Có ba vị tiểu công tử này dẫn đầu, các công tử ca còn lại cũng đứng lên, hô hào muốn gặp Phong Nghi Nô.
Lý Kỳ thấy vậy, âm thầm bật cười. Người ta vất vả lắm mới mời được Phong Nghi Nô tới. Nếu ngay từ đầu đã để cho nàng ta hát, đợi khi nàng ta hát xong, các ngươi còn ở chỗ này không? Như vậy sẽ thiệt hại bao nhiêu lợi nhuận? Nếu là lão tử, không tới canh ba, tuyệt sẽ không để Phong Nghi Nô lộ diện.
Hiện tại nụ cười trên mặt Hoa tỷ đã biến mất, trong lòng không ngừng kêu khổ. Vị Phong Nghi Nô kia không phải là người của nàng. Hơn nữa địa vị còn rất lớn. Nàng căn bản không sai khiến được. Đúng là khó xử mà.
Có Hồng Thiên Cửu gia nhập, Cao nha nội càng như hổ thêm cánh. Dẵm lên ghế, dùng quạt chỉ vào cô nương trên đài, đùa giỡn:
– Tiểu nương tử, hôm nay ngươi đừng hát nữa. Tới uống cùng ca ca vài chén.
Vị tiểu nương tử kia đâu dám đi tới, khuôn mặt lộ ra vẻ e ngại.
– Nha nội, vị tiểu nương tử kia không phải là ca kỹ của Phượng Tê Lâu. Nàng chỉ tới trợ hát. Ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho nàng. Nô lập tức gọi vài tiểu nương tử dễ nhìn cho ngài.
Hoa tỷ cố nặn ra vẻ tươi cười nói.
– Lời này của Hoa tỷ rất không đúng. Hoa tỷ không gọi Phong Nghi Nô đi ra, cũng không cho tiểu nương tử kia bồi tiếp chúng ta. Chẳng lẽ Hoa tỷ coi thường chúng ta sao?
Hồng Thiên Cửu hát đệm.
Vị Sài Thông kia thì vẫn im lặng không nói, chỉ lặng lặng thưởng thức rượu ngon. Tuy nhiên y truy cầu chính là cảnh giác mọi người đều say, chỉ có ta là tỉnh. Hơn nữa giấc mơ của y là ngồi đánh đàn ngâm thơ trên chiến trường mấy vạn người chém giết. Đây cũng là vì sao y thích đi cùng với Cao nha nội. Bởi vì luận về gây chuyện, chỉ sợ cả thành Biện Kinh không có ai qua được Cao nha nội.
Cao nha nội gật đầu, cười lạnh nói:
– Nghe huynh đệ của ta nói gì chưa?
– Vâng, vâng, để nô đi gọi nàng ấy.
Hoa Tỷ vội gật đầu, sau đó nháy mắt ra hiệu cho vị tiểu nương tử trên đài. Ý bảo nàng ta nhanh rời đi.
Nhưng vị tiểu nương tử vừa chuẩn bị đứng dậy rời đi, thì Cao nha nội bỗng kêu lên:
– Khoan, muốn đi cũng phải uống hết số rượu này đã.
Nói xong, dùng quạt giấy chỉ về phía bầu rượu.
Không phải y coi trọng vị tiểu nương tử này. Chỉ là Phong Nghi Nô còn chưa đi xuống, ngồi ở chỗ này đợi cũng thực nhàm chán. Dứt khoát tìm chút việc vui cho qua thời gian.
Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc nói:
– Một bầu thì quá ít, đừng để người khác cười ca ca ta chứ. Người tới, cầm cho ta một cái bát lớn.
– Vẫn là Tiểu Cửu hiểu ta nhất.
Cao nha nội nhìn Hồng Thiên Cửu, mỉm cười.
Hoa tỷ biết khó tránh khỏi kiếp này, liền nháy mắt ra hiệu cho tiểu nhị. Bảo y cầm bát lớn lên đây.
Cao nha nội cười đắc ý, sau đó cười tủm tỉm với vị tiểu nương tử kia:
– Tiểu nương tử, ngươi tự tới hay là ca ca sai người mời ngươi tới.
Vị tiểu nương tử này thấy đám người cao to kia bắt đầu rục rịch, hốc mắt đã ẩm ướt.
Hoa tỷ thầm than một tiếng, hướng tiểu nương tử hô:
– Quý tiểu nương tử, mau tới bái kiến nha nội.
Tiểu nương tử thấy Hoa tỷ cũng không giúp được mình, khuôn mặt càng tuyệt vọng, cắn cắn môi son, do dự một lát, cuối cùng vẫn là đi tới. Hướng Cao nha nội và ba người hành lễ, nói:
– Hồng Nô bái kiến ba vị công tử.
– Ngẩng đầu lên.
Cao nha nội dùng quạt nâng cằm Hồng Nô, vừa nhìn thấy mặt nàng, hai mắt liền sáng ngời, khen:
– Không thể tưởng được, dung mạo của vị tiểu nương tử này không tồi.
– Nha nội, bát của ngài đây.
Cao nha nội nhìn cái bát lớn, hỏi Hồng Thiên Cửu:
– Tiểu Cửu, ngươi tính chơi thế nào?
Hồng Thiên Cửu cười tà, hướng Quý Hồng Nô nói:
– Tiểu nương tử chớ sợ. Xưa nay ta rất thích lấy đức thu phