Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bắc Tống Phong Lưu

Chương 33: Lại tới tiểu nha hoàn

Tác giả: Nam Hi
Chọn tập

– Được rồi, được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa.

Ngô Phúc Vinh đứng dậy, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, hướng tiểu cô nương nói: – Hạnh Nhi cô nương, ngươi đừng vội. Vị Lý công tử này chỉ nói đùa với ngươi mà thôi, chớ coi là thật.

Lý công tử? Được gọi là Hạnh Nhi tiểu cô nương kia nghe thấy lời này còn có ý khác, liền chỉ về phía Lý Kỳ, nghi ngờ hỏi Ngô Phúc Vinh: – Ngô thúc, hắn không phải là tiểu nhị của Túy Tiên Cư à?

Ngô Phúc Vinh cười ha hả: – Đương nhiên là không phải. Vị Lý công tử này thực ra là đôngÁch, là đầu bếp mới của Túy Tiên Cư.

– Khụ khụ!

“Nghe thấy chưa, ta không phải là tiểu nhị, mà là đầu bếp của Túy Tiên Cư”. Lý Kỳ đứng thẳng sống lưng, chắp tay phía sau, cực kỳ thần khí.

– Chỉ là một đầu bếp, có gì mà kiêu ngạo. Hạnh Nhi không cho là đúng, xì mũi coi thường.

Lý Kỳ mở trừng mắt, căm tức nhìn Hạnh Nhi. Hạnh Nhi ỷ vào có Ngô Phúc Vinh ở bên cạnh, liền không sợ hãi. Khuôn mặt tinh sảo nhỏ nhắn ngẩng lên, hừ một tiếng.

Ngô Phúc Vinh thấy vậy, sợ hai người bọn họ lại cãi nhau, vội vàng mở miệng: – Đúng rồi, Hạnh Nhi, gần đây chủ nhân của ngươi khỏe không?

“Ai da! Thiếu chút nữa là quên việc chính, đều tại tiểu tử kia”. Hạnh Nhi trừng Lý Kỳ một cái, sau đó mỉm cười nói với Ngô Phúc Vinh: – Đa tạ Ngô thúc đã quan tâm. Chủ nhân nhà cháu rất khỏe. Hôm nay còn bảo cháu tới thăm Ngô thúc. Thuận tiệnThuận tiên mua một ít chao về.

“Cắt! Nói dễ nghe như vậy, không phải là muốn mua chao đó sao”. Lý Kỳ hất hàm nhìn trời, làm ra vẻ hèn mọn.

Ngô Phúc Vinh liếc qua Lý Kỳ, sau đó cười xin lỗi: – Hạnh Nhi cô nương, thực sự có lỗi, tiệm chúng ta vừa mới bán hết chao rồi.

– Không phải chứ, nhanh như vậy đã bán hết rồi? Hạnh Nhi kinh ngạc nói.

Ngô Phúc Vinh mỉm cười gật đầu.

– Nghe thấy chưa, ta đâu có lừa ngươi. Ngươi tới coi như chậm. Nếu ngươi muốn mua, nhớ là sáng mai tới sớm xếp hàng. Sáng mai chúng ta mới mở cửa. Ta thấy tốt nhất ngươi nên tới sớm một canh giờ. Lý Kỳ khẽ mỉm cười nói.

– A? Còn phải xếp hàng? Hạnh Nhi buồn bực hỏi lại. Ánh mắt trông mong nhìn về phía Ngô Phúc Vinh.

“Ai chà, còn muốn đi cửa sau”. Lý Kỳ lộ ra vẻ mỉm cười âm trầm lớn tiếng nói với Ngô đại thúc: – Đúng rồi, Ngô đại thúc, lúc trước phu nhân hình như có phân phó. Cần phải đối xử khách hàng như nhau. Kiên quyết không được xảy ra việc đi cửa sau. Phải xếp hàng mới có tư cách mua chao.

“Cái gì mà phu nhân, rõ ràng là ngươi tự nói”. Ngô Phúc Vinh tự nhiên hiểu ý của Lý Kỳ, khó xử nhìn hắn một cái. Lý Kỳ lập tức chuyển ánh mắt, một bộ không thể thương lượng. Ngô Phúc Vinh thấy vậy, lắc đầu bất đắc dĩ, ngượng ngùng cười nói với Hạnh Nhi: – Lý công tử nói không sai. Chủ nhân nhà ngươi nếu muốn mua chao, thì ngày mai tới sớm một chút để xếp hàng.

Đến Ngô Phúc Vinh cũng nói như vậy rồi, Hạnh Nhi biết muốn đi cửa sau là vô vọng. Mặt mũi tràn đầy buồn bực. Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy mua một miếng đậu hũ cũng phải xếp hàng.

Lý Kỳ thấy biểu lộ này của Hạnh Nhi, âm thầm thỏa mãn. “Hừ, biết được đắc tội với bản công tử có kết cục gì chưa.”

-Ngô chưởng quầy, Ngô chưởng quầy.

Đúng lúc này, phía bên phải vang lên một tiếng gọi êm tai.

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn. Thì thấy đó là một tiểu cô nương, tuổi có vẻ lớn hơn Hạnh Nhi một chút. Duyên dáng yêu kiều, răng trắng môi hồng. Bàn tay nhỏ bé có dắt theo một tấm khăn lụa màu hồng phấn. Đang chạy về hướng bên này.

Ngô Phúc Vinh nhìn thấy tiểu cô nương kia, rất sợ Lý Kỳ lại nói lung tung, vội vàng nhỏ giọng nói vào tai hắn: – Lý công tử, vị tiểu nương tử đó chính là nha hoàn của Triệu phu nhân, đệ nhất tài nữ của Đông Kinh. Phu quân của nàng cũng là quan lớn. Nên cậu chớ đắc tội với cô bé đó.

“Cái gì? Triệu phu nhân? Đệ nhất tài nữ của Đông Kinh?”

Lý Kỳ hoang mang hỏi: – Ngô đại thúc, vị Triệu phu nhân kia là ai? Còn có, không phải đệ nhất tài nữ của Đông Kinh là Lý Thanh Chiếu sao?

Ngô Phúc Vinh quăng ánh mắt kỳ quái về phía Lý Kỳ: – Triệu phu nhân chính là Lý nương tử mà!

“Đúng rồi, trượng phu của Lý Thanh Chiếu không phải là Triệu Minh Thành đó sao. Khó trách Ngô đại thúc lại gọi nàng là Triệu phu nhân.”

Lý Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi nhìn cô nương kia kỹ hơn. Sau đó lại liếc nhìn sang Hạnh Nhi, trong lòng không khỏi cảm thán. Cùng là nha hoàn, nhưng lại khác nhau đến thế. Có thể nghĩ, vị Bạch nương tử kia cũng không hơn cái này. So với thần tượng của ta, vốn không cùng một cấp bậc.

Hạnh Nhi vừa thấy cô nương kia, vội vàng hành lễ: – Chị Hương Nhi.

– Hạnh Nhi, em cũng ở đây à? Cô nướng kia hướng Hạnh Nhi mỉm cười. Sau đó lại hơi cúi người chào Ngô Phúc Vinh: – Lý Nguyên Hương bái kiến Ngô chưởng quầy.

Ngô Phúc Vinh chắp tay cười nói: – Hóa ra là Nguyên Hương cô nương. Phu nhân nhà cô nương có khỏe không?

Lý Nguyên Hương gật đầu đáp: – Cảm ơn Ngô chưởng quầy quan tâm, phu nhân rất khỏe.

“Ngô đại thúc đúng thật là, cứ thấy mỹ nữ là quên người bên cạnh. Sao không giới thiệu mình một chút.”

Nóng lòng muốn nói chuyện, lại bị không đếm xỉa tới, Lý Kỳ không ngừng ra ám hiệu cho Ngô Phúc Vinh. Nhưng Ngô Phúc Vinh hiện tại đã ném hắn lên chín tầng mây, vuốt râu cười nói: – Hôm nay Nguyên Hương cô nương tới đây cũng là vì món chao phải không?

Thực ra đối với Lý Thanh Chiếu, Ngô Phúc Vinh không tính là quen. Sở dĩ ông ta quen Lý Nguyên Hương, là vì mấy năm trước, Lý Thanh Chiếu và Tần phu nhân có chút giao tình. Thỉnh thoảng cũng dẫn theo nha hoàn tới chơi. Dần dần thì quen biết, cũng không hơn. Hôm nay Lý Nguyên Hương chợt chạy tới tìm ông ta, không cần phải nói, cũng biết có liên quan tới chao.

Quả nhiên Lý Nguyên Hương gật đầu: – Đúng vậy. Vừa rồi phu nhân nhà cháu đi trên phố, nghe thấy mọi người đều đang thảo luận tới Túy Tiên Cư và chao. Cho nên cố ý bảo cháu tới mua một ít về nếm thử.

– Hóa ra chị Hương Nhi cũng tới đây mua chao! Còn chưa đợi Ngô Phúc Vinh mở miệng, Hạnh Nhi đã kinh hô.

Lý Nguyên Hương kinh ngạc nhìn Hạnh Nhi, hỏi: – Lẽ nào em cũng tới mua món chao kia?

– Vâng, chủ nhân nhà em bảo em tới. Hạnh Nhi kéo bàn tay nhỏ bé của Lý Nguyên Hương, bĩu môi nói: – Tuy nhiên bọn họ đã bán hết chao rồi. Nếu chị muốn mua, phải ngày mai tới sớm xếp hàng mới mua được.

– Vậy à?

Lý Nguyên Hương khẽ nhếch đôi môi nhỏ nhăn, quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Ngô Phúc Vinh.

Ngô Phúc Vinh đang định mở miệng, Lý Kỳ bỗng xen vào: – Hương Nhi cô nương, xin hỏi phu nhân của cô nương muốn ăn chao phải không?

Hắn sợ Ngô Phúc Vinh lại bảo Lý Nguyên Hương ngày mai tới xếp hàng. Đây chính là nha hoàn của thần tượng, đương nhiên phải ưu đãi rồi.

Lúc này Lý Nguyên Hương mới để ý tới Lý Kỳ, vô ý thức đáp: – Đúng vậy, tuy nhiênNgươi là?

– À, vị này chính là đầu bếp mà Túy Tiên Cư mới thuê, tên là Lý Kỳ, Lý công tử. Ngô Phúc Vinh vội vàng giới thiệu, ánh mắt lại khó hiểu nhìn Lý Kỳ.

Lý Nguyên Hương nghe Ngô Phúc Vinh xưng một đầu bếp là công tử, trong lòng rất nghi hoặc. Nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài, cúi chào nói: – Bái kiến Lý công tử.

– Xin chào, xin chào. Lý Kỳ ôm quyền mỉm cười, trong mắt khẽ chuyển, bỗng nhiên nói: – Hương Nhi cô nương, chờ một chút.

Chọn tập
Bình luận
× sticky