Một chuyến hàng chục người, bảy tám cỗ xe lừa, hạo hạo đãng đãng đi về phía nam thành.
Địa điểm nướng thịt ngoài trời hôm nay được bố trí ở một khu đất trống ngoài thành phía nam. Lý Kỳ chưa tới đó bao giờ. Nhưng nghe Ngô Phúc Vinh nói, chỗ đó có núi có sông, là nơi thư giãn tốt.
Theo đường Biện Hà đi tới cửa Chu Tước, khắp nơi là một đống bừa bộn, tiếng oán đầy trời.
Cho dù dùng cái mông nghĩ, cũng biết là do mấy người Hồng Thiên Cửu gây nên.
Đi chừng một canh giờ, rốt cuộc đã tới một bãi cỏ rộng bằng một cái sân bóng. Phía trước bãi cỏ có một dòng sông nhỏ. Phía sau là vài ngọn núi, thanh sơn lục thủy, cảnh sắc mê người.
Đến khu đất trống, Lý Kỳ liền chỉ huy mọi người gỡ dụng cụ từ trên xe xuống. Vì lần nướng thịt ngoài trời này, mà Lý Kỳ tốn không ít công phu. Riêng thịt gà, vịt, các đã đầy ba xe. Còn có một xe rau dưa, hoa quả, nước ngọt, cái gì cần đều có.
Đây chính là hoạt động thường niên đầu tiên của Túy Tiên Cư, nên Lý Kỳ không muốn nó quá khó coi.
Mà những khách hàng quen được mời tới, thì ra bờ sông câu cá, nói chuyện phiếm, cũng khá thanh nhàn.
– A Nam, Trịnh đại thúc, hai người nhanh tháo cúi xuống trước.
– Lục Tử, ngươi sai người tháo công cụ xuống, nguyên liệu thì vẫn để trên xe.
Đang lúc Lý Kỳ chỉ huy mọi người làm việc, Bạch Thiển Dạ bỗng đi tới nói: – Lý đại ca, sao mấy người Tống công tử và Tiểu Cửu vẫn chưa thấy nhỉ?
“Đổ mồ hôi, quên mất mấy tên bao cỏ kia”.
Lý Kỳ ngắm nhìn bốn phía, ở đâu nhìn thấy thân ảnh mấy người Hồng Thiên Cửu. Hắn nhíu mày suy nghĩ. Theo lý thuyết, mấy tên kia phải đến sớm hơn mới đúng. Vì sao tới bây giờ vẫn chưa thấy bóng người? Lắc đầu nói: – Huynh không biết. Có lẽ đang dạo chơi quanh đây.
Tuy nói như vậy, nhưng Lý Kỳ vẫn lộ vẻ lo lắng. Bọn họ đều là là khách do Túy Tiên Cư mời tới. Hơn nữa người nào cũng có địa vị lớn. Nếu xảy ra sơ xuất gì, thì Túy Tiên Cư không thể thoát khỏi liên quan.
Xem ra lần sau ít tổ chức những hoạt động lặt vặt như vậy.
Lý Kỳ âm thầm thở dài.
Đợi công cụ đã được tháo hết xuống, Lý Kỳ liền phân phó Ngô Tiểu Lục và mấy người đắp bếp. Bếp ở đây chỉ là tìm mấy viên đá kê lên.
Nướng thịt không giống như ăn Đại Oa Thái, cần mọi người vây quanh ăn. Cho nên dù ở đây năm sáu chục người, cũng chỉ cần dựng mười cái bếp là đủ.
Lý Kỳ giao phó hết thành, đưa mắt nhìn quanh, nhíu mày nói: – Chẳng lẽ mấy người kia không tìm được chỗ?
Bạch Thiển Dạ thấy vẻ mặt lo lắng của Lý Kỳ, ôn nhu nói: – Nếu không chúng ta sai vài người tìm bọn họ.
– Cũng chỉ đành như vậy.
Lý Kỳ gật đầu, vừa định gọi Trần A Nam dẫn theo vài người đi tìm Hồng Thiên Cửu. Chợt nghe thấy một tiếng oán giận ở phía sau: – Trâu Bàn Tử, đã không biết đường thì đừng có dẫn linh tinh.
Là tiếng của Hồng Thiên Cửu.
Hai người vội vàng quay đầu nhìn, chính là mấy người Hồng Thiên Cửu, Cao nha nội.
– Lý đại ca.
Hồng Thiên Cửu vừa vặn nhìn sang bên này, liền phất tay, dục ngựa đi tới.
Lý Kỳ âm thầm thở phào, nhìn Hồng Thiên Cửu, tức giận nói: – Vừa nãy các ngươi đi đâu vậy?
Hồng Thiên Cửu vừa nghe, vẻ mặt liền giận dữ, chỉ vào Trâu Tử Kiến, nói: – Đều do tên béo kia, dẫn sai đường, kết quả là đi loanh quanh nửa ngày. Về sau đệ phải hỏi đường, mới tới được đây.
Hồng Thiên Cửu mắt lé nhìn Trâu Tử Kiến, nói: – Trâu Bàn Tử, Tống Ngọc Thần, nhớ kỹ đấy, các ngươi thua năm mươi xâu. Ngày mai phải đúng giờ mang tới nhà ta.
Lý Kỳ vừa nghe, liền biết Hồng Thiên Cửu đã chiến thắng cuộc đua ngựa. Điều này cũng bình thường. Đám người Tống Ngọc Thần suốt ngày chỉ biết ngâm thi tác đối. Mà Hồng Thiên Cửu thì mỗi ngày cưỡi ngựa đi khắp nơi chơi đùa. Cho nên trình độ cưỡi ngựa tất nhiên cao hơn bọn họ một bậc.
– Không phải năm mươi xâu sao? Dù gì ngươi cũng là thiếu công tử của Hồng gia, đâu cần phải mè nheo như vậy. Ngài mai ta sẽ sai người mang tiền tới cho ngươi. Trâu Tử Kiến hừ lạnh một tiếng. Nhưng vẻ mặt giống như ăn phải một con ruồi, có chút tái nhợt.
– Năm mươi xâu không nhiều, chúng ta cũng chưa từng để vào mắt. Nhưng đối với các ngươi mà nói, lại là một con số không nhỏ. Cho nên chúng ta mới phải thời khắc khắc nhắc nhắc nhở các ngươi. Cao nha nội cũng đi tới, ném roi cho hạ nhân, cười hì hì nói.
Hồng Thiên Cửu cười gật đầu: – Ca ca nói có lý, Tiểu Cửu chính là nghĩ như vậy.
– Nha nội, ngươi chớ xem thường người khác. Đối với Tống Ngọc Thần ta mà nói, năm mươi xâu chả là cái gì cả.
Tống Ngọc Thần tức giận nhìn bọn họ. Nhưng tài nghệ không bằng người, cũng không nên nói nhiều, đến bên cạnh Bạch Thiển Dạ, lảng sang chuyện khác: – Thiển Dạ, muội xem nơi này sơn thanh thủy tú như vậy, chính là một nơi tốt để vẽ tranh. Không bằng chúng ta ra bờ sông vẽ tranh, muội thấy thế nào?
“Hắc, tiểu tử ngươi coi ta không tồn tại à.”
Lý Kỳ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Nhưng hắn và Bạch Thiển Dạ đang trong giai đoạn lén lút, nên không tiện nhiều lời.
Thù không biết, hắn không để Tống Ngọc Thần vào mắt, Tống Ngọc Thần cũng chưa từng để một đầu bếp như hắn vào mắt.
Bạch Thiển Dạ lắc đầu đáp: – Nhưng muội không mang theo giấy và bút.
– Muội không cần phải lo lắng, ta đã sai người chuẩn bị. Tống Ngọc Thần ân cần nói.
“Mẹ ngươi, nguyên lai đã chuẩn bị từ sớm.”
Lý Kỳ cười thầm, không thể tưởng được kỹ thuật tán gái của tiểu tử này lại có chút tăng lên.
– Điều này
Bạch Thiển Dạ lộ vẻ khó khăn, vụng trộm nhìn Lý Kỳ.
Bạch Thiển Dạ do dự, Lý Kỳ còn tưởng rằng nàng muốn đi, đang băn khoăn về mình. Hắn nghĩ bụng, dù sao hiện tại còn cách giờ ăn một thời gian, mình cũng có rất nhiều việc phải làm, không thể bồi nàng mãi được. Dù sao nàng cũng yêu thích vẽ tranh, nhân tiện có thể cho qua thời gian. Bởi vậy gật đầu: – Điều này đúng là không thể tốt hơn. Đợi tí nữa chúng ta vừa có thể ăn mỹ thực, còn có thể thưởng thức tác phẩm hay của Tống công tử và Thất Nương, thật đúng là việc tốt.
Tống Ngọc thần còn tưởng rằng Lý Kỳ đang tác hợp y và Bạch Thiển Dạ, vội vàng quăng ánh mắt cảm động về phía Lý Kỳ, sau đó nói với Bạch Thiển Dạ: – Thiển Dạ, chúng ta đi nhanh thôi, đừng quấy rầy Lý sư phó và mọi người làm việc.
Bạch Thiển Dạ u oán nhìn Lý Kỳ, sau đó gật đầu nói: – Vậy được rồi. Thực ra nàng muốn đứng ở bên cạnh Lý Kỳ, đâu còn tâm tư đi theo Tống Ngọc Thần vẽ tranh.
Đây là do Lý Kỳ là nam nhân tới từ thời sau, không hiểu tâm tư con gái của thời này.
– Tiểu Cửu, nếu ngươi có hứng thú, không ngại đi cùng. Trâu Tử Kiến nhếch miệng nói.
Hồng Thiên Cửu sao không hiểu ý của y, nhưng về hội họa, cậu ta đốt đặc cán mai. Hừ một tiếng, nói: – Ai hiếm có cơ chứ.
– Điều này cũng đúng, ta thiếu chút nữa thì quên mất, chữ viết của ngươi và vẽ tranh không khác gì nhau. Trâu Tử Kiến cười ha hả, sau đó đi theo Tống Ngọc Thần tới bờ sông.
– Không phải là vẽ tranh sao, có gì mà hơn người. Hồng Thiên cửu khinh thường hừ một tiếng.
Cao nha nội lơ đễnh nói: – Tiểu Cửu, ngươi cần gì vì việc này mà tức giận. Vẽ tranh có gì vui cơ chứ. Nếu như ngươi thích ngắm tranh, dùng bạc mua là được, cần gì phí công.
Hồng Thiên Cửu vội gật đầu: – Ca ca nói không sai.
Lý Kỳ đứng một bên, nghe hai tên tiểu tử nói chuyện, phải đỏ mặt thay cho bọn nó. – Tiểu Cửu, hiện tại Lý đại ca phải đi chuẩn bị đây. Các ngươi chơi gì thì chơi.
Hồng Thiên Cửu vừa định nói vâng. Nhưng bỗng nhìn thấy mấy người Ngô Tiểu Lục lôi một đống thịt xâu từ xe lừa xuống, hiếu kỳ hỏi: – Lý đại ca, kia là thịt gì, sao phải xâu thành chuỗi như vậy?
Lý Kỳ cười đáp: – Đó là thịt dê xiên.
– Thịt dê xiên? Dùng làm gì?
– Hôm nay chúng ta tới đây nướng thịt, đương nhiên dùng để nướng rồi.
– Nướng thịt dê xiên?
Hồng Thiên cửu nhãn châu xoay động, hào hứng dạt dào nói: – Lý đại ca, dù sao hiện tại không có việc gì làm, không bằng tiểu đệ cũng giúp huynh một tay.
– Ngươi?
Lý Kỳ cười ngượng ngùng: – Như vậy không ổn đâu.
– Có gì mà không ổn.
Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc nói: – Từ bé đến giờ tiểu đệ chưa từng động tay nấu nướng, cũng muốn thử một chút. Lý đại ca, huynh phải đáp ứng đệ đấy.
Cao nha nội vừa nghe, vội nói: – Như vậy sao được. Tiểu Cửu, ngươi chưa từng nghe, quân tử phải tránh xa nhà bếp à?
Hồng Thiên Cửu lơ đễnh đáp: – Đệ không phải là quân tử, vì sao phải xa nhà bếp.
Cao nha nội vội la lên: – Ngươi nấu ăn, vậy ta làm gì?
Hồng Thiên Cửu chỉ về phía Chu Hoa và Từ Phi, nói: – Không phải còn có Tam Lang và Lục Lang đó sao?
Chu Hoa sắc mặt xiết chặt, vội nói: – Ta cũng muốn biết nướng thịt ruốt cuộc là cái gì.
Từ Phi cũng vội gật đầu phụ họa.
So với Cao nha nội, địa vị của bọn họ còn thấp hơn một đầu. Đi cùng nhau, thân phận của bọn họ không hơn Lục Ngàn là bao nhiêu. Cho nên bọn họ cũng không thích ở bên Cao nha nội.
Trong lòng Cao nha nội bỗng nảy sinh cảm giác chúng bạn xa lánh, liếc mắt nhìn mấy người Lục Ngàn, thấy vẻ nịnh nọt của bọn họ, thở dài nói:
– Cũng được, ngày hôm nay nha nội ta liền điên khùng với các ngươi một lần. Tuy nhiên, các ngươi đừng nói chuyện này với tiểu tử Sài Thông kia. Bằng không y lại cười ta chết mất.
– Tiểu đệ biết rồi.
Hồng Thiên Cửu cho Cao nha nội một ánh mắt yên tâm, sau đó hướng Lý Kỳ hỏi: – Lý đại ca, hiện tại chúng ta nên làm gì?
Thấy đám công tử ca nhiệt tình như vậy, trong lòng Lý Kỳ rất bất đắc dĩ, chỉ vào một cái bếp, nói: – Nhóm lửa.
– Vậy thì nhanh lên.
Hồng Thiên Cửu thúc dục.
Trong lòng Lý Kỳ kêu khổ một tiếng, lại liếc nhìn những người khác. Thấy đám tiểu nhị người nào người nấy rất giỏi nhóm lửa, mọi thứ đã đâu vào đấy. Những người này trước kia còn lang thang, toàn dựa vào bản thân tự nổi lửa nấu cơm.Cho nên bọn họ đã quá quen thuộc với những kỹ năng sinh tồn rồi.
Bàn về khả năng nhóm lửa, chắc nhóm Lý Kỳ là nhóm kém nhất. Mang theo một đám công tử ca ngồi xổm bên cạnh cái bếp, suy nghĩ nửa ngày cũng không nhóm được lửa.
Cao nha nội buồn bực, reo lên: – Ngươi là đầu bếp, ngay cả nhóm lửa cũng không biết à?
“Trước kia lão tử toàn dùng công nghệ cao, đâu hiểu về mấy cái này”. Lý Kỳ càng thêm buồn bực, tức giận nói: – Nếu không ngươi thử xem.
– ÁchTa không phải là đầu bếp. Cao nha nội quay đầu khẽ nói.
Lý Kỳ bĩu môi, tiếp tục cân nhắc làm sao nổi lửa. Thực ra hắn có thể bảo mấy người Ngô Tiểu Lục tới hỗ trợ, nhưng không buông xuống mặt mũi được.
Qua hồi lâu, Lý Kỳ cũng nhóm được lửa, hai tay vỗ vỗ, bảnh bảo nói: – Đã xong.
– Nhanh châm củi.
Hồng Thiên Cửu thấy ngọn lửa nho nhỏ kia, gió thổi qua cái là lắc lư, lúc lớn lúc nhỏ, trong lòng rất lo lắng ngọn lửa này bị diệt, vội vàng ném mấy cây củi mục vào.
Lý Kỳ sắc mặt xiết chặt, muốn ngăn cản, nhưng động tác của Hồng Thiên Cửu thật sự quá nhanh. Chỉ thấy ngón lửa vừa mới đốt lên kia bị đống củi làm cho tắt.
Dm!
Lý Kỳ suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt Hồng Thiên Cửu cứng đờ, xấu hổ nhìn Lý Kỳ. Thấy hắn đang nghiến răng nghiến lợi nhìn mình, cười ngượng ngùng, nói:
– Lý đại ca, đây đâu phải là lỗi của đệ.
Lý Kỳ chưa mở miệng, Cao nha nội liền cướp lời: – Không phải lỗi của ngươi thì của ai. Rốt cuộc ngươi có biết nhóm lửa không hả? Ngươi chỉ ném vài thanh củi vào thì lo nó chả tắt. Phải ném tất cả vào mới đúng.