– Lý ca, kế này của huynh thật thông minh. Năm lượng bạc một món, người kia nhất định sẽ không nỡ. Như vậy, không làm tổn hại tới uy danh của huynh, còn có thể đuổi y đi. Thật đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn. Quá diệu, quá diệu!
– Diệu cái đầu ngươi.
Lý Kỳ trừng mắt nhìn cậu ta, cười lạnh nói:
– Hãy chờ xem, người nọ nhất định sẽ trả tiền.
– Cái gì?
Ngô Tiểu Lục kinh hô:
– Lý ca, chẳng lẽ huynh định dùng bốn con tôm nhỏ này làm ra sáu món?
Lý Kỳ mỉm cười đáp:
– Có gì mà không thể. Chúng ta dựa vào nấu ăn để kiếm tiền. Khách hàng đã đồng ý trả tiền, chúng ta đương nhiên phải nghe theo. Nếu mấy con tôm nhỏ này mà không xử lý được, thì ta đã về quê chăn vịt rồi. Các ngươi lập tức chuẩn bị cho ta một ít tài liệu.
Trong đại sảnh.
Thực khách ngồi xung quanh nghe nữ tiểu nhị kia nói một món ăn giá năm lượng bạc, nhất thời sợ hãi than. Đây không phải là bình thường quý.
Hồng Thiên Cửu nghe xong, cũng cho rằng đây là Lý Kỳ cố ý dùng giá cao để đuổi người đánh cá, liền đắc ý cười nói:
– Nghe rõ gì chưa? Là ba mươi lượng, chứ không phải ba mươi văn đâu nhé.
Người đánh cá cười ha ra: – Xem ra đầu bếp của các ngươi muốn giữ ta lại. Nếu như hắn nói mỗi món giá mười lăm lượng, thì ta đúng là phải đi nhà khác ăn rồi.
Nói tới đây, hắn lập tức đưa sáu mươi lượng cho Ngô Phúc Vinh, nói:
– Lão chưởng quầy, làm phiền ông.
Mọi người thấy y thực sự đồng ý chi ra ba mươi lượng, đều xôn xao.
Hồng Thiên Cửu thì triệt để sững sờ. Cậu ta tự cho là mình tiêu xài hoang phí. Nhưng so với vị đại thúc này, thì chỉ có hổ thẹn mà thôi.
Đối với tài nấu nướng của Lý Kỳ, Ngô Phúc Vinh đã bội phục đến ngũ phục đầu địa. Thấy hắn đáp ứng liền không nhiều lời nữa, thu lấy bạc rồi đăng ký hội viên Hoàng Kimcho người đánh cá.
Sau khi hồi phục tinh thần, Hồng Thiên Cửu đảo con ngươi, lặng lẽ đi tới phòng bếp.
Các thực khách còn lại đều kiển chân chờ mong. Bọn họ tới nơi này bình thường đều dùng lẩu. Về tài nấu nướng của đầu bếp Túy Tiên Cư, bọn họ không rõ ràng lắm. Hôm nay rốt cuộc có thể chứng kiến.
Trong một gian trang nhã trên lầu hai, một tùy tùng nhìn người đánh cá ở dưới lầu, hướng vị công tử ngồi đối diện, thấp giọng nói: – Công tử, ngài nói xem tiểu tử kia có thể dùng mấy con tôm nhỏ làm ra sáu món ăn không?
Vị công tử này mặc một bộ áo tơ màu xanh, nhưng vẫn không thể che được sự quý khíung dung. Y hừ nhẹ một tiếng, đáp:
– Tên tiểu tử kia chỉ biết khua môi múa mép. Ai biết có phải hai người đó đã thông đồng từ trước.
Tùy tùng gật đầu đồng ý:
– Công tử nói đúng. Tiểu tử kia mưu ma chước quỷ như vậy. Lần trước chúng ta còn bị hắn lừa một trận.
Vị công tử kia vừa nghe, hai mắt hiện lên một tia giận dữ, hung hăng nói:
– Hạng tiểu nhân hèn hạ như vậy, lần này ta nhất định sẽ không bỏ qua.
– Vậy chúng ta có nên đi bắt hắn ngay bây giờ không? Miễn cho hắn lại trốn mất.
Tiểu tùy tùng độc ác nói.
Vị công tử kia lắc đầu:
– Hắn trốn không thoát. Trước nhìn kỹ rồi nói sau.
Nói xong, bưng chén rượu lên, uống một hớp nhỏ, thì thào lẩm bẩm:
– Không thể tưởng được, hắn có thể làm ra rượu ngon như vậy. Ài
Qua thời gian một nén giang, chợt nghe thấy có người kêu lên: – Đến rồi, đền rồi.
Lời còn chưa dứt, thì thấy Hồng Thiên Cửu mặt mũi tràn đầy hưng phấn chạy ra từ trong phòng bếp. Ngay sau đó là Ngô Tiểu Lục và hai anh em họ Trần. Ba người mỗi người bưng một cái khay từ phòng bếp đi ra.
Đã làm xong sáu món ăn? Tốc độ cũng quá nhanh đi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Người đánh cá kia nhướn mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Ngô Tiểu Lục là người đầu tiên đi tới chỗ người đánh cá đang ngồi. Cậu ta đặt đĩa trong khay xuống. Chỉ thấy bốn con tôm màu vàng rực đặt song song trên những lá cái trắng. Trông rất mỹ quan, mà không kém phần phức tạp.
– Những con tôm này sư phụ của ta đã dùng công thức đặc biệt để luộc. Bên trong còn thả một ít lá trà thượng đẳng.
Ngô Tiểu Lục cười đắc ý nói.
Người đánh cá hơi sững sờ, cúi đầu nhìn xuống, kinh ngạc trong mắt chưa tan, cũng không động vào đũa, mà gật đầu cười nói:- Vậy ta nên đa tạ sư phụ của ngươi. Tuy nhiên, đây mới chỉ là một món. Hơn nữa đã dùng hết nguyên liệu rồi. Không biết năm món còn lại?
– Đại Trụ, tới phiên ngươi.
Khóe miệng Ngô Tiểu Lục giương lên, hướng Trần Đại Trụ ở phía sau, nói.
Trần Đại Trụ thật thà phúc hậu cười. Lập tức buông cái khay trong tay xuống. Chỉ thấy bên trên để bốn đĩa nhỏ. Mà mỗi đĩa đứng một thứ chất lỏng giống như là nước tương. Tiếp theo Trần Đại Trụ đặt bốn đĩa nhỏ ở bốn góc bàn.
Người đánh cá khó hiểu, nhíu mày hỏi:
– Đây là những món gì.
– Ngài cứ yên tâm, chúng tôi đều dựa theo lời phân phó của ngài để làm.
Ngô Tiểu Lục cười ha hả:
– Bốn đĩa này, theo thứ tự là nước dấm gừng, tương đậu, tương ớt với mè, và nước tương mật cá. Ngài chỉ cần chấm tôm vào trong nước chấm này rồi dùng. Sư phụ của ta nói, bên trong đó bao hàm phong vị của Đại Giang nam bắc của quốc gia chúng ta. Ngài chỉ mất ba mươi lượng lại được ăn món ăn của cá nước. Tính ra, thì ba mươi lượng đó thật đáng giá.
Người đánh cá sững sờ, cười nói:
– Có đáng giá hay không, nếm thử mới biết được.
Trần Đại Trụ lập tức đi tới. Đầu tiên dùng đũa bẻ gãy đầu tôm, để sang một bên. Sau đó dùng dao con cắt vỏ tôm, lấy ra thịt tôm trắng nõn, cắt thành bốn miếng, nói:
– Khách quan, mời dùng.
Người đánh cá liếc nhìn Trần Đại Trụ một cái, gật đầu. Y làm theo như lời Ngô Tiểu Lục nói, dùng thịt tôm chấm những nước chấm kia. Vừa ăn lông mày vừa nhíu. Đợi khi ăn xong, y thở dài một cái, nói: – Đây mới chỉ có năm món. Còn món cuối cùng đâu?
Mọi người xung quanh nghe thấy vậy, đều xôn xao. Người đánh cá kia đã nói như vậy, chứng minh những lời Ngô Tiểu Lục là không sai. Chỉ mấy đĩa nước chấm thôi đã bao hàm hương vị của cả Đại Giang nam bắc, điều này đúng là không thể tưởng tượng nổi. Vừa kinh ngạc, bọn họ vừa âm thầm tính toán, có nên sắm một cái thẻ hội viên Hoàng Kim không.
– Lục Tử, món cuối cùng này để cho ta làm mẫu.
TÍnh trẻ con của Hồng Thiên Cửu bỗng trỗi dậy, chen chúc đi vào, vẻ mặt hào hứng nói.
Vừa rồi lúc Lý Kỳ làm sáu món ăn kia, Hồng Thiên Cửu một mực dõi theo. Cho nên cũng biết Càn Khôn trong đó.
Ngô Tiểu Lục hơi do dự, mới gật đầu:
– Cũng được. Tuy nhiên, Tiểu Cửu Ca, ngươi đừng làm xằng làm bậy đấy.
– Biết rồi, biết rồi.
Hồng Thiên Cửu hưng phấn gật đầu, sau đó hướng người đánh cá, nói:
– Coi như số ngươi gặp may. Từ bé tới giờ, Tiểu Cửu ta còn chưa từng phục vụ cho ai.
Nói xong, cậu ta liền cầm đôi đũa lên, bẻ đầu hai con tôm còn lại. Trần Đại Trụ thì giúp cậu ta lột vỏ tôm.
Hồng Thiên Cửu cảm ơn Trần Đại Trụ một tiếng, sau đó kẹp một cái đầu tôm đặt lên một miếng thịt tôm. Hai ngón tay vừa dùng lực. Chỉ thấy vài giọt nước vàng nhỏ lên thịt tôm. Tiếp theo cậu ta lại như vậy với ba cái đầu tôm.