Lý Kỳ vỗ đầu, nảy sinh ác độc nói:
– Trương đại nhân, lần trước ta đã nói rất rõ ràng. Không phải do tư chất của ngài còn thấp, mà là ta chưa đủ tư cách. Nếu ngài lại gọi ta là sư phụ, thì ta sẽ không dạy ngài vẽ tranh nữa.
– Không được, vạn lần không được.
Trương Trạch Đoan sắc mặt xiết chặt, vội la lên:
– Sư…Lý sư phó, ta không gọi nữa là được chứ gì.
Lý Thanh Chiếu nhìn mà choáng váng. Hiện tại tranh của Trương Trạch Đoan chính là thiên kim khó mua. Nàng cũng rất ưa thích tranh của ông ấy. Nếu có thể được một bức tranh của Trương Trạch Đoan, phỏng chừng sẽ mấy đêm không ngủ được. Nhưng Lý Thanh Chiếu tuyệt đối không ngờ, Trương Trạch Đoan lại ăn nói khép nép cầu Lý Kỳ dạy y vẽ tranh như vậy. Điều này làm cho nàng không hiểu ra sao. Âm thâm kinh ngạc, lẽ nào thế đạo này đã thay đổi rồi.
Lý Kỳ không yên bất an nhìn Lý Thanh Chiếu, thấy vẻ mặt cổ quái của nàng, cười ngượng ngùng:
– Thanh Chiếu tỷ tỷ đừng trách, Trương đại nhân đang nói đùa ấy mà.
Trương Trạch Đoan lập tức lắc đầu:
– Trương mỗ hổ thẹn, tranh của Trương mỗ so với tranh của Lý sư phó mà nói, quả thực giống như đom đóm với nhật nguyệt, không thể so sánh nổi.
Có hết hay chưa?
Lý Kỳ cắn răng, nhỏ giọng nói:
– Trương đại nhân, ngài có thể bớt nói vài câu được không. Coi như tại hạ van ngài.
Hắn thực sự bó tay với y.
Trương Trạch Đoan thấy sắc mặt của Lý Kỳ không vui, không dám nhiều lời nữa, chất phát gật đầu.
Nhưng giờ đây lòng hiếu kỳ của Lý Thanh Chiếu càng thêm mãnh liệt, kinh ngạc nói:
– Không thể tưởng được Lý sư phó lại có bản lĩnh như vậy. Ta thực sự muốn mở rộng tầm mắt.
Lý Kỳ khóc không ra nước mắt, nói:
– Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ chớ trêu chọc tiểu đệ, tiểu đệ chịu không nổi a.
Trương Trạch Đoan vội tiếp lời:
– Lý sư phó, đúng lúc cũng có Triệu phu nhân ở đây, sao cậu không bộc lộ tài năng cho chúng ta mở mang kiến thức?
Lý Thanh Chiếu gật đầu:
– Trương học sĩ nói có lý.
Mã Kiều cũng đã hồi phục tinh thần, xen vào:
– Lý sư phó, không thể tưởng được ngươi còn biết vẽ tranh.
– Ngươi đừng tham gia náo nhiệt được không.
Lý Kỳ tức giận nhìn Mã Kiều một cái. Hiện tại hắn đã đủ phiền toái rồi. Lại thấy biểu lộ đói khát của Trương Trạch Đoan, do dự một lúc, cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ gật đầu:
– Vậy tiểu đệ đành bêu xấu vậy.
Trương Trạch Đoan mừng rỡ:
– Có thể được chứng kiến Lý sư phó vẽ tranh, quả thật tam sinh hữu hạnh.
Lý Thanh Chiếu dở khóc dở cười nhìn Trương Trạch Đoan. Đây là vị Trương đại học sĩ tự ngạo mà ta từng biết sao?
Đúng lúc này, có một vị đại nương xách một giỏ trứng gà đi tới:
– Bán trứng đây, bán trứng đây, năm văn tiền một quả.
Lý Kỳ tâm niệm vừa động, vẫy tay hướng vị đại nương kia:
– Đại nương, cho cháu mua một quả.
Vị đại nương này thấy có người mua, vội vàng đi tới, lấy một quả trứng gà từ trong giỏ đưa cho Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhận lấy trứng gà, vừa định trả tiền, Trương Trạch Đoan đã vượt lên trước móc tiền thanh toán, sau đó vẻ mặt cười lấy lòng:
– Lý sư phó, trứng gà để vẽ tranh xong rồi ăn được không?
– Ai nói ta mua trứng gà để ăn?
Lý Kỳ nhìn xung quanh, tự nhủ, xem ra chỉ có thể mượn cửa hàng của Lưu chưởng quầy dùng một lát. Hắn vươn tay nói:
– Mời Trương đại nhân, mời Thanh Chiếu tỷ tỷ.
– Mời Lý sư phó.
Mấy người lại quay lại cửa hàng của Lưu chưởng quầy.
Vị Lưu chưởng quầy kia thấy Lý Kỳ quay lại, trong lòng cả kinh, tưởng rằng hắn muốn trả lại bức tranh. Lại thấy Trương Trạch Đoan đi cùng, kích động tới mồm mép run rẩy. Ông ta bán tranh đã được vài chục năm, làm sao có thể không biết vị đệ nhất danh họa của Hàn Lâm Viện, Trương Trạch Đoan cơ chứ. Trương Trạch Đoan quang lâm cửa hàng của ông ta, là vinh hanh bực nào a. Liền rót trà khoản đãi, cực kỳ nhiệt tình.
Nhưng Trương Trạch Đoan chẳng để ý, y nguyên đứng bên cạnh Lý Kỳ, cốc nước trà kia ông ta nhìn cũng chẳng thèm nhìn.
Lý Kỳ cũng không có thời gian uống nước trà. Mở miệng hướng vị Lưu chưởng quầy kia mượn vài công cụ vẽ tranh.
Lưu chưởng quầy nghe Lý Kỳ muốn mượn giấy, còn tưởng rằng Trương Trạch Đoan sẽ vẽ tranh ở đây, hưng phấn suýt nữa nhảy lên, vội vàng đi tới sau phòng. Chỉ trong giây lát, ông ta liền cầm giấy và than đen, còn một tấm ván gỗ tới.
Lý Kỳ nhận lấy. Ai mà ngờ tới Lưu chưởng quầy lại vẻ mặt nịnh nọt đưa dụng cụ vẽ cho Trương Trạch Đoan, khiến cho hắn rất xẩu hổ.
Trương Trạch Đoan nhận lấy giấy, lại vẻ mặt ân cần đưa lại cho Lý Kỳ.
Một màn này khiến cho Lưu chưởng quầy trợn tròn mắt.
Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nhận lấy dụng cụ vẽ tranh. Sau đó tùy tiện đặt quả trứng gà trên một cái ghế, chuẩn bị vẽ tranh.
Trương Trạch Đoan chỉ đợi ngày này. Rất kích động đứng đằng sau Lý Kỳ, hai mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy.
Lý Thanh Chiếu cũng mang theo lòng hiếu kỳ đi tới bên cạnh nhìn.
Lý Kỳ vừa vẽ, vừa giảng giải cho Trương Trạch Đoan một vài tri thức nhập môn.
Trương Trạch Đoan nghe rất là chăm chú, không ngừng gật đầu.
Rất nhanh, bức tranh vẽ quả trứng gà đã hoàn thành.
Lý Kỳ đưa bức tranh cho Trương Trạch Đoan, nói:
– Trương đại nhân, ngài cũng biết học vẽ tranh không thể chỉ nói bằng mồm. Ngài cứ dựa theo bức tranh này của ta, vẽ mấy nghìn quả trứng gà, ngài tự nhiên sẽ lĩnh ngộ sự tinh diệu của vẽ phác họa. Đến lúc đó, ta sẽ tiếp tục dạy ngài vẽ tranh chân dung.
Trương Trạch Đoan kích động nhận lấy bức tranh,như nhặt được chí bảo vậy, chắp tay nói:
– Đa tạ Lý sư phó chỉ giáo, Trương mỗ cảm động vạn phần. Hiện tại Trương mỗ liền quay về luyện tập. Cáo từ.
Nói xong, y hướng Lý Thanh Chiếu và Lý Kỳ chắp tay, không chờ bọn họ trả lời, liền hưng phấn rời đi.
Người này đúng thật là một họa si.
Lý Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu.
Lý Thanh Chiếu cũng từ khiếp sợ tỉnh ngộ lại, hỏi:
– Lý sư phó, cách vẽ kia là do cậu nghĩ ra?
Lý Kỳ cười hắc hắc, mặt dày mặt dạn gật đầu đáp:
– Đã khiến Thanh Chiếu tỷ tỷ chê cười.
Lý Thanh Chiếu cười khổ:
– Khó trách Lý sư phó lại không để bức ‘Đường Phú Quý Đồ’ kia vào mắt. Thì ra Lý sư phó là thâm tàng bất lộ.
– Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ còn không biết tiểu đệ sao. Chỉ là một người thô kệch thôi, làm gì biết thưởng thức hội họa.
Lý Kỳ đúng là khóc không ra nước mắt, vội vàng nói lảng sang chuyện khác:
– Thanh Chiếu tỷ tỷ, hay là chúng ta tìm một quán ăn ăn cơm luôn. Vừa vặn tiểu đệ có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo tỷ.
Lý Thanh Chiếu cũng cảm thấy hơi đói, không già mồm cãi láo, gật đầu đồng ý.
Ba người tùy tiện tới một quán ăn nhỏ gần đó, ngồi xuống, gọi vài món ăn.
Lý Kỳ vừa mới ngồi xuống, liền cười ha hả nói:
– Thanh Chiếu tỷ tỷ, vừa rồi tiểu đệ nghe tỷ nói, tỷ theo bức tranh này từ Lâm An tới tận đây. Chuyện đó có thật không?
Lý Thanh Chiếu gật đầu:
– Thực ra việc này bắt đầu từ hơn chục năm trước.
Không phải chứ? Theo đuổi tới hơn chục năm? Đổ mồ hôi, nếu ai dùng tinh lực này tán gái, không phải mọi chuyện đều thuận lợi sao.
Lý Kỳ nhất thời đổ mồ hôi lạnh.