar
– Quán bar?
Hai người đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Lý Kỳ.
Chết quên, thời này còn chưa có quán bar. Nghĩ cũng kỳ, người thời này yêu rượu như vậy, vì sao lại không có quán bar nhỉ. Thật không hợp với lẽ thường. Lý Kỳ chớp chớp hai mắt, giống như đang nhìn thấy một núi vàng núi bạc.