Ba mặt xung quanh quầy bar đặt những cái bàn hình vuông. Tuy nhiên những chiếc bàn này tương đối cao, mà cạnh đó lại không có ghế. Trên mỗi cái bàn đặt một cây nến. Mà hai bên trái phải sát vào tường đặt những cái bàn nhỏ, mỗi bàn có hai ghế. Rõ ràng cái bàn này chỉ đủ cho hai người ngồi.
Đằng sau quầy bar là một cái bàn hình vuông, ít nhất cũng có thể ngồi hai, ba mươi người. Phía bên phải cái bài là một bục cao chừng một thước. Cái bục này có thể đứng năm sau người. Hiện tại chỉ đặt một bàn cầm ở đó.
Đằng sau cái bàn là một bức tường thấp làm bằng gỗ ngăn cách. Cửa vào là một bậc thang. Ở trong bố trí bảy tám cái bàn hình tròn, so với bên ngoài còn lớn hơn nhiều. Xung quanh đều là những ghế sô pha bằng gỗ. Nhìn bề ngoài rất có khí thế. Nhưng do trong này hơi tối, cho nên tạo cho người ta có một cảm giác mơ hồ, thần bí.
Hơn nữa, đèn trong quán rượu đều thống nhất dùng đèn tường. Bốn phía trên tường đều treo đèn, chỉ sợ cũng phải có hai ba mươi chén nhỏ.
Rung động.
Thật sự quá rung động.
Thị giác bị kích thích mạnh, đã khiến cho bọn họ đều ngây dại. Cho dù có kiến thức rộng rãi như Lý Sư Sư, cũng không khỏi ngây ra như phỗng.
Qua một hồi lâu, Cao nha nội mới nhếch môi, lắp bắp hỏi:
– Đây…đây chính là quán bar?
Lý Kỳ mỉm cười:
– Đúng vậy, không biết nha nội có hài lòng không?
Cao nha nội nao nao, gật đầu mạnh, nhếch môi cười nói:
– Hài lòng, hài lòng, thực sự rất hài lòng. Ha ha, thú vị, quán bar này thật thú vị.
– Oa!
Hồng Thiên Cửu bỗng hét lớn một tiếng, hai tay giơ ra hưng phấn nói:
– Quán bar, đây chính là quán bar của ta, ha hả.
Một tiếng gào rú này của Hồng Thiên Cửu đã đánh thức mọi người.
Ánh mắt của Bạch Thiển Dạ đầy vui mừng, vụng trộm nắm bàn tay lớn của Lý Kỳ, khuôn mặt hơi đỏ.
Lý Kỳ thoáng nhìn nàng, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay mềm mại, dùng hành động thay cho lời nói.
Lý Sư Sư buồn cười nhìn Hồng Thiên Cửu, hướng Lý Kỳ, không thể tưởng được hỏi:
– Lý sư phó, tất cả chỗ này đều do ngươi sắp đặt?
Đang đắm chìm trong hạnh phúc, vừa nghe Lý Sư Sư hỏi vậy, Bạch Thiển Dạ vội vàng rút tay ra.
Đã sắp thành người có chồng rồi, còn thẹn thùng như vậy.
Lý Kỳ bất động thanh sắc, cười đáp:
– Ta đâu có bổn sự như vậy.
Nói xong, hắn chỉ về phía Điền thợ mộc:
– Tất cả đều là nhờ vị Điền thợ mộc có danh xưng là ‘Lỗ Ban nhị thế’ sắp đặt.
Lỗ Ban nhị thế?
Điền thợ mộc khẽ giật mình, trong lòng thấp thỏm không yên, cúi đầu nói:
– Đâu có, đâu có, tất cả đều là Lý sư phó bố trí. Tiểu nhân chỉ dựa theo lời phân phó của Lý sư phó mà làm thôi.
Lý Kỳ cười nói:
– Điền thợ mộc, chú không cần phải dát vàng lên mặt cháu. Chú ở chỗ này làm việc vất vả gần hai tháng, không ngại cực khổ, cháu đều nhìn thấy. Chú yên tâm, hôm nào đó cháu sẽ khao chú, kể cả những thợ mộc khác nữa.
Thực ra, Lý Kỳ đã tới nơi này ba lần. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn toàn cảnh của quán bar. Do đã nhìn quen với các loại quán bar ở hậu thế, cho nên hắn không khiếp sợ như mấy người Lý Sư Sư. Nhưng hắn vẫn rất hài lòng với tay nghề của mấy người Điền thợ mộc.
– Không sai, nên thưởng, nên trọng thưởng.
Cao nha nội gật đầu mạnh, chỉ vào Điền thợ mộc, nói:
– Điền thợ mộc, ngày mai ngươi tới nhà ta, ta sẽ ban thưởng cho ngươi. Lỗ Ban nhị thế, thú vị, thú vị.
