Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bắc Tống Phong Lưu

Chương 130: So tài

Tác giả: Nam Hi
Chọn tập

Tần phu nhân lắc đầu cười khổ, hỏi Lý Kỳ: – Lý Kỳ, ngươi cho rằng trong ba người Lục Tử, hai anh em họ Trần, ai sẽ là người chiến thắng? 

– Ta làm sao biết được. 

Lý Kỳ nhún nhún vai: – Ngay cả bọn chúng muốn nấu món gì, ta cũng không hỏi. Dù sao qua một canh giờ nữa là biết kết quả. 

Trong năm ngày này, ba đứa chuẩn bị làm món gì, Lý Kỳ không hỏi nửa câu. Kệ cho mấy đứa tự đạo diễn.

– Nhưng ngươi đang chọn trợ thủ mà. Chẳng lẽ ngươi thực sự tính toán giao toàn bộ quyết định cho khách hàng? Bạch Thiển Dạ nghi ngờ hỏi. 

– Có gì mà không thể? 

Lý Kỳ khẽ cười nói: – Nếu ta tham dự vào chuyện này, sẽ là một chuyện công bằng với bọn chúng. 

– Vì sao? Tần phu nhân không hiểu hỏi. 

Lý Kỳ cười đáp: – Rất đơn giản. Nếu chỉ một mình ta nhận xét, dù ta có chọn ai, trong lòng hai người kia ít nhiều sẽ có chút không phục. Cho nên dứt khoát để cho khách hàng quyết định. Làm như vậy, mặc kệ ai thắng ai thua, hai người còn lại sẽ không có gì để nói. Hơn nữa, làm một người đầu bếp, vốn chính là so sánh món ăn của ai được hoan nghênh hơn. 

– Ngươi nói có lý. Tần phu nhân gật đầu. 

Lúc này, dưới lầu chợt vang lên tiếng sợ hãi: – Oa, món gì mà thơm như vậy? 

Ba người vừa nghe, liền hướng dưới lầu nhìn xuống. Nguyên lai là Trần Tiểu Trụ bưng món ăn của cậu ta ra. 

Món Trần Tiểu Trụ làm là Nhuyễn Dương.

– Cho ta một phần. 

– Ta cũng muốn. 

– Ăn quen lẩu uyên ương rồi, đã quên còn có món này. Cũng cho ta một phần. 

Những thực khách vừa nghe thấy tên món ăn mà đã lâu rồi bọn họ bỏ quên, khẩu vị liền tăng lên, đều gọi cho mình một suất. 

Lý Kỳ thấy vậy, nhẹ nhàng lắc đầu. 

Bạch Thiển Dạ hồ nghi nhìn hắn một cái, hỏi: – Sao vậy? Cậu ta làm không tốt à?

Lý Kỳ khẽ thở dài: – Mấu chốt ở món Nhuyễn Dương là chữ Nhuyễn. Nói cách khác phải đun nhừ thịt dê, nhưng không thể đun quá lâu. Món này yêu cầu trình độ khống chế lửa rất cao. Với khả năng bây giờ của Tiểu Trụ, vẫn chưa thể làm được. Cậu ta quá nóng lòng rồi. 

Bạch Thiển Dạ và Tần phu nhân đều nhẹ gật đầu. 

Kế tiếp đến phiên Trần Đại Trụ lên sân khấu. Món mà cậu ta làm là Dương Đề Duẩn. 

Dương Đề Duẩn, tên như ý nghĩa, chính là gân chân của dê nấu cùng măng. Gân chân là phần vừa mềm vừa dai. Kết hợp với măng, có thể coi là một món ngon thượng đẳng. 

Thực khách cũng rất thích thú với món này.

Nhưng Lý Kỳ vẫn lắc đầu. 

Bạch Thiển Dạ lại hiếu kỳ hỏi: – Chẳng lẽ thực lực của Đại Trụ cũng không thích hợp làm món này? 

– Không phải. 

Lý Kỳ thở dài, cười quái dị nói: – Chỉ là gân chân là một nguyên liệu khá tốn kém, giá cũng đắt. Lúc trước ta đã nói, trận đấu lần này ta sẽ không xen vào. Cho nên giá của món ăn cũng do chính mấy đứa đặt ra. Nói thật, món này của Đại Trụ, căn bản không lợi nhuận được bao nhiêu. Nhưng nếu để giá cao, thì cậu ta lại không có khả năng chiến thắng. Cậu ta chỉ truy cầu nguyên liệu thượng đẳng, mà xem nhẹ tình hình thực tế.

Bạch Thiển Dạ nghe xong, nhất thời cười khổ nói: – Xem ra để chiều lòng một người sư phụ như ngươi, đúng là không dễ dàng. 

– Những gì ta nói chỉ là những điều cơ bản. Hơn nữa ta đã rất nhân từ với bọn chúng rồi. 

Lý Kỳ cười cười, lại nói: – Nếu như Lục Tử cũng dùng thịt dê để làm món ăn, vậy thì ta đã thất bại trong việc dạy bọn chúng. 

Tần phu nhân kinh ngạc hỏi: – Vì sao? 

Lý Kỳ cười khổ đáp:

– Hai người thấy trên thực đơn của ta, có mấy món làm từ thịt dê? Không sai, phần lớn thực khách đều thích ăn thịt dê. Nhưng điều này cũng không chứng tỏ thịt dê là thứ thịt ngon nhất. Thực ra mỗi một nguyên liệu đều có sở trường và khuyết điểm. Mấu chốt là người đầu bếp có biết lợi dụng chúng không. Nếu chỉ dựa vào bản thân thực vật để định vị, thì vị đầu bếp đó không có giá trị tồn tại. 

