Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bắc Tống Phong Lưu

Chương 79: Đào được mỏ vàng

Tác giả: Nam Hi
Chọn tập

Lý Kỳ giương lông mày, nói tiếp: – Tuy nhiên, các ngươi ngàn lần đừng tưởng rằng. Khối ngói này đã thuộc về các ngươi. Nếu nghĩ như vậy, là sai hoàn toàn. Ta nói rồi, ta là một thương nhân, sẽ không vô duyên vô cớ cho các ngươi một miếng cơm ăn. Ta cho các ngơi là một cơ hội. Một cơ hội có thể dùng hai bàn tay của mình nuôi sống bản thân. Cho nên, cuối cùng vẫn phải do các ngươi tự mình cố gắng. Ta nói trước một câu, nếu từ nay biểu hiện của ai không để cho ta thỏa mãn. Vậy thì xin lỗi rồi. Ta sẽ mời người đó rời khỏi tòa nhà này. Bên ngoài còn có rất nhiều người đang chờ đợi cơ hội đó. Cho nên các ngươi phải biết quý trọng những gì mình đang có. Đã nghe rõ chưa?

Mọi người vô ý thức gật đầu, trong lòng đều sợ hãi không thôi. Sợ Lý Kỳ đuổi bọn họ đi.

Bạch Thiển Dạ nghe xong, trong lòng vừa khiếp sợ, vừa tức giận, lại hoang mang.

Nàng khiếp sợ, bởi vì những lời Lý Kỳ nói quá tiểu nhân. Tiểu nhân đến mức làm cho người ta cảm giác hắn lại là một chính nhân quân tử. Tức giận bởi vì theo lời hắn nói, sở dĩ hắn lựa chọn hợp tác với nàng. Đơn giản là vì muốn lợi dụng nàng. Hoang mang ở chỗ, nàng phát hiện đến tận hiện tại, nàng vẫn nhìn không thấu người nam nhân này.

Đương nhiên, nàng chưa bao giờ hiểu hắn.

Lý Kỳ thấy sắc mặt sợ hãi của mọi người, mỉm cười nói: – Tuy nhiên các ngươi không cần phải quá lo lắng. Chỉ cần các ngươi ra sức làm cho ta. Ta đảm bảo các ngươi sẽ có thịt để ăn.

Những thiếu nam thiếu nữ kia vừa nghe có thịt để ăn, nhất thời đều nhếch môi mỉm cười.

Lý Kỳ chứng kiến nụ cười thiên chân vô tà trên mặt bọn họ, chưa phát giác cũng cười theo.

– Những lời của Lý công tử làm cho tiểu nữ mở rộng tầm mắt. Bạch Thiển Dạ đi tới, cười mỉm nói. Nhưng trong lời nói lại mang theo một tia châm chọc.

Lý Kỳ cười ha hả: – Chân tình mà thôi. Đã khiến Bạch nương tử chê cười.

Bạch Thiển Dạ cười lạnh nói: – Vậy thì chân tình của công tử đúng là đáng tiền.

Lý Kỳ hơi sững sờ. Mình lại chọc giận bà cô này lúc nào vậy? Thôi, hảo nam không đấu với nữ. Ta không cãi nhau với ngươi nữa. Liền cười ha hả, đáp: – Cứ đứng bên ngoài nói chuyện cũng không hay lắm. Chẳng lẽ Bạch nương tử không định mời tại hạ đi vào trong ngồi một lát?

Bạch Thiển Dạ hừ một tiếng, vịn một vị đại nương đi trước tiến vào tòa nhà. Hạnh Nhi trừng hắn một cái, cũng đi theo.

Bạch Thiển Dạ có thể không cố kỵ Lý Kỳ, nhưng những người còn lại đều không dám. Bọn họ thẫn thờ nhìn Lý Kỳ, không biết vào hay là không vào.

“Mịa! Ngay cả chút mặt mũi cũng không cho ta.”

Lý Kỳ cười ha hả, nói:

– Vào đi thôi, đều vào đi thôi. Nói xong, mặt dày mặt dạn đi vào.

Tiến vào sân nhỏ, ở bên trong đã dựng chỗ ở cho dân chạy nạn.

Sân này dù không nhỏ, nhưng để chứa ba mươi, bốn mươi người, thì vẫn chưa đủ.

Hai bên sân nhỏ dựng mấy cái lều cũ nát. Phía dưới lều có trải đệm hoặc chiếu. Cũng có vài lều không trải gì cả. Trong phòng thì toàn là chiếu với chiếu. Ngay cả chỗ ngồi cũng không có.

Nhưng loạn thì loạn, không có mùi khó ngửi.

Điều này đã khiến Lý Kỳ có chút kinh ngạc. Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy ở sân còn phơi một dãy quần áo đang ướt, trong lòng nhất thời hiểu ra. Nhất định là Bạch Thiển Dạ không muốn khiến cho tòa nhà của vú em trở nên thối hoặc. Nên mới bảo bọn họ tắm rửa, thay đổi quần áo bẩn trên người.