Nói xong, y lại liếc mặt nhìn Phong Nghi Nô, tuy nhiên Phong Nghi Nô chẳng thèm đến xỉa tới.
Vậy cũng tốt, bớt được một khoản tiền.
Lý Kỳ vội tiếp lời:
– Điền thợ mộc, chú mau cảm ơn Cao nha nội đi.
Điền thợ mộc kích động tới lão lệ tung hoành, chắp tay hướng Cao nha nội nói:
– Tiểu nhân đa tạ nha nội hậu thưởng.
Lý Kỳ thấy biểu lộ kích động của Điền thợ mộc, trong lòng cũng có cảm xúc, vỗ vỗ bờ vai của ông ta, sau đó hướng Lý Sư Sư, nói:
– Mọi người cũng đừng đứng mãi ở cửa, đi vào mà thăm quan, có gì thì góp ý.
Mấy người này có thể coi là quý tộc ở kinh thành. Nhưng vừa vào quán bar, lại giống như nhà quê vậy. Nhìn cái gì cũng tò mò, hỏi nọ hỏi kia, lòng hiếu kỳ bành trướng tới cực hạn.
Rầm rầm rầm.
Chỉ thấy Cao nha nội đứng trước một cái bàn chân cao, vỗ bàn, cười hỏi:
– Lý Kỳ, cái bàn này sao cao như vậy, lại còn không có ghế? Chẳng lẽ phải đứng ăn ở đây?
– Nha nội quả nhiên là người hiểu biết, một câu liền trúng. Cái bàn này chính là để cho khách hàng đứng uống rượu.
Lý Kỳ cười ha hả nói.
Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ hỏi:
– Lý đại ca, vì sao lại thiết kế như vậy?
Lý Kỳ kiên nhẫn giải thích:
– Ta làm vậy là để cho các khách hàng có thể thuận tiện trao đổi. Muội nghĩ mà xem, nếu xung quanh đều có ghế, thì sẽ rất chật chội mà lại câu thúc. Muốn tìm người ở bàn khác nói chuyện phiếm, cũng rất phiền toái. Bố trí như thế này, không gian thoáng đãng, dễ đi qua đi lại. Gặp được người quen thì thoải mái bắt chuyện.
Bạch Thiển Dạ gật đầu, mỉm cười nói:
– Ra vậy, muội hiểu rồi, điều này cùng kiểu với tự phục vụ.
Lý Kỳ gật đầu cười:
– Nói như ây cũng đúng. Uống rượu ấy à, càng nhiều người càng vui vẻ.
Trong lòng lại bổ sung thêm một câu, tiền boa tự nhiên cũng càng nhiều.
– Lý Kỳ, những lời này của ngươi như nói tới tâm khảm ta vậy.
Cao nha nội hào hứng, nhịn không được hô:
– Tiểu nhị, mau mang cho bản nha nội một bầu rượu.
Lý Kỳ cười khổ:
– Nha nội, ở quán bar ngài không thể hô như vậy.
Cao nha nội kinh ngạc hỏi:
– Vì sao? Chẳng lẽ phải như tiệc tự phục vụ, tự mình đi lấy rượu và đồ ăn?
– Cũng không cần.
Lý Kỳ lắc đầu:
– Đợi quán bar khai trương, khách hàng tới nhiều, lúc đó chỗ này trở nên huyên náo, cho dù nha nội có hét khản giọng, cũng chưa chắc có người nghe thấy.
Lý Sư Sư nghe hắn nói như vậy, trong lòng biết hắn khẳng định đã có biện pháp xử lý, vội hỏi:
– Vậy nên gọi rượu như thế nào?
Lý Kỳ chỉ tay về phía cây nến trên bàn:
– Mấu chốt là ở cây nến này.
Cao nha nội thuận tay cầm đế nến lên, nhìn trái, ngó phải, cũng không thấy có gì đặc biệt, vội la lên:
– Lý Kỳ, ngươi đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói đi.
Lý Kỳ giải thích:
– Đến lúc đó, trên bàn sẽ đặt hai chụp đèn, một trắng một đỏ, chụp màu trắng đặt phía trên…
Hắn còn chưa dứt lời, Lý Sư Sư đã giành nói:
– Ta hiểu rồi, nếu ngươi phủ chụp đèn màu đỏ, những tiểu nhị kia thấy, sẽ đi tới.
– Sư Sư cô nương thật thông minh, không sai, chính như lời cô nói.
Lý Kỳ cười cười.
Lý Sư Sư gật đầu:
– Lý sư phó quá khen, so với đại tài của Lý sư phó, Sư Sư chỉ có thể nhìn bóng lưng.
