Nhưng lời đã nói ra, không thể thu trở lại. Lý Kỳ đành phải kiên trì, hỏi:
– Bình thường khi cụ giao bánh, có phải thường rao “Bánh nướng đây, bánh nướng đây” không?
Lão ông gật đầu, nói:
– Mọi người đều rao như vậy mà.
Lý Kỳ liếc mắt, nói:
– Chính vì mọi người đều rao như vậy, nên cụ mới không thể rao như họ.
Hiệu ứng nhãn hiệu, mấu chốt là phải độc nhất vô hị. Nói thông tục một chút, chính là cụ phải đặt tên cho bánh của mình một cái tên độc nhất vô nhị. Cụ có hiểu không?
Lão ông thành thực lắc đầu:
– Đặt tên cho bánh? Lần đầu tiên lão nghe thấy.
“Ta xxx! Như vậy còn không rõ. Cụ ông này đúng là không phải người buôn bán.”
Trong lòng Lý Kỳ cảm thấy rất bất đắc dĩ, cũng lười giải thích thêm, nói thẳng:
– Nếu sau này cụ bán bánh trứng hành mà cháu dạy cho cụ. Cụ quyết không thể chỉ hô “Bánh trứng đây, bánh trứng đây”. Mà phải thêm ý tưởng của mình vào. Chẳng hạn như…Đúng rồi, cụ tên là gì nhỉ?
Nói chuyện nửa ngày trời, Lý Kỳ mới phát hiện mình vẫn chưa biết tên đối phương. Trong lòng không khỏi xấu hổ.
Lão ông chính đang nghe nhập thần, chợt nghe Lý Kỳ hỏi tên, hơi sững sờ, vội vàng đáp:
– Tiểu lão nhân họ Trương, Trương Nhị Căn.
Cái tên đúng là theo kiểu nông thôn, nhưng lại phù hợp với hình tượng bánh nướng. Lý Kỳ nghĩ nghĩ, ôm quyền nói:
– Trương đại gia, cháu tên là Lý Kỳ.
Trương Nhị Căn vội vàng thở dài, đáp:
– Nguyên lai là Lý công tử. Tiểu lão nhân đúng là có mắt không nhìn được núi Thái Sơn.
“Mình thì là công tử cái nỗi gì?”. Lý Kỳ vội vươn tay ngăn cản:
– Đừng, cháu không phải là công tử gì cả. Cụ cứ gọi cháu là Lý tiểu ca là được.
Trương Nhị Căn thật thà phúc hậu cười cười, gật đầu nói:
– Ừ, Lý tiểu ca.
Lý Kỳ nhìn Trương Nhị Căn, trong đầu bỗng toát lên một danh từ, vui vẻ nói:
– Bánh trứng Lão Căn. Đúng, cứ gọi là bánh trứng Lão Căn. Cái tên vừa dễ nhớ, cũng phù hợp với hình tượng của cụ.
– Bánh trứng Lão Căn?
Trương Nhị Căn đọc lại một lần, lộ ra vẻ cái hiểu cái không.
– Đúng vậy! Cụ chỉ cần nhớ kỹ, mặc kệ sau này cụ bán bánh nướng hay là bánh trứng. Khi cụ rao bánh, phía sau phải thêm vào hai chữ ‘Lão Căn’.
Hai chữ ‘Lão Căn’ này cũng sẽ là nhãn hiệu của cụ. Cụ chớ xem thường nó. Có lẽ tương lai sau này, nó sẽ mang tới cho cụ sự kinh hỉ không tưởng được. Cho nên cụ phải coi nó còn quan trọng hơn cả tên của mình.
Lý Kỳ gật đầu nói.
Trương Nhị Căn vội vàng gật đầu:
– Ừ, ừ, lão nhớ kỹ rồi. Lão thử rao hai câu, cậu xem có đúng không.
Nói xong, ông ta buông hết cuống họng, hét to lên:
– Bánh trứng Lão Căn đây, bánh trứng Lão Căn đây.
Đừng xem lão ông này cao tuổi, nhưng trung khí mười phần, thanh âm cực lớn.
Lý Kỳ mỉm cười gật đầu:
– Không sai, không sai.
Trương Nhị Căn cười ha hả, trong lòng rất cảm động:
– Lý tiểu ca, đại ân đại đức của cậu, lão không biết dùng gì để báo đáp…
Ông ta vừa nói, vừa cúi người lấy vài cái bánh nướng từ trong giỏ ra.
Chuẩn bị đưa cho Lý Kỳ. Ai ngờ vừa ngẩng đầu, Lý Kỳ đã không thấy thân ảnh. Nhìn xung quanh, thấy Lý Kỳ đã cách xa mấy trượng, một mạch đi về phía trước. Trương Nhị Căn vội vàng hô to:
– Lý tiểu ca ơi, khoan hẵng đi.
“Không đi? Không đi chẳng lẽ chờ bánh nương của cụ? Ta sẽ không bị lừa lần nữa đâu.”
Lý Kỳ cũng không quay đầu, kêu lên:
– Trương đại gia, xin lỗi, cháu chợt nhớ ra còn có việc gấp muốn làm. Chào tạm biệt cụ!
