Lý Kỳ rất hiểu tính cách của hai tên tiểu tử Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu. Làm chuyện gì cũng không nghĩ tới hậu quả. Nếu bọn họ thực sự đánh nhau với đám tài tử Tống Ngọc Thần, thì đâu có tiểu nhị nào dám tiến lên ngăn cản. Mà Túy Tiên Cư cũng vì thế mà vạ lây.
Con mẹ nó đúng là chuyện lớn.
Lý Kỳ nghe xong, không nói hai lời, liền cùng Trần A Nam và Ngô Phúc Vinh quay về Túy Tiên Cư.
Trên đường, Lý Kỳ hỏi Trần A Nam đầu đuôi câu chuyện.
Trần A Nam nói không rõ ràng lắm, nhưng nguyên nhân chính vẫn là vì câu truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa kia.
Lý Kỳ nghe thấy là nguyên do này, thực sự dở khóc dở cười. Đám người kia đúng là nhàn rỗi sinh nông nổi.
Về tới Túy Tiên Cư, Lý Kỳ cũng không vội đi vào, mà tránh ở một bên nghe lén. Gót chân còn chưa đứng vững, chợt nghe giọng nói kiêu ngạo của Hồng Thiên Cửu vang lên:[CHARGE=3]
– Các ngươi không nghe Lý đại ca nói sao. Nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố. Hơn nữa Lữ Bố còn là đệ nhất võ tướng của Tam Quốc. Đám người các ngươi hiểu cái đếch gì. Cũng không về nhà soi gương xem, với thân thể gầy còm kia, nếu Lữ Bố ở đây, chỉ cần một quyền cũng đánh bay tui bây xuống sông rồi.
Tiếp theo lại nghe thấy tiếng của Cao nha nội:
– Đúng vậy, đúng vậy. Nếu trong các ngươi, ai còn dám nói xấu Lữ Bố, lão tử liền liều mạng với người đó.
– Lữ Bố mạnh nhất, Lữ Bố, Lữ Bố.
Mấy tên thủ hạ cũng reo lên.
Lý Kỳ nghe thấy vậy mà đổ mồ hôi, hướng Trần A Nam nhỏ giọng nói:
– A Nam, không phải hai người bọn họ đều ưa thích Quan Vũ đó sao? Sao giờ lại lôi Lữ Bố ra?
Trần A Nam nhỏ giọng đáp:
– Lý đại ca có điều không biết. Từ lúc huynh kể đoạn Tam Anh chiến Lữ Bố, hai người bọn họ cả ngày ra rả “Nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố”. Vừa nãy Tống công tử có nói vài câu, kết quả hai bên liền cãi nhau.
Đúng là khôi hài.
Lý Kỳ thầm than một tiếng. Hai tiểu tử kia đúng là điển hình của cả thèm chóng chán.
Lại nghe một người nói:
– Lữ Bố thì có bản lĩnh gì. Người này trị quân vô phương, lại là hạng người bội bạc. Nhiều nhất chỉ có thể coi là một kẻ mãng phu của thời Tam Quốc mà thôi. Lý sư phó chính là khi dễ các ngươi không đọc sách, cố ý dùng mấy câu chuyện linh tinh trêu chọc các ngươi vui vẻ. Cuối cùng Lữ Bố không phải chết ở trong tay Tào Tháo đó thôi. Thực không biết Lữ Bố có cái gì mà khiến các ngươi tôn sùng như vậy.
Đây là thanh âm của Tống Ngọc Thần.
Trong lòng Lý Kỳ thầm mắng. Con mẹ ngươi ỷ vào vài năm đọc sách, chạy tới đây vênh váo. Khoản nợ này lão tử sớm muộn gì cũng tính toán với ngươi.
– Cái gì? Ngươi dám nói Lữ Bố là một kẻ mãng phu? Ngươi rốt cuộc đã từng đọc sách chưa?
Cao nha nội khó thở nói.
– Còn có, Lý đại ca còn chưa kể tới trận chiến giữa Lữ Bố và Tào Tháo. Thắng hay thua, làm sao ngươi biết trước được.
Hồng Thiên Cửu hừ lạnh nói thêm.
Lý Kỳ nghe hai hàng này nói chuyện mà rơi lệ đầy mặt, trong lòng vừa cảm động, vừa buồn bực không thôi. Tiểu Cửu a, ngươi lưu cho ta chút mặt mũi chứ. Tốt xấu cũng nên đọc vài cuốn sách sử, rồi tới cãi nhau với người khác. Đợi tí nữa ngươi đừng trách Lý đại ca không đứng ở bên ngươi.
Tống Ngọc Thần cười ha hả:
– Điều này còn phải đợi Lý sư phó kể tiếp sao? Sách sử đều viết vậy. Nếu các ngươi không tin, chúng ta có thể đánh cuộc. Tiền đặt cược là một trăm xâu, các ngươi có dám hay không?
– Ai nói không…
Cao nha nội còn chưa nói hết, chợt nghe thấy một tiếng rống to vang lên từ phía ngoài cửa:
– Chậm đã.
Mọi người quay đầu nhìn. Chỉ thấy Lý Kỳ đi từ bên ngoài vào. Lý Kỳ nhìn xung quanh, thấy đám người Hồng Thiên Cửu đứng hẳn lên dãy bàn bên trái, mà đám tài tử Tống Ngọc Thần thì ngồi ở bên phải.
Hai bên đều mím môi trợn mắt, giống như chỉ cần một lời không hợp, là lao lên đánh nhau vậy.
Lý Kỳ nguyên bản còn muốn nghe thêm một lúc. Nhưng hắn lại không muốn Hồng Thiên Cửu thua một khoản tiền vớ vẩn, nên chỉ có thể hiện thân.
Tống Ngọc Thần vừa thấy Lý Kỳ, hơi sững sờ, cười lạnh nói:
– Lý sư phó tới thật đúng lúc.
– Lý đại ca.
Hồng Thiên Cửu thấy là Lý Kỳ, vội vàng nhảy xuống mặt bàn, vọt trới trước mặt nói:
– Lý đại ca, cái tay họ Tống kia nói rằng Lữ Bố sẽ bị Tào Tháo giết, điều này sao có thể chứ? Lữ Bố anh dũng như vậy, người nào giết được y?
– Điều này….
Lý Kỳ gượng cười đáp:
– Thực ra Tống công tử nói không sai.
Tống Ngọc Thần cười ha hả:
– Nghe thấy gì chưa?
– Cái gì?
Cao nha nội tức giận nhảy xuống, chỉ vào Lý Kỳ, cả giận nói:
– Lý Kỳ, nếu ngươi khiến Lữ Bố của ta chết, ta sẽ không để yên cho ngươi.
Má ơi! Không có văn hóa thật đáng sợ.
Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi, đáp:
– Nha nội, không phải là tại hạ muốn Lữ Bố chết, mà là lịch sự đã ghi như vậy.
– Ta mặc kệ, dù sao ngươi không thê để cho Lữ Bố của ta chết.
Cao nha nội chơi xỏ lá.
Lý Kỳ thầm mắng Cao nha nội là ngu xuẩn. Lão tử tới giúp ngươi, ngươi còn chỉ đầu mâu về phía lão tử. Nhưng hắn cũng biết, tính cách của Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu giống như là trẻ con vậy, phải khéo lừa dối. Nhãn châu xoay động, nói:
– Nha nội, thực ra Lữ Bố không lợi hại như các ngươi tưởng tượng.
– Điều này sao có thể. Quan Vũ giỏi võ như vậy, nhưng cho dù ba người Lưu, Quan, Trương hợp lực cũng không thắng nổi Lữ Bố. Thế mà còn không lợi hại?
Hồng Thiên Cửu giật mình nói.
Lý Kỳ cười đáp:
– Các ngươi thấy võ công của Lưu Bị thế nào?
– Ngươi nhắc tới cái tay Lưu Bị kia làm gì. Tay đó chỉ được cái lớn tuổi hơn. Bằng không hắn đâu xứng làm huynh đệ với Quan Vũ.
Cao nha nội khinh thường hừ một tiếng, lại hướng Hồng Thiên Cửu hỏi:
– Tiểu Cửu, ngươi thấy có đúng không?
Hồng Thiên Cửu gật đầu:
– Đúng vậy, đúng vậy.
Lý Kỳ cười thầm, ngoài miệng lại nói:
– Đấy, đấy. lúc đó hai người Quan Trương chiến với Lữ Bố, vốn đã chiếm được tiên cơ, chỉ thêm một lúc nữa thôi là có thể đánh lui Lữ Bố, thậm chí là bắt được y. Nhưng Lưu Bị lại muốn ngay lập tức chém Lữ Bố, nên tiến lên trợ trận. Tuy nhiên, còn chưa giúp được gì, chỉ gây cản trở. Với thực lực của Lưu Bị, làm sao tiếp được một chiêu của Lữ Bố. Cho nên lúc đó hai người Quan, Trương chẳng những phải ngăn cản Lữ Bố, còn phải phân tâm bảo vệ Lưu Bị. Vì vậy mà mới khiến Lữ Bố toàn thân trở ra. Các ngươi thấy ta nói đúng hay sai?
Hồng Thiên Cửu và Cao nha nội bị một phen lừa bịp của Lý Kỳ làm cho sững sờ.
– Ừ, nghe huynh nói như vậy, có vẻ có đạo lý. Sao cái tay Lưu Bị kia cứ thích làm mấy chuyện ngu xuẩn nhỉ.
Hồng Thiên Cửu buồn bực nói.
Cao nha nội cũng cau mày:
– Nếu bàn về một chọi một, hai người Quan, Trương không ai đấu được Lữ Bố.
– Đúng vậy.
Lý Kỳ cười ha hả, lại nói:
– Nhưng tính cách của Lữ Bố không tốt, chỉ là một tiểu nhân. Bằng không y đã không bị Tào Tháo giết chết. Tuy nhiên các ngươi yên tâm, đợi tí nữa sẽ xuất hiện một võ tướng đại danh đỉnh đỉnh. Người này không những đẹp trai, mà còn hữu dũng hữu mưu, sử dụng một cây ngân thương đánh bại vô số anh hùng.
– Người đó là ai?
Hồng Thiên Cửu vội hỏi.