Bạch Thiển Dạ nghe Sư Sư khen Lý Kỳ, trong lòng cực kỳ vui mừng, cười hì hì nói:
– Sư Sư tỷ tỷ, tỷ cũng đừng khiêm tốn, muội thấy tỷ và Lý đại ca đều là người thông minh.
Lý Sư Sư đã sớm biết quan hệ giữa nàng và Lý Kỳ, liền trêu ghẹo:
– Thất Nương, ở trước mặt tài nữ thứ hai của Đông Kinh, ta cũng không dám làm càn.
Lý Kỳ phụ họa:
– Đúng vậy, nếu bàn về tài tình, thử hỏi ai có thể so sánh với Thất Nương.
Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, kéo tay Lý Sư Sư, ngượng ngùng nói:
– Hai người lại giễu cợt muội rồi, Thất Nương sao có thể so sánh với hai người được.
– Chút tài mọn, có gì ghê gớm. Ta thấy chắc là hắn học trộm được ở đâu.
Phong Nghi Nô thấy mọi người không ngừng khen Lý Kỳ, hừ nhẹ một tiếng, rất không hài hòa nói. Hình như nàng vẫn còn đang tức giận Lý Kỳ vì sang nay hắn nói nàng chân thối.
– Phong nương tử nói đúng.
Cao nha nội còn chưa nghe rõ, đã gật đầu phụ họa, đợi y phản ứng tới, lại ngượng ngùng nói:
– Thực ra biện pháp này của Lý Kỳ cũng không tồi lắm.
Lý Kỳ đã sớm quen, cũng không tức giận, cười mỉm:
– Nghe Phong Hành Thủ nói, có vẻ như cô còn rất nhiều cao chiêu. Không ngại nói ra để chúng ta mở rộng kiến thức.
Phong Nghi Nô lộ vẻ xấu hổ, hừ nhẹ một tiếng, không nói.
Cao nha nội thấy thế, vội xen vào:
– Chuyện nhỏ như vậy, đã có mấy người thô kệch làm. Sao có thể để Phong nương tử tốn tâm được.
Hắc, ý của ngươi là lão tử chỉ là người thô kêch.
Lý Kỳ dở khóc dở cười nhìn Cao nha nội. Thấy y đầy háo sắc nhìn Phong Nghi Nô, biết là y vô tâm. Trong lòng kêu khổ một tiếng, không so đo với y.
Nhìn thấy hai người bọn họ cãi cọ, Lý Sư Sư cũng rất buồn rầu. Nàng không hiểu vì sao cứ đụng tới Lý Kỳ, tính tình của Phong Nghi Nô lại thay đổi, giống như một người khác vậy. Hơn nữa hai người này chả khác gì một đôi oan gia từ kiếp trước, vừa gặp mặt đã phải cãi nhau vài câu, làm cho người khác phải đau đầu.
Bạch Thiển Dạ đã sớm quen, trốn một bên cười trộm.
– Lý Kỳ, gian phỏng nhỏ này là thế nào?
Sài Thông ngồi trên ghế quán bar, ngó vào bên trong, hiếu kỳ hỏi.
Lý Kỳ đi tới phía trước, đáp:
– Đây gọi là quầy bar, cũng là nơi uống rượu. Đến lúc đó sẽ có vài tiểu nhị đứng bên trong. Các vị muốn uống rượu gì thì bảo bọn họ lấy cho, rất là thuận tiện.
– Hay thật đấy.
Sài Thông mỉm cười, đang muốn chỉnh tư thế để cảm thụ một phen. Chưa từng nghĩ tới cái mông của y vừa uốn éo, thân thể hơi nghiêng, suýt nữa ngã xuống. Y cả kinh, vội vàng đứng lên, chỉ vào cái ghế nói:
– Cái ghế này có cổ quái.
Lý Kỳ âm thầm cười trộm, ngồi xuống, quay một vòng, nhìn Sài Thông kinh hồn còn chưa định, đáp:
– Sài công tử không cần phải kinh hoàng, cái ghế này vốn có thể xoay được, cũng có thể tiện cho mọi người tùy ý quay sang các hướng khác nói chuyện phiếm.
Sài Thông hít một hơi khí lạnh:
– Cái ghế này thật thú vị.
Nói xong, y lại ngồi lên, xoay mới vòng, gật đầu:
– Thú vị, thú vị.
Hai mắt Cao nha nội sáng ngời, cũng ngồi xuống, quay không ngừng.
Mấy nàng cũng đi tới, ngồi thử lên ghế. Sài Thông thấy mấy nàng tới, lập tức ngồi dậy, chỉnh sửa quần áo, đứng một bên làm ra vẻ cao ngạo.