……….
Tạm biệt lão ông, Lý Kỳ tìm một quán nước ngồi xuống. Một bên uống trà, một bên nghĩ, việc gì mình phải đi tìm việc làm. Sao không giống như lão ông kia, mở một cái sạp nhỏ bên đường, bán mấy đồ điểm tâm gì đó. Đồ mình làm chắc chắn sẽ hơn đồ ăn ở đây. Dù sao cũng không tốn nhiều tiền vốn. Hơn nữa ở thời đại này không có nhân viên quản lý đô thị. Không cần phải lúc nào cũng đề phòng tẩu tán.
Lý Kỳ nghĩ thì đơn giản, nhưng lại không biết rằng nha soa ở thời đại này còn ghê gớm hơn cả nhân viên quản lý đô thị. Nhân viên quản lý đô thị phạt tiền, ít nhất cũng phải công khai ghi giá. Trong khi đó, nha soa cần bao nhiêu phải có bấy nhiêu. Hơn nữa, bọn họ “Đi dạo phố” còn
“chăm chỉ” hơn nhân viên quản lý đô thị vài lần.
– Tốt, cứ làm như vậy đi. Mình không tin, ngay cả ông lão, mình cũng không bằng.
Lý Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy bày hàng bên đường là hợp lý. Uống nốt chén trà, ném vài đồng tiền, liền đứng dậy rời đi.
Sau khi đi ra quán trà, Lý Kỳ mệt mỏi duỗi lưng, lấy lại tinh thần. Có thể nói là người gặp việc vui, tinh thần sung sướng.
Đi dọc theo bờ sông trở về Túy Tiên Cư. Hiện tại việc quan trọng nhất là đi tìm Ngô Phúc Vinh, mượn ông ta ít tiền vốn. Dù sao ở chỗ này hắn không quen mấy ai. Duy nhất có thể mượn tiền cũng chỉ có Ngô Phúc Vinh.
Đi được nửa đường, bỗng thấy phía trước có một đám đông, rất là huyên náo. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy có hơn mười thư sinh văn sĩ, vây quanh trước một nhà lầu cao năm tầng.
“Đằng trước xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?”
Lý Kỳ hiếu kỳ, bước nhanh tới phía trước. Đứng ở đằng sau đám đông, ngẩng đầu nhìn lên, liền sững sờ tại chỗ. Chỉ thấy ở mái hiên tầng hai có treo một tấm bảng hiệu cực lớn. Trên đó có viết ba chữ màu vàng rực
“Phỉ Thúy Hiên”.
“Ủa, đây không phải là Phỉ Thúy Hiên làm cho Túy Tiên Cư đóng cửa đó sao? Quả nhiên là gần. “
Lý Kỳ cẩn thận quan sát một phen. Thấy lầu các mái cong khắc tranh, rường cột chạm trổ, rất là tráng lệ. Đứng sững sừng bên đường cái Biện
Hà, rất có khí thế đứng trên núi nhỏ nhìn xuống.
“Má nó, chẳng lẽ đây chính là khách sạn năm sao thời Bắc Tống? Khó trách Túy Tiên Cư lại thua ở trong tay bọn họ. Chỉ cần nhìn bề ngoài thôi, đã không phải cùng một cấp bậc rồi. Nếu mình là thực khách, mình cũng sẽ chạy tới đây.”
Lý Kỳ âm thầm thở dài. Theo ánh mắt của mọi người nhìn sang. Thì thấy hai tấm vải đỏ buông từ lầu ba xuống, lắc lư theo gió. Mọi người đều chỉ về phía dòng chữ trên hai tấm vải, không ngừng nghị luận.
Tấm vải bên trái có viết:”Nhất xuyên phong nguyệt lưu hàm ẩm”
Tấm vải bên phải có viết:”Chước lai trúc diệp ngưng hoài lục”
“Ủa, đây có vẻ giống như câu đối thì phải. Lại có hai bộ liền. Chính là, vì sao đều chỉ có vế trên, không có vế dưới? Lẽ nào…Lẽ nào…Đây chính là hoạt động treo giải thưởng để tuyên truyền?”
Lý Kỳ nhướn mày nhìn hai câu đối, trong lòng hết sức tò mò.
Người khác đều đang suy nghĩ vế dưới, mà Lý Kỳ lại đang tự hỏi. Vì sao lại treo câu đối ở đây? Phía sau nó có lợi ích gì?
Người xưa coi khí tiết làm đầu. Mà người hiện đại coi lợi ích làm đầu.
Đây cũng chính là tư duy khác nhau giữa người xưa và người hiện đại. Mà
Lý Kỳ đã từng giúp cha vợ của hắn quản lý một số nghiệp vụ của khách sạn. Cho nên càng hiểu rõ đạo lý “Không có lợi thì không làm”.
Chính là nghĩ nửa ngày, Lý Kỳ cũng không nghĩ ra. Bởi vậy muốn tìm người hỏi một chút. Ai ngờ còn chưa mở miệng, chợt nghe hai vị nhân huynh đứng gần thảo luận. Lý Kỳ âm thầm vui vẻ, vểnh tai lắng nghe.