Lời vừa dứt, bỗng có một mùi thơm đặc biệt truyền ra từ phòng bếp, lại dẫn tới đám thực khách xôn xao. 

Bạch Thiển Dạ ngửi ngửi, hiếu kỳ hỏi: – Đây là mùi gì vậy? 

Lý Kỳ sững sờ, lắc đầu cười nói: – Là lòng heo.

Món ăn Ngô Tiểu Lục làm còn chưa ra lò, đám thực khách đã hướng những tiểu nhỉ hỏi han. 

Một tiểu nhị giới thiệu cho thực khách: – Đây là món Heo uống rượu của Ngô tiểu sư phó làm. 

– Heo uống rượu? 

Mọi người vừa nghe, đều lộ vẻ kinh ngạc. Vì thỏa lòng hiếu kỳ mà tranh nhau gọi món Heo uống rượu. 

Bạch Thiển Dạ thấy Ngô Tiểu Lục không dùng thịt dê làm món ăn, cũng không thấy Lý Kỳ lắc đầu, nhân tiện nói: – Lần này chắc ngươi hài lòng chứ.

Lý Kỳ cười nói: – Có chút vui mừng. Nhưng mùi thơm chưa đủ đậm đặc. Nếu Lục Tử dùng lửa mạnh để xào, như vậy càng tốt. Hơn nữa cái tên cũng quáQuá không có văn hóa. Chắc là tùy tiện đặt. 

Bạch Thiển Dạ cười khúc khích, nói: – Lẽ nào đầu bếp cũng phải đọc sách sao? 

Lý Kỳ chỉ vào chính mình nói: – Ngươi không thấy ta là tấm gương tốt nhất à? 

– Thực không biết xấu hổ. 

Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái, chỉ vào ván gỗ có ghi Khai Thủy Tùng Diệp kia, nói: – Ngươi xem chữ của ngươi thế nào. 

Lý Kỳ sững sờ, cười ha hả: – Lẽ nào ngươi chưa từng nghe câu, nam nhân có chỗ thiếu hụt mới là nam nhân có hấp dẫn nhất sao? 

Tần phu nhân đứng một bên, nghe hắn tự biên tự diễn, nhịn không được, mở miệng nói: – Nếu nói như vậy, chẳng phải ba đồ đệ của ngươi đều hơn ngươi. 

– Ách, bọn chúng không phải là thiếu hụt, mà là không có. Căn bản không thể so sánh. 

Lý Kỳ cười ngượng ngùng nói.

Tần phu nhân và Bạch Thiển Dạ nhìn nhau, cảm thấy rất bất đắc dĩ. 

Thoáng cái đã qua buổi trưa, trận thi đấu cũng dần kết thúc. 

Cuối cùng là món Heo uống rượu của Ngô Tiểu Lục dành được thắng lợi cuối cùng. 

Mà hai anh em Đại Trụ, Tiểu Trụ thua khâm phục khẩu phục. 

Đợi có kết quả, Lý Kỳ mới cẩn thận nếm thử ba món bọn chúng làm. Cũng đưa ra nhận xét với từng món ăn. Cuối cùng lại hướng Ngô Tiểu Lục, hỏi: – Lục Tử, vì sao ngươi lại dùng lòng heo để làm món ăn? 

Ở thời này ngay cả thịt heo cũng không được người chào đón, huống chi là lòng heo thối hoắc.

Hiện tại vẻ mặt Ngô Tiểu Lục vui phơi phới, cười hắc hắc nói: – Lý ca, huynh còn nhớ lần đầu tiên dẫn mấy đứa tiểu đệ tới chợ, huynh có nói gì không? 

Lý Kỳ trừng mắt, nói: – Ngày đó ta nói nhiều như vậy, làm sao mà nhớ hết được. Tiểu tử ngươi muốn nói gì thì cứ nói, đừng cố lộng huyền hư với lão tử. 

– Vâng. 

Ngô Tiểu Lục ngượng ngùng đáp: – Lúc ấy huynh dạy chúng tiểu đệ rằng, lần sau mua thức ăn, nên chú ý những đồ phu, người đánh cá kia bình thường ăn những thứ gì. Huynh còn dạy, bọn họ mới là người hiểu được ăn nhất. Bởi vì những thứ họ ăn, là những thứ mà khách hàng không mua còn thừa lại. Nói cách khác, bọn họ nhất định sẽ tìm cách, biến những thứ mà khách hàng không thể ăn, trờ thành món ngon hợp miệng. Như vậy mới không lãng phí. 

Lý Kỳ gật đầu: – Không sai, trí nhớ của ngươi rất tốt. Nói tiếp đi. 

Ngô Tiểu Lục lại nói – Là như vậy, mấy ngày nay tiểu đệ đi chợ, đúng lúc thấy Trịnh đại thúc đang ăn cơm tối 

Lý Kỳ nghe đến đó, tức giận xen ngang lời Ngô Tiểu Lục: – Sau đó ngươi thấy y đang ăn lòng heo, nước miếng liền chảy xuống. Tiếp theo mặt dày mặt dàn xin Trịnh đồ phu một bát cơm. Kết quả thấy món lòng heo kia ăn rất ngon, bởi vậy mới tính toán dùng lòng heo để làm đồ ăn phải không?

Chọn tập
Bình luận
× sticky