Lý Kỳ được mọi người tiền hô hậu ủng đi vào trong phòng. Lập tức có người châm trà, chuyển ghế ngồi, hoàn toàn đãi ngộ cho bậc vua chúa. Điều này khiến cho Lý Kỳ có chút thụ sủng nhược kinh.

Bạch Thiển Dạ giống như không muốn ngồi cùng phòng với Lý Kỳ, liền ở lại sân dạy cho hai mươi thiếu nam thiếu nữ chữ viết. Đây cũng là một phần trong hợp tác giữa nàng và Lý Kỳ.

– Ngực Lộc.

– Ngực Lộc

– Cua rượu

– Cua rượu

Bạch Thiển Dạ đọc một lần, đám hài tử kia liền đọc theo. Dạy đều là tên món ăn.

Lý Kỳ vãnh tai nghe một lúc, rốt cuộc thở phào một tiếng. Chỉ cần Bạch Thiển Dạ không dạy cái gì mà Nhân chi sơ, tính bổn thiện là được. Trong lòng cười thầm, không biết vị Bạch nương tử kia tìm đâu được thực đơn của tửu lâu nào đó.

Phục hồi tinh thần, Lý Kỳ chợt phát hiện các đại thúc, đại nương đều nhìn chằm chằm vào mình. Trong lòng cười khổ một tiếng, phất tay nói: – Mọi người cứ đi làm việc của mình đi. Đừng để ý tới ta.

Hiện tại những người này vừa kính vừa sợ Lý Kỳ. Thấy hắn nói như vậy, đều gật đầu đi ra ngoài. Dù sao bọn họ mới tiến vào đây ở, còn rất nhiều việc phải làm.

Lưu lại chỉ có năm sáu vị đại lão gia. Dù sao đây là thời kỳ nam tôn nữ ti. Những việc lặt vặt đó, đám đàn ông sẽ không làm.

Lý Kỳ nhàn rỗi, hướng một vị đại thúc mặt đầy râu quai nón hỏi: – Đúng rồi, đại thúc, các ngươi từ đâu đến?

Vị đại thúc này vội đáp:

– Đám tiểu nhân là từ Thông Châu tới.

Lý Kỳ gật đầu, thở dài: – Hiện tại bên kia đang chiến tranh, khổ nhất vẫn là dân chúng chúng ta.

– Ài, còn không phải sao. Đám tiểu nhân vốn là người dân Tống sống ở nước Liêu. Nhưng Liêu quân ngu ngốc vô đạo, khiến cho dân chúng lầm than. Ghê tởm hơn, chính là đám Kim cẩu kia. Bọn chúng chả khác gì súc sinh, đốt nhà, giết người, không việc ác nào là không làm. Vừa vào thành, bọn chúng thấy người là giết. Thấy nữ nhân là lao thẳng tới. Quả thực súc sinh cũng không bằng. Vợ của ta cũng bịÀi. Vị đại thúc này tràn đầy oán hận mắng.

Mấy người còn lại cũng thở dài.

Lại có một vị cao to, lực lưỡng nói: – Chúng ta những người này coi như là may mắn. Có thể tìm được đường sống trong chỗ chết từ tay của Kim cẩu. Có rất nhiều đãÀi!

May mắn sao?

Hai năm sau, chỉ sợ các ngươi sẽ phải trải qua tai nạn y như vậy.

Lý Kỳ nghe xong, không khỏi nghĩ tới biến cố Tĩnh Khang sẽ xảy ra vào hai năm sau. Ánh mắt của hắn trở nên ảm đạm. Đến lúc đó chỉ sợ mình cũng giống như bọn họ, bốn phía bôn ba.

– Lý công tử, Lý công tử.

Mấy người thấy Lý Kỳ chợt trầm mặc, không yên gọi vài tiếng, chỉ sợ vừa nãy bọn họ có câu nào nói bậy.

Lý Kỳ nao nao, thấy vẻ sợ hãi của bọn họ, vội cười nói: – Xin lỗi, vừa rồi ta suy nghĩ có chút nhập thần.

Mấy người nghe xong, đồng thời thở phào một tiếng. Thật thà phúc hậu hướng Lý Kỳ cười cười.

Mình khủng bố như vậy sao?

Lý Kỳ lắc đầu cười khổ, lại hỏi: – Vậy trước kia các vị làm cái gì? Vị đại thúc râu quai nón vội đáp:

– Tiểu nhân họ Điền, trước kia làm thợ mộc. Nói xong lại chỉ vào người cao to: – Vị này họ Hoàng, là thợ sơn. Tiếp theo lại chỉ vị đại thúc béo nhất, giới thiệu: – Vị này họ Trịnh, làm nghề đốt lò. Lại chỉ vào người lưng còng: – Vị này họ Trương, làm nghề nấu rượu. Cuối cùng chỉ vào một tráng hán: – Vị này họ Trần, giống như tiểu nhân, là thợ mộc. Lại nói tiếp: – Còn mấy người khác, mỗi người đều có một tay nghề riêng.

“Má, không thể nào, mình đào được mỏ vàng rồi! Từ khi nào vận khí của mình lại tốt như vậy?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky