Tả Bá Thanh vội buông thìa xuống, gật đầu nói: – Món súp này cực kỳ mỹ vị, chỉ có nhiều chỗ tại hạ không rõ.
– Vậy à, ngươi nói xem.
– Vâng.
Tả Bá Thanh nhìn Lý Kỳ, nói: – Lý sư phó, tại hạ vừa nếm thấy món súp chắc hẳn là dùng gà, vịt, chân giò, ốc khô, một số nguyên liệu hầm thành. Không biết tại hạ nói có đúng không?
“Má, là cao thủ!”
Lý Kỳ sững sờ, thoáng gật đầu nói: – Không sai.
– Nhưng vì sao món súp này lại trong suốt như nước vậy? Không biết ngươi đã dùng phương pháp nào loại bỏ toàn bộ đục ngầu? Tả Bá Thanh hiếu kỳ hỏi.
Người này thật không đơn giản, vừa hỏi đã hỏi ngay điểm quan trọng.
Lý Kỳ mỉm cười nhìn Tả Bá Thanh, nói: – Bí mật.
Tả Bá Thanh vừa nghe, liền sững sờ tại chỗ.
Lần trước vị đại quan nhân đã lĩnh giáo hai chữ chân ngôn này của Lý Kỳ rồi, nên chỉ biết cười khổ lắc đầu.
Tả Bá Thanh hơi trầm ngâm, liền biết vì sao Lý Kỳ không muốn nói. Cũng không tiếp tục truy vấn, hỏi: – Vậy rau cải kia công tử làm kiểu gì? Tại hạ đã nếm qua, nhưng không giống luộc, cũng không giống hấp.
Lý Kỳ khẽ cười: – Bí mật.
Tả Bá Thanh triệt để hết chỗ nói rồi. Tiểu tử này đúng là dầu muối không vào, miệng thật là kín.
Đại quan nhân thấy vậy liền cười ha hả, sau đó nói với Tả Bá Thanh: – Ngươi hỏi hắn còn không bằng trở về cẩn thận suy nghĩ. Tiểu tử kia khẳng định sẽ không tiết lộ một chữ cho ngươi.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng, nói: – Xin lỗi Tả đại ca, hai điều huynh vừa hỏi, đều là mấu chốt của món ăn này. Mà món ăn này lại là trấn điếm chi bảo. Thứ cho tiểu đệ không thể nói. Mong Tả đại ca thông cảm.
Lời đã nói tới mức này, Tả Bá Thanh cũng không tốt hỏi, cố nặn vẻ tươi cười nói: – Không sao, không sao, tại hạ hỏi vì lòng hiếu kỳ mà thôi. Nhưng vẻ buồn bực hiển rõ ra ngoài.
– Không tồi,, không tồi, món ăn này của ngươi thực không để ta thất vọng.
Vị đại quan nhân nhấm nháp xong, gật đầu tán thưởng. Bỗng nhướn mày nói: – Ta nên thưởng ngươi cái gì nhỉ
“Oa, còn có tiền boa cơ đấy. Nếu có thể tặng ta cây quạt trong tay ngươi thì quá tốt rồi. Ta cũng thể giả trang thành tài tử phong lưu.”
Lý Kỳ giống như một nhân viên phục vụ mới ngày đầu tiên đi làm, nhìn y với vẻ chờ đợi.
Hai mắt đại quan nhân bỗng tỏa sáng, lập tức phân phó người tùy tùng:
– Ngươi lập tức xuống lầu lấy tấm gỗ kia lên đây. Đúng rồi, mang theo cả bút và mực.
– Vâng.
Người tùy tùng cúi đầu đáp ứng, liền rời đi.
Lý Kỳ nghe thấy vậy, hai mắt hiện lên một tia thất vọng, nhưng trong lòng cảm thấy rất tò mò, hỏi: – Đại quan nhân, ngài muốn làm gì vậy?
Vị đại quan nhân này cười cao thâm, nói: – Bí mật.
Mịa.
Lý Kỳ trợn mắt, thật không biết nói gì. Đã từng ấy tuổi rồi còn học dáng vẻ cao thâm của mình.
Chỉ sau chốt lát, người tùy tùng liền cầm tấm gỗ có ghi dòng chữ Khai Thủy Tùng Diệp xiêu xiêu vẹo vẹo tới. Y còn cầm theo bút lông và mực mượn của Ngô Phúc Vinh.
Vị đại quan nhân nhận lấy bút lông, đứng lên. Chỉ nhìn tư thế thôi cũng đã rất có phong cách quý phái. Chỉ thấy y viết thoăn thoắt lên mặt sau của tấm gỗ, vẫn là hàng chữ Khai Thủy Tùng Diệp Ba mươi xâu, nhưng chữ rất đẹp, vừa phiêu dật, vừa sắc bén.
Không thể không nói, chữ của vị đại quan nhân này quá tốt. Cho dù Lý Kỳ không hiểu về thư pháp, nhưng cũng cảm thấy dễ nhìn.
Nhưng đẹp mắt thì có tác dụng quái gì. Còn không thực tế bằng tặng vài chục lượng bạc.
Kinh ngạc qua đi, vẻ mặt Lý Kỳ tràn đầy thất vọng.
Vị đại quan nhân này viết xong, tiện tay đưa bút cho người tùy tùng, ngẩng đầu nhìn lên. Thấy vẻ thất vọng của Lý Kỳ, cười nói: – Làm sao vậy? Chẳng lẽ tiểu tử ngươi cho rằng ban thưởng như vậy là quá nhẹ?
Đâu chỉ là nhẹ? Bút và mực là của ta, ván gỗ cũng là của ta. Mà ngươi chỉ viết lên vài cái chữ, có khác gì không ban tặng.
Lý Kỳ âm thầm buồn bực. Nhưng nghĩ lại, người ta là ban thưởng, mình cũng tổn thất cái gì. Hơn nữa dòng chữ này xác thực dễ nhìn hơn chữ của mình rất nhiều. Lập tức gật đầu, cười nói:
– Đâu có, đâu có. Tại hạ lập tức sai người đóng lên. Dứt lời liền mở cửa gọi một tiểu nhị tới, phân phó treo tấm gỗ này về chỗ cũ. Còn cố ý dặn tiểu nhị treo mặt mới viết kia.
Vị đại quan nhân này thấy vậy, lắc đầu cười, đột nhiên hỏi: – Nghe nói Thái phủ thái sư chuẩn bị tổ chức yến tiệc gạch cua vào tháng sau. Túy Tiên Cư của các ngươi chắc cũng được mời chứ?
Lý Kỳ gật đầu đáp: – Nhờ thái sư lão nhân gia để mắt, tại hạ mới có may mắn tham gia yến hội long trọng đó. Hiện tại Lý Kỳ nói chuyện rất biết chừng mực. Nếu đổi thành lúc mới tới, còn lão nhân gia? Không gọi Thái đại gian thần đã rất nể tình rồi.
– Vậy ngươi đã nghĩ ra làm món gì chưa?
– Đang suy nghĩ.
– Ừ, ngươi có lòng tin đoạt ngôi đầu không?
– Điều nàyTin tưởng tất nhiên là có. Nhưng mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Lý Kỳ khẽ cười đáp.
Vị đại quan nhân kia gật đầu: – Được rồi, hiện tại ngươi đang bận chuẩn bị yến tiệc gạch cua. Chờ yến tiệc đó qua đi, ta lại tới nhấm nháp hai món ăn còn lại.
Lý Kỳ sững sờ, hỏi:
– Chẳng lẽ ngài đã có vế dưới?
– Bí mật.
Vị đại quan nhân nói xong, liền cười ha hả, đứng dậy rời đi.
“Mịa, người này còn trang bức hơn cả lão tử.”.
Chuẩn bị cho yến tiệc gạch cua, Lý Kỳ vẫn không quên dạy Quý Hồng Nô hát.
Quý Hồng Nô vốn xuất thân trong một gia đình lớn. Khả năng về âm nhạc của nàng vượt xa kỳ vọng của Lý Kỳ. Mà hắn chỉ là một người ngoài nghề. Chính xác hơn là một người yêu thích âm nhạc thuần túy. Cái gì phổ nhạc, điền từ, hắn không hiểu một chút nào.
Tuy nhiên điều này không quan trọng. Bởi vì hắn đơn giản chỉ làm, chính là hát những ca khúc của thời đại sau cho Quý Hồng Nô nghe. Sau đó thì quay lại thành một thính gia nghe Quý Hồng Nô hát lại sau khi đã chỉnh sửa và thêm thắt.
Đương nhiên, hắn luôn cho rằng Quý Hồng Nô rất thích nghe giọng ca của mình. Nhưng lại không biết rằng Quý Hồng Nô nghe nhiều đã chết lặng, tập trung tinh thần làm một cái máy ghi âm.
Ngày hôm sau, vừa mới qua giữa trưa.
Lý Kỳ xử lý xong chuyện trong phòng bếp, lập tức chạy về Tần phủ dạy Quý Hồng Nô hát.
Đi tới hậu viện tháo dây cho lừa, vừa mới trèo lên, chợt nghe thấy tiếng người gọi:
– Lý sư phó, Lý sư phó.
Lý Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy đó là một nam tử tuổi chừng ba mươi đang vội vàng chạy về hướng mình. Hắn nghi ngờ hỏi: – Vị đại ca này, ngươi gọi ta à?
Nam tử kia đi tới trước mặt hắn, chắp tay nói: – Lý sư phó, lão gia nhà ta mời ngươi tới phủ một chuyến.
Lý Kỳ sững sờ: – Lão gia nhà ngươi là ai?
– À, lão gia nhà ta chính là đương kim hữu thừa tướng
Lý Kỳ ngắt lời y: – Ngươi nói là Bạch đại nhân?
– Đúng vậy.
“Lão hồ ly mời mình tới phủ?”
Lý Kỳ cảm thấy chuyện này kỳ quặc. Mà người này rất lạ mặt, chợt sinh lòng cảnh giác hỏi: – Ngươi tên gì?
Phong Phong biết vì sao Lý Kỳ lại hỏi như vậy, đáp: – Tiểu nhân nhũ danh Phong Phong.
– Phong Phong?
Lý Kỳ buồn bực nói: – ÁchTa hỏi tên ngươi, chứ không phải nhũ danh.
– Tiểu nhân họ Phong, chỉ phủ Khai Phong, tên Phong, chỉ Đại Phong (Gió lớn).
Tên của người này thật cá tính.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng, lại nói: – Vậy ta hỏi ngươi, con thứ bảy của Bạch đại nhân tên là gì?
– Thất Nhi Tỷ tên là Thiển Dạ.
– Vậy nha hoàn của Thất Nhi Tỷ lại tên là gì?
– Hạnh Nhi.
Lý Kỳ thấy y đối đáp trôi chảy, trong lòng đã tin bảy tám phần, gật gật đầu, đột nhiên nói: – Vậy Bạch đại nhân có bao nhiêu tiểu thiếp?
– Mười bảy người.
Lời vừa thốt ra, Phong Phong liền cảm giác có gì đó không ổn, buồn bực nhìn Lý Kỳ.
“Má! Nhiều tiểu thiếp như vậy? Không biết lão già kia chịu được kiểu gì.”
Lý Kỳ âm thầm kinh ngạc, cười ha hả nói: – Ta chưa nghe thấy gì cả. Dừng một chút lại nói: – Được rồi, ngươi chờ ta một lát, để ta quay lại tiệm sắp xếp vài chuyện.
Nói xong, Lý Kỳ quay lại trong tiệm, sai Trần A Nam đi tới Tần phủ thông báo cho Quý Hồng Nô, hôm nay hắn không thể tới. Bảo nàng ta tự mình luyện tập.
Giao phó xong, Lý Kỳ liền đi theo Phong Phong tới Bạch phủ.
Đi vào Bạch phủ, Phong Phong dẫn Lý Kỳ tới một gian phòng ở hậu viện, rồi đứng ngoài cửa nói: – Lão gia, Lý sư phó đã tới.
Rất nhanh đã truyền tới tiếng của Bạch Thế Trung: – Vào đi.
Phong Phong mở cửa hộ Lý Kỳ, giơ tay xin mời: – Mời Lý sư phó.
– Đa tạ.
Lý Kỳ chắp tay, sau đó đi vào.
Trong phòng rất rộng rãi sáng ngời. Trên tường treo vài bức tranh sơn thủy. Bên cạnh có kê một tủ sách. Nhìn cách trang trí trong phòng, thì đây hẳn là thư phòng của Bạch Thế Trung.
Hiện tại, Bạch Thế Trung chính đang đứng trước cái bàn, tay vung vẩy bút lông viết lên một tờ giấy trắng, tư thế mười phần.
– Ngươi ngồi đợi một chút, lão phu sắp viết xong rồi.
Bạch Thế Trung cũng không ngẩng đầu, vừa viết, vừa nói.
“Mịa, lão tử cũng rất bận rộn đây.”
Lý Kỳ âm thầm kinh bỉ Bạch Thế Trung một phen, sau đó tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống.