Qua hồi lâu, Lý Kỳ mở vung, nhìn vào bên trong, nói:
– Chín rồi.
Vừa dứt lời, một cái muôi bỗng xuất hiện.
Sắc mặt Lý Kỳ xiết chặt, một tay chặn lại cái muôi, quay đầu nhìn, chỉ thấy Ngưu Cao đầy xấu hổ nhìn hắn, cả giận hỏi:
– Ngươi làm gì vậy?
Ngưu Cao ngượng ngùng đáp:
– Tỵ chức ăn thịt rắn a.
– Ai bảo ngươi đã có thể ăn?
– Không phải Phó Soái vừa nói chín rồi sao?
– Ta nói canh đã chính, nhưng không có nghĩa là có thể ăn. Đợi tí nữa.
Nói xong, Lý Kỳ liền hướng Trần Đại Trụ hỏi:
– Băng gạc chuẩn bị xong chưa?
– Chuẩn bị xong.
– Bắt đầu đi.
Trần Đại Trụ bưng nồi súp đặt lên bàn. Lý Kỳ gắp con rắn từ bên trong ra, đeo bao tay đã được trừ độc, xé thịt rắn thành những miếng nhỏ. Dùng băng gạc để lọc nước súp, sau đó đổ nước hoa cúc vào, quấy một lát mới nói:
– Ai muốn ăn?
– Ta muốn, ta muốn.
Ngưu Cao và Hồng Thiên Cửu vội vàng xông lên phía trước.
Lý Kỳ múc cho mỗi người một bát, sau đó hướng Trần Đại Trụ, nói:
– Ngươi cũng nếm thử xem. Thịt rắn chính là bảo bối với đầu bếp chúng ta. Ngươi phải học cách làm, biết chưa?
Trần Đại Trụ gật đầu:
– Vâng.
Sau đó tự múc cho mình một bát.
– Oa, thịt rắn này ăn thật ngon. Ực ực, đời này đệ còn chưa từng ăn thứ thịt nào ngon như vậy.
Hồng Thiên Cửu ngay cả đũa cũng lười dùng, lấy tay cầm thịt rắn bỏ vào trong miệng, ăn rất là say sưa.
Lý Kỳ thấy thế, tranh thủ thời gian bưng một bát lớn, trốn sang một bên tinh tế nhấm nháp, vẻ mặt hưởng thụ, thật đúng là mỹ vị mà.
– Phó Soái, cho tỵ chức thêm một bát.
Ngưu Cao bỗng cầm bát tới, cười lấy lòng.
– Lý đại ca, đệ cũng muốn, đệ cũng muốn.
Hồng Thiên Cửu cũng chạy tới, sợ hết phần của mình.
Lý Kỳ tức giận trừng mắt nhìn hai người, rất không tình nguyện múc thêm cho hai người mỗi người một bát, ngoài miệng còn nói:
– Các ngươi ăn từ từ, không còn nhiều đâu.
Bàn tử Chu Hoa vốn còn đang kiêng kị, nhưng thấy bọn họ ăn ngon làn như vậy, liền cảm thấy đùi gà trong tay mình trở nên vô vị, liền đi tới nói:
– Lý đại ca, huynh cũng múc cho đệ một bát để đệ nếm thử.
– Bàn tử, không phải ngươi không ăn sao?
– Ha ha, hiện tại đệ thay đổi chủ ý.
Lý Kỳ buồn bực nhìn y:
– Món này rất bổ, ngươi đã béo như vậy rồi thì thôi.
– Lý đại ca.
Chu Hoa liền làm nũng.
Lý Kỳ nhất thời nổi hết da gà, múc một bát cho y:
– Biến.
– Vâng, vâng.
Chu Hoa nếm một miếng, hai mắt sáng ngời, cuồng hỉ nói:
– Oa, ăn ngon thật.
Lập tức ăn như hổ đói.
Triệu Giai thấy vẻ mặt của bọn đều khoa trương như vậy, mà ngay cả Lý Kỳ cũng coi bát thịt rắn như bảo bối, trong lòng càng hiếu kỳ, cuối cùng không nhịn được, đi tới nói:
– Lý Kỳ, thịt rắn thực sự ăn ngon như vậy?
Lý Kỳ lắc đầu như trống bỏi:
– Không dễ ăn, không dễ ăn chút nào.
Trong lúc nói chuyện, tốc độ ăn lại nhanh hơn.
Triệu Giai vừa bực mình vừa buồn cười:
– Chẳng lẽ ngươi còn muốn bổn vương cầu xin ngươi sao?
Ngươi rõ ràng là muốn đoạt đây mà! Sắc mặt Lý Kỳ cứng đờ, cười ngượng ngùng:
– Đâu có, đâu có.
Nói xong, hắn liền múc một bát cho Triệu Giai.
Triệu Giai vừa ăn một miếng, cả người đều ngây dại, kinh hãi nói:
– Không thể tưởng được thịt rắn lại ăn ngon như vậy. Ngoài non, trong mềm, hương thơm nồng đậm, quả thực là ngon không thể tả.
– Ca ca, có ăn ngon như vậy không.
Chẳng biết từ lúc nào, Cao nha nội chợt xông ra.
Triệu Giai nao nao, lắc đầu nói:
– Không thể ăn, ngươi nghe nhầm rồi.
Nói xong, y hướng Lý Kỳ, nghiêm túc nói;
– Lý Kỳ, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi. Chúng ta qua bên kia nói đi.
Lý Kỳ sao không biết ý của y, thầm nghĩ, chia cho hai người, còn hơn chia cho nhiều người! Hắn gật đầu, cười nói:
– Cũng tốt, cũng tốt, mời điện hạ.
– Mời.
– Ca ca, Lý Kỳ, hai người thật không giảng nghĩa khí. Đệ cũng muốn ăn.
Cao nha nội không ngốc, lập tức nhìn thấu quỷ kế của bọn họ.
Triệu Giai biết rõ cá tính của Cao nha nội, phất tay nói:
– Múc cho y một bát.
Lý Kỳ thầm nghĩ, nếu cho y nếm thử, vậy thì khó mà đuổi được rồi. Thôi, nể mặt Cao Cầu, lão tử chia cho ngươi một bát vậy. Hắn ừ một tiếng, sau đó múc một bát cho Cao nha nội.
Đám người Hồng Thiên Cửu vừa thấy vậy, lại vọt lên, ôm chân ôm đầu, chết sống muốn thêm một bát.
Lý Kỳ hận tới chỉ muốn nhổ bãi nước bọt vào trong nồi. Chỉ tiếc tới miệng cũng bị người che mất. Rơi vào đường cùng, đành múc thêm cho mỗi người một bát, sau đó nói:
– Chỉ còn thế thôi, ta còn chưa ăn hết một bát đây này.
Hồng Thiên Cửu trả lời ậm ừ, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào nồi.
Cao nha nội bưng bát thịt rắn, đắn đo một hồi lâu, mới cố lấy dũng khí ăn một miếng. Lúc đầu ăn, y còn nhắm chặt hai mắt, nhưng vừa nhai, vẻ mặt liền thay đổi, hai tay bưng cái bát cũng phát run.
Hồng Thiên Cửu đi tới gần:
– Ca ca, nếu huynh không thích ăn, tiểu đệ nguyện ý cống hiến hết sức lực.
Cao nha nội tranh thủ thời gian bảo vệ cái bát, giận dữ nói:
– Nếu ai muốn cướp thịt rắn của lão tử, lão tử liền liều mạng với người đó.
Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc:
– Đệ chỉ hỏi mà thôi, huynh đừng nóng giận.
Nói xong, cậu ta lại bưng cái bát, chậm rãi ăn, hai mắt hiện lên tia không nỡ. Cậu ta chỉ hy vọng thịt rắn trong bát ăn mãi không hết.
Cao nha nội còn chưa ăn xong bát đầu tiên, đã muốn bát nữa. Nhưng đảo mắt nhìn xung quanh, đâu còn thấy bóng dáng của Lý Kỳ và Triệu Giai. Làm cho y tức giận thiếu chút nữa đập bể cái bát.
Những binh lính kia thấy bọn họ tranh nhau ăn, trong mắt đều toát ra tia hâm mộ. Nhưng bọn họ cũng minh bạch, khẳng định không có phần của mình.
Lý Kỳ và Triệu Giai trốn ở một góc tối, hai người chia đều nồi thịt rắn, từ từ nhấm nháp.
– Lý Kỳ, món ăn này của ngươi có tên là gì?
– Ừ… Tên là Phó Soái bát xà canh.
Triệu Giai cười ha hả:
– Tên hay.
Dừng một chút, lại nói:
– Không thể tưởng được loài rắn nhìn bề ngoài thì ghê tởm, nhưng thịt rắn lại là thứ thịt ngon nhất thế gian.
Lý Kỳ cười nói:
– Hạ quan còn nhớ phụ thân hạ quan từng nói, thứ độc nhất, chính là thứ ngon nhất.
– Phụ thân ngươi nói là rắn độc à?
Lý Kỳ cười mà không đáp.
Một lát sau, hai người đã tiêu diệt sạch sẽ xong nồi rắn, đều ợ một tiếng, đứng dậy, vỗ vỗ bụng. Chợt thấy một người chạy tới, chính là Ngưu Cao.
– Phó Soái, cuối cùng cũng tìm được ngài.
Vừa thấy Lý Kỳ, Ngưu Cao vội lên tiếng.
Lý Kỳ tức giận nói:
– Tìm được thì cũng chậm rồi. Chỉ còn cái nồi rỗng, ngươi muốn không?
– Tỵ chức không hỏi tới việc đó. Tỵ chức chỉ muốn thỉnh giáo ngài cách làm thịt rắn thôi.
Lý Kỳ nhướn mày nói;
– Ta đang định nói chuyện này với ngươi đây. Sau này nếu không có sự phân phó của ta, ngươi không được phép bắt rắn.
Hắn không muốn vì một bát thịt rắn, mà mất đi vị đại tướng như Ngưu Cao.
Ngưu Cao vội la lên:
– Vì sao?
– Đây là mệnh lệnh. Nếu để ta phát hiện, thì ngươi quay về cày ruộng đi, biết chưa?
Lý Kỳ trừng mắt, trầm giọng quát.
Ngưu Cao tranh thủ thời gian ôm quyền nói:
– Tỵ chức tuân mệnh.
Lý Kỳ thỏa mãn ừ một tiếng:
– Tuy nhiên ngươi yên tâm, sau này ta sẽ chuyên môn phái người đi bắt rắn. Đến lúc đó nếu biểu hiện của ngươi tốt, ta tự nhiên sẽ có phần thưởng.
Ngưu Cao vui vẻ, ôm quyền nói:
– Tỵ chức nguyện ra sức vì Phó Soái.