Trong lòng Lý Kỳ rất bi thương. Thầm nghĩ, lão tử chỉ có hai nữ nhân, nhưng cả ngày phải sống trong chờ đợi lo lắng. Nhưng những người khác có mười tiểu thiếp vẫn chung sống hòa thuận vui vẻ. Ài, so với bọn họ, mình còn kém nhiều lắm. Mấu chốt là da mặt của mình vẫn còn quá mỏng. Hắn hướng Bạch Thiển Dạ nói:
– Thất Nương, muội thay ta tiếp đón các nàng đi.
Một câu đơn giản này đã khiến trong lòng Bạch Thiển Dạ ngòn ngọt, ừ một tiếng, liền đi tới đón chào những tiểu thiếp của đám người Cao nha nội, nghiễm nhiên coi mình như nữ chủ nhân.
– Ủa, cha ta cũng tới kìa.
Cao nha nội bỗng chỉ vào một cỗ kiệu, há to mồm nói.
Cao Cầu? Lãnh đạo trực tiếp của lão tử.
Lý Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy Cao Cầu mặc bộ y phục hàng ngày đang đi xuống từ một cỗ kiệu màu xanh.
Mọi người thấy Cao Cầu tới, đều hành lễ:
– Thảo dân bái kiến Cao thái úy.
– Phụ thân, sao người lại tới đây?
Cao nha nội vội bước nhanh tới hỏi.
Cao Cầu trừng mắt nhìn y một cái, nói:
– Khó khăn lắm mới thấy ngươi làm một chuyện đứng đắn, là một người cha ta không tới xem được sao. Làm cho tốt vào, đừng để ta phải thất vọng.
Người cha này thật không tồi. Cao nha nội cười ngây ngô gật đầu.
Lý Kỳ cũng đi tới hành lễ:
– Thảo dân bái kiến Thái úy.
Cao Cầu cười nói:
– Giờ ngươi đã là Phó Đô Chỉ Huy Sứ rồi, nên thay đổi cách xưng hô.
Lý Kỳ ngầm hiểu, nói:
– Hạ quan ghi nhớ lời dạy bảo của Thái úy.
Cao Cầu cười ha hả, hướng Cao nha nội nói:
– Ngươi đang làm gì thì cứ làm đi, vi phu muốn nói chuyện riêng với Lý Kỳ.
– Vâng.
Đợi mấy người Cao nha nội đi rồi, Cao Cầu dẫn Lý Kỳ tới một bên, nói:
– Lý Kỳ, tính tình của con ta vốn lông bông, về sau nhờ cậu dạy dỗ nó.
– Nha nội thiên tư thông minh, nhưng hơi ham chơi. Chỉ cần có thể đi đúng hướng, hạ quan cho rằng không có gì không ổn.
Lời này của Lý Kỳ khiến Cao Cầu rất thỏa mãn, ừ một tiếng, nhỏ giọng nói:
– Đợi tí nữa Hoàng thượng sẽ tới, cậu nên chuẩn bị cho tốt vào.
Hoàng thượng cũng tới? Như vậy chỉ sợ đám gian thần kia cũng sẽ tới. Vừa vặn, thừa dịp đêm nay làm thịt bọn họ một khoản.
Lý Kỳ gật đầu:
– Hạ quan sẽ bố trí thêm.
Cao Cầu gật đầu, đột nhiên nói:
– Vài ngày nữa ngươi phải đi nhậm chức rồi. Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
– Đa tạ Thái úy quan tâm, hạ quan đã chuẩn bị xong.
Lý Kỳ mỉm cười, nói tiếp:
– Hạ quan còn phải cảm ơn Thái úy đã đề cử.
– Cảm ơn ta thì không cần.
Cao Cầu vung tay lên nói:
– Nguyên nhân trong đó, chắc cậu cũng tinh tường. Đã vào Tam Nha, thì không thể giống như trước kia. Giờ đang thời kỳ mẫn cảm, nếu cậu đắc tội với người không nên đắc tội, thì sẽ liên lụy tới rất nhiều người. Tuy nhiên, hiện giờ cậu đang được Hoàng thượng yêu thích. Chỉ cần an phận một chút, tiền đồ của cậu sẽ khó mà đo lường được.
Tay này nói vậy là ý bảo mình đừng mang phiền toái đến cho y đây. Tuy nhiên, nếu lão tử an phận thủ thường thì chẳng phải xong sao.
Lý Kỳ âm thầm cười nhạt, ngoài miệng lại nói:
– Đa tạ Thái úy dạy bảo. Hạ quan sẽ khắc ghi trong lòng.
Cao Cầu nói tới đây thì dừng lại, không nhiều lời thêm nữa.
Một lát sau, Vương Trọng Lăng và Bạch Thế Trung cũng mang theo quà mừng tới. Rồi tới bên Cao Cầu chuyện trò vui vẻ. Nhắc tới Cao Cầu cũng thật kỳ quái, hình như y không có kẻ thù chính trị vậy. Loại người nào y cũng nói chuyện được, khiến cho Lý Kỳ rất bội phục.
Giờ lành đã tới, đến lúc cắt băng.
Lý Kỳ lễ phép mời Cao Cầu và Bạch Thế Trung, nhưng hai người đó không muốn dính líu vào, đứng môt bên bàng quan. Kỳ thực bọn họ cũng rất tò mò với nghi thức cắt băng này.
Cuối cùng nghi thức cắt băng do sáu người làm. Lý Kỳ, Tứ Tiểu Công Tử và bị buộc bất đắc dĩ Ngô Phúc Vinh.
Nói thật ra, Ngô Phúc Vinh thật đúng là không muốn lên đài. Lần trước cắt băng khi khai trương Túy Tiên Cư, ông ta vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Nhưng Lý Kỳ buộc ông ta phải đi lên. Quan trọng nhất là có một người già như ông ta, nghi thức cắt băng sẽ trang nghiêm hơn.
Sáu người vừa lên đài, tiếng vỗ tay lập tức vang lên, nhưng chỗ có chỗ không.
Bởi vì Tứ Tiểu Công Tử đắc tội không ít người. Đám nho sinh đều khinh thường bọn họ. Nên chỉ có đám hồ bằng cẩu hữu kia là ủng hộ.
Tuy nhiên Cao nha nội chẳng thèm để ý. Còn như một người lãnh đạo vẫy tay về phía mọi người, khiến cho Lý Kỳ suýt nữa chết cười. Tiểu tử này đúng thật là thích khoe khoang.
Sài Thông chọn vị trí gần nhất, có thể nhìn ra y cũng rất thích thú khi được lên đài.
Ngô Phúc Vinh thống khổ nhất. Lên đài còn chưa tính, còn phải đứng bên cạnh Cao nha nội. Bộ râu khẽ run, nụ cười còn khó coi hơn là khóc.
Theo tiếng hiệu lệnh của Trần A Nam, mọi người cầm lấy kéo trên khay cắt dải lụa trước mặt.
Ngay lập tức là tiếng pháo nổ vang lên trợ hứng.
– Chúc mừng, chúc mừng.
– Mời.
– Ta tới trước.
– Đừng chen chúc.
Nghi thức vừa hoàn thành, đoàn người đã kéo ùn ùn vào trong quán bar, để lại khu đất trống.
Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh đứng ở cửa ra vào đón khách. Mấy người Cao Cầu, Bạch Thiển Dạ không đi vào, mà đứng bên ngoài trò chuyện.
Một lát sau, một chiếc xe ngựa dừng trước cửa Túy Tiên Cư.
Lý Kỳ nhận ra cỗ xe ngưa này, chính là xe ngựa của Thái Kinh.
Thái Kinh chậm rãi đi từ trên xe xuống.
– Thái sư.
Mấy người đi lên đón chào.
Thái Kinh cười ha hả:
– Không thể tưởng được Thái úy còn tới sớm hơn lão phu.
Cao Cầu khẽ mỉm cười:
– Tiểu nhi nhiều chuyện, làm cha đương nhiên phải nhìn một mực chú ý.
Thái Kinh nháy mắt hỏi:
– Thái úy và các vị đại nhân ở chỗ này không phải vì chờ lão phu đấy chứ?
Mọi người nhìn nhau cười, không đáp.
Lại sau một lát, khi đoàn người đã vào hết, mới có một chiếc xe ngựa thừa dịp đêm tối chậm rãi đi tới. Đi trước là một vị suất ca cưỡi con ngựa trắng.
Vị suất ca này tự nhiên là Triệu Giai. Lý Kỳ cũng phát thiếp mời cho y.
Người điều khiển xe ngựa có địa vị cũng không nhỏ, chính là người được xưng là Ẩn Tương, Lương Sư Thành.
Có thể để cho Vận Vương mở đường, Lương Sư Thành làm mã phu, khắp thiên hạ chỉ có một người.
Mấy người này dù đã rất thấp điều, nhưng toàn thân khí quý vẫn không thể che giấu.
Xe ngựa dừng lại, mấy người Thái Kinh lập tức chạy tới, khom người thi lễ.
Tống Huy Tông vừa xuống xe ngựa, liền nói:
– Hôm nay ta tới đây chỉ là thăm quan, các ngươi không cần phải đa lễ.
Ngẩng đầu nhìn lên, cười ha hả nói:
– Quán bar Rít Gào?
Rồi có thâm ý khác nhìn Lý Kỳ.
Cái tên rất có văn hóa phải không, người khác vừa nhìn là biết Lý Kỳ ta đặt.
Mọi người vừa vào quán bar, lập tức bị cách trang trí đẹp đẽ, kỳ lạ mà không mất phần trang nhã của quán làm cho chấn trụ. Không khỏi có chút do dự, không biết bắt đầu từ đâu.
Đưa mắt nhìn xung quanh, điều đầu tiên đập vào mắt, chính là những mỹ nữ nhạc công ngồi trên đài cao đánh đàn. Tiếng đàn nhẹ nhàng đã khiến tâm tình của mọi người bình tĩnh lại. Những dãy đèn chụp vàng nhạt càng làm thêm nổi bật sự yêu mị. Ngũ thải rực rỡ, như mộng như ảo, làm cho quán bar tăng thêm vài phần huyền bí, cũng khiến trong lòng mọi người càng thêm hiếu kỳ.
Những tiểu nhị mặc trang phục tắng đen lập tức đi lên đón chào, mỉm cười mời khách hàng vào trong. Rồi giới thiệu những điều thú vị của quán bar. Những khách hàng kia nghe xong đều giơ ngón tay cái tỏ ý khen ngợi.
Thái Mẫn Đức cùng vài chưởng quầy thấy cảnh này, vừa hâm mộ, lại ghen ghét, trong lòng thật không dễ chịu gì. Túy Tiên Cư vốn đã ngày tiến đấu kim, lại có thêm quán bar này, chẳng phải như hổ thêm cánh. Mà nhất thời bọn họ chưa hiểu gì về quán bar nên khó mà bắt chước được. Trái tim Thái Mẫn Đức tan nát rồi, giấc mộng kia của y cũng bắt đầu dao động.
Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu cũng không nhàn rỗi, nước miếng tung bay giảng giải cho đám hồ bằng cẩu hữu những chỗ tốt của quán bar. Trái một câu, quán bar của ta, phải một câu quán bar của ta, khiến cho đám bằng hữu kia cực kỳ hâm mộ. Có vài người thậm chí muốn nhập cổ phần, nhưng bị Phàn Thiếu Bạch nhẹ nhàng cự tuyệt. Thực ra lúc trước Sài Thông muốn nhập cổ phần, Lý Kỳ đã có chút không vui. Nhưng Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu mặt dày mày dạn cầu từ Tần phủ tới Túy Tiên Cư, rơi vào đường cùng, Lý Kỳ mới đáp ứng.
Khách hàng tới lần này phần lớn là người trẻ tuổi. Hơn nữa đều là những quý công tử. Khả năng tiếp nhận những thứ mới lạ tương đối là mạnh. Rất nhanh, mọi người đã sát nhập vào trong đó, tốp năm tốp ba vây quanh bàn nói chuyện vui vẻ, tiếng cười vui, tiếng bàn luận vang lên một mảnh. Trong nháy mắt quán bar trở thành một hải dương hoan nhạc. Nhưng muốn đi sâu vào văn hóa quán bar, bọn họ phải chi không ít bạc.
Tuy nhiên, với tình hình trước mắt, việc này chỉ là vấn đề thời gian.
Được hoan nghênh nhất vẫn là quầy bar ở giữa. Nhưng tiếc rằng chỗ ngồi có hạn, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Cao nha nội và đám công tử ca đã lập tức chiếm lĩnh, vây quanh một chỗ vừa uống rượu vừa khoác lác, giống như một công ty lớn mở hội nghị bàn tròn vậy. Thiếu vài phần nghiêm túc, nhiều hơn vài phần vui vẻ.