Có câu rằng ‘Người sợ nổi danh, heo sợ mập’, đây tuyệt đối là một lời nói chí lý.
Buổi biểu diễn của Quý Hồng Nô đã truyền khắp kinh thành. Khắp nơi đều đàm luận thịnh yến cuồng hoan tối hôm qua. Danh tiếng của Hồng nương tử cũng được lan truyền rất nhanh.
Nhưng phiền toái cũng nối đuôi nhau mà tới.
Hôm sau.
Rốt cuộc giải quyết xong một tâm nguyện, Lý Kỳ thoải mái ngủ một giấc.
Còn chưa rời giường, chợt vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó là thanh âm của Trần đại nương:
– Lý sư phó, phu nhân bảo cậu tới hậu đường một chuyến.
– Có chuyện gì à?
– Lão nô không biết.
– Vậy làm phiền thím nói với phu nhân, cháu sẽ lâp tức tới.
Tuy nói như vậy, nhưng Lý Kỳ không có chút nóng này nào cả. Hắn hiểu rất rõ tính tình của phu nhân. Một chút việc vặt, đã lo lắng như sắp bị gia trưởng hỏi tội vậy.
Đi vào hậu đường, Lý Kỳ thấy trong phòng chất đống quà mừng, sắc mặt ca rkinh, lại thấy Tần phu nhân buồn bực ngồi ở đó, liền kinh ngạc hỏi:
– Phu nhân, hôm nay là ngày đại thọ của phu nhân à?
Tần phu nhân lườm hắn một cái, nói:
– Đây đều là sính lễ.
Lý Kỳ quá sợ hãi, trong lòng cũng không biết là mừng hay là lo, chỉ vào Tần phu nhân, run giọng nói:
– Phu…phu nhân, lẽ nào phu nhân đã nghĩ thông suốt, chuẩn bị tái giá? Đây đúng là viếc tốt a.
Tần phu nhân sững sờ, lập tức nổi giận, vỗ mạnh bàn một cái, phẫn nộ quát:
– Làm càn, ngươi…ngươi…
Lần này tức giận thật không như bình thường, bộ ngực đầy đặn nẩy lên nẩy xuống, khiến Lý Kỳ âm thầm nuốt nước miếng.
Tía ơi, có cần bão nổi như vây không?
Lý Kỳ nhếch miệng, ủy khuất nói:
– Phu nhân, sao phu nhân lại nỏi giận với ta. Rõ ràng chính phu nhân vừa nói đây đều là sính lễ. Chẳng lẽ là gửi cho ta?
Tần phu nhân tức giận hừ một tiếng;
– Số sính lễ này là gửi cho Hồng Nô.
– Hồng Nô?
Lý Kỳ cả kinh thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi, không thể tưởng tượng nổi hỏi:
– Phu nhân, phu nhân không nghe lầm đấy chứ, những sinh lễ này đều là cho Hồng Nô?
Tần phu nhân ném một xấp giấy đỏ lên bàn, đau đầu nói:
– Ngươi tự xem đi.
Lý Kỳ mang theo một bụng nghi hoặc đi tới trước, cầm lấy xấp giấy, tùy ý nhìn. Chỉ thấy phía trên ghi đều là những vị quan lại quyền quý. Nhất thời hít một hơi khí lạnh, hỏi:
– Đây…đây đều là do bọn họ gửi tới?
Tần phu nhân gật đầu:
– Việc này do ngươi gây ra, ngươi nói xem giờ phải làm thế nào?
– Ta…ta làm vậy còn không phải vì Túy Tiên Cư và Hồng Nô sao.
Lý Kỳ vô lực phản bác một câu, cười khổ nói:
– Không thể tưởng được trên đời này còn có chuyện một đám người vừa thấy đã chung tình. Hôm qua mới là lần đầu tiên bọn họ trông thấy Hồng Nô, vây mà hôm nay đã mang sính lễ tới rồi. Thật là quá nhanh đi.
Lý Kỳ luôn cho rằng mình là nam nhân tiêu sái, ngay thẳng hơn những người thời nay. Nhưng thật không ngờ, so sánh với bọn họ, mình chỉ là một anh chàng thẹn thùng mà thôi. Thật sự là quá thuần khiết. Sẽ không có chuyện hắn vừa gặp mặt một người đã mang sính lễ tới hỏi cưới. Thật quá khoa trương mà.
Tần phu nhân lạnh lùng nói:
– Số đó mới chỉ là một bộ phận. Vừa nãy ta đã đón tiếp một đám bà mối. Phỏng chừng đợi tí nữa lại có người tới.
– Một đám?
Lý Kỳ kinh hô một tiếng, trong lòng khóc không ra nước mắt, hỏi:
– Hồng Nô có biết việc này không?
Tần phu nhân lắc đầu:
– Trước mắt Hồng Nô còn chưa biết. Nhưng động tĩnh lớn như vậy, sớm muộn gì nàng cũng biết thôi.
Đang lúc hai người sầu muộn không thôi, chợt nghe thấy bên ngoài truyền tới một thanh âm phàn nàn:
– Buồn cười, buồn cười.
Lời còn chưa dứt, cửa đã mở ra.
Không có tố chất như vậy, ngoại trừ lão hàng Vương Trọng Lăng ra, còn ai vào đây nữa.
Vương Trọng Lăng nổi giận đùng đùng vọt vào, thấy Lý Kỳ và Tần phu nhân đều ở, liền sững sờ.
– Phụ thân.
– Lý Kỳ bái kiến Vương thúc thúc.
Vương Trọng Lăng nao nao, đi tới một chiếc ghế, đặt mông ngồi xuống nói:
– Vừa vặn hai ngươi đều ở đây, ta nói luôn. Không phải hai ngươi mở quán ăn đó sao, có cần phải gây ra lắm động tĩnh như vậy không? Còn ngại chưa đủ phiền toái à?
Tần phu nhân nghi ngờ hỏi:
– Phụ thân đang nói tới chuyện gì vậy?
Vương Trọng Lăng tức giận, hừ một tiếng:
– Con gái, vị Quý nương tử kia có thật là bà con xa của con? Sao lão phu không biết?
Đổ mồ hôi, thì ra lão hàng này cũng vì Quý Hồng Nô mà tới.
Lý Kỳ bất đắc dĩ hở dài, kể lại từ đầu tới cuối mọi chuyện cho Vương Trọng Lăng nghe.
Vương Trọng Lăng nghe xong, giận dữ nói:
– Lý Kỳ, hiện tại ngươi đã là Phó Đô Chỉ Huy Sứ do đích thân Hoàng thượng phong. Sao còn làm mấy việc đường ngang ngõ tắt kia. Ngươi có biết, sáng nay lúc ta vào triều, có bao nhiều người buộc tội Túy Tiên Cư của các ngươi không?
– Buộc tội Túy Tiên Cư?
Lý Kỳ không hiểu hỏi:
– Vương thúc thúc, thúc chớ hù dọa tiểu chất. Các vị đại thần sao có thể nhàn tới mức ấy.
Vương Trọng Lăng cười lạnh:
– Ta hù dọa ngươi? Ta chỉ cầu ngươi đừng dọa ta là ta đốt cao thơm rồi. Ngươi nói các ngươi hát cái gì đó? May mà có Hoàng thượng bảo vệ, bằng không…hừ, Túy Tiên Cư của các ngươi xong đời rồi. Còn có, sáng nay lúc vào triều, có hơn mười vị đồng liêu tìm tới lão phu, nói là muốn cầu hôn cho con cháu của bọn họ. Lão phu và vị Quý nương tử kia gặp nhau chưa tới ba lần, các ngươi nói lão phu đã gây nên nghiệt gì a.
Oa! Có khoa trương như vậy không?
Lý Kỳ thật sự hết chỗ nói:
– Vương thúc thúc, vừa nãy tiểu chất và phu nhân chính đang nói tới việc này. Thúc xem xem, đây đều là sính lễ mà sáng nay mang tới.
Nói xong, hắn chỉ vào đống sính lễ.
Vương Trọng Lăng nhìn một cái, hỏi:
– Các ngươi nói xem, giờ ta phải làm gì? Những đồng liêu kia vẫn đang chờ câu trả lời của ta đây.
Tần phu nhân không tự chủ được nhìn về phía Lý Kỳ, rất rõ ràng là muốn hắn quyết định.
Lý Kỳ nặng nề thở dài một tiếng. Hiện tại hắn cũng khong biết nên làm thế nào cho phải. Lúc trước hắn luôn cố gắng tách Quý Hồng Nô ra khỏi thân phận ca kỹ. Không ngờ lại khiến đám vương công quý tộc kia tìm được sơ hở. Nhíu mày suy tư một lúc. Nghĩ bụng, dù sao thời cổ đại lập gia đình đều như vậy. Hơn nữa với tính cách của Quý Hồng Nô, cũng rất khó tiếp xúc với các nam nhân khác. Không bằng nhân cơ hội này giúp nàng tìm một nhà chồng tốt. Liền hướng Tần phu nhân, nói;
– Phu nhân, tuổi Hồng Nô cũng không nhỏ….
Tần phu nhân sững sờ, điều này thật không giống với phong cách của Lý Kỳ. Hiện tại có thể nói Quý Hồng Nô chính là nguồn lợi lớn của Túy Tiên Cư. Hắn nên cự tuyệt mới đúng. Vậy mà hắn lại muốn gả Hồng Nô ra ngoài. Liền ngắt lời hắn:
– Ngươi tính toán thừa dịp này gả Hồng Nô ra ngoài?
– Cũng không gấp gáp như vậy.
Lý Kỳ lắc đầu, nghiêm mặt nói:
– Chúng ta có thể giúp nàng ấy chọn lựa một đức lang quân như ý. Đương nhiên, việc này phải hỏi ý kiến của nàng ấy trước đã. Tuy nhiên, cuối cùng nàng ấy vẫn phải gả cho một ai đó.
Thực ra hắn làm như vậy, nguyên nhân chính là muốn đền bù áy náy trong lòng. Nhớ rõ lúc trước hắn bảo Quý Hồng Nô tới Túy Tiên Cư ca hát, thuần túy chỉ vì lợi ích của bản thân. Nhưng trải qua một thời gian ở chung, hắn thấy Quý Hồng Nô là một cô gái tốt khó được. Điều này làm cho hắn không khỏi có chút mặc cảm tự ti. Nếu có thể giúp Quý Hồng Nô tìm một nhà chồng tốt, vậy coi như là một việc công đức. Ít nhất còn hơn việc tới Túy Tiên Cư ca hát nhiều lắm. Coi như là đền bù tổn thất cho Quý Hồng Nô.
Nhưng lời này vừa ra, trong lòng hắn bỗng tuôn ra một cảm giác mất mát khó nói thành lời.
Đôi mắt ti hí của Vương Trọng Lăng khẽ chuyển, cười ha hả:
– Việc này cứ để cho lão phu.
Nhiệt tình như vậy? Không giống tác phong của ông ta a?
Lý Kỳ nhìn ông ta, thấy mục quang của ông ta trốn tránh, chợt hiểu ra được. Lão hàng này khẳng định lại tính toán làm một cuộc đám hỏi chính trị. Thực sự là giang sơn khó đổi mà. Mặt không biểu tình nói:
– Vương thúc thúc một ngày kiếm tỷ bạc, chuyện nhỏ như vậy không dám làm phiền Vương thúc thúc. Để tiểu chất và phu nhân thương lượng là được rồi.
Vương Trọng Lăng cười nói:
– Đừng vội, đừng vội, giúp người hoàn thành ước vọng, coi như là một việc công đức.
Lý Kỳ bên ngoài thì cười nhưng bên trong không cười nói:
– Chỉ là không biết hoàn thành ước vọng của người nào?
Vương Trọng Lăng biến sắc:
– Hiền chất nói vậy là có ý gì?
Tần phu nhân cũng nghe ra bọn họ ý tại ngôn ngoại, vội xen vào:
– Phụ thân, chúng ta không phải là cha mẹ của Hồng Nô, cũng không phải là huynh trưởng của nàng ấy. Con thấy việc này vẫn giao cho Hồng Nô tự mình quyết định thì tốt hơn.
Lý Kỳ vội gật đầu:
– Phu nhân nói không sai, việc này vẫn phải do Hồng Nô tự mình quyết định.
Hai mắt Vương Trọng Lăng hiện lên tia thất vọng, gật đầu nói:
– Cũng được, việc này lão phu sẽ không hỏi nữa. Tùy các ngươi làm thế nào thì làm. Tuy nhiên, Lý Kỳ à, mấy ngày này ngươi phải chú ý chút. Hiện tại trong triều có không ít ngươi đang để ý tới Túy Tiên Cư của ngươi đấy.
Lý Kỳ cười đáp:
– Đa tạ Vương thúc thúc đã quan tâm, tiểu chất sẽ chú ý.
– Vậy lão phu đi trước.
Vương Trọng Lăng nói xong, liền đứng dậy ly khai.
Đợi Vương Trọng Lăng đi rồi, Tần phu nhân hướng Lý Kỳ, hỏi:
– Ngươi định làm thế nào?
Lý Kỳ đáp:
– Phu nhân, làm phiền phu nhân chọn lựa vài người mà phu nhân cảm thấy được trong đống này. Sau đó lại mang tới cho Hồng Nô nhìn. Xem ý của nàng ấy thế nào. Thực ra việc này chúng ta chỉ có thể ở bên cạnh giúp đỡ. Còn cụ thể thì do nàng ấy tự quyết định.
Tần phu nhân gật đầu:
– Ừ, cứ làm như lời ngươi nói đi.
….
Sau cuộc nói chuyện buổi sáng, trong lòng Lý Kỳ vẫn không yên, đần độn qua một ngày, liền nghỉ sớm, quay về Tần phủ. Vừa tới cửa chính, đã thấy Lỗ Mỹ Mỹ vội vàng chạy tới, nói:
– Lý sư phó, không tốt rồi, Hồng nương tử đã mất tích.
– Mất…mất tích?
Một câu này của Lỗ Mỹ Mỹ như sấm sét giữa trời quang. Lý Kỳ ngây người tại chỗ, qua một hồi lâu mới hỏi:
– Lỗ nương tử, lời này của cô có ý gì. Đang yên ổn sao Hồng Nô lại mất tích?
Lỗ Mỹ Mỹ vội la lên:
– Vừa rồi nha hoàn hầu hạ Hồng nương tử nói với ta rằng, lúc nàng ấy mang nước hoa quả cho Hồng nương tử, thì không thấy Hồng nương tử trong phòng. Về sau ta đã tìm cả Tần phủ mấy lượt, cũng không thấy bóng dáng của nàng ấy đâu cả.
– Cái gì?
Lý Kỳ kinh hô một tiếng. Thầm nghĩ, với cá tính của Hồng Nô, chắc sẽ không tùy tiện chạy loạn. Chắc là đã xảy ra việc gì rồi, liền hỏi:
– Hôm nay Hồng Nô có từng đi đâu không? Hoặc là có gặp người nào không?
Lỗ nương tử lắc đầu:
– Không có, hôm nay nàng ấy một mực ở trong phòng, không đi đâu cả. Ngoại trừ vài nha hoàn hầu hạ ra, cũng không có người lạ mặt nào tới.
Vậy thì thật kỳ quái.
Lý Kỳ biết bản lĩnh của Lỗ Mỹ Mỹ. Nếu có người âm thầm đột nhập Tần phủ, thì nàng ta đã phát hiện ra rồi. Chợt thấy Trần đại nương vội vã đi tới, liền hỏi:
– Thím, thím có biết Hồng Nô đi đâu không?
Trần đại nương lắc đầu:
– Lý sư phó, lão nô cũng đang tìm. Cậu nói xem, trời tối thế này, một nữ tử như nàng lại chạy ra ngoài làm gì không biết, thật sự khiến người ta lo lắng.
Mẹ nó chứ.
Lý Kỳ nóng lòng như lủa đốt, nhưng hắn vẫn không thể biểu lộ ra ngoài, phân phó:
– Thím đừng có gấp. Thím dẫn mọi người tìm khắp Tần phủ xem. Lỗ nương tử, cô lập tức đi gọi sư huynh của cô dẫn theo vài người, tìm khắp nơi trong thành đi. À, các cô phải nhớ kỹ, việc này không thể trương dương. Hiện tại thanh danh của Hồng Nô đã lan xa, nếu việc này truyền ra ngoài, sẽ bất lợi cho nàng ấy.
Lỗ Mỹ Mỹ gật đầu:
– Vâng, ta biết nên làm thế nào.
– Tốt lắm, mọi người chia nhau ra đi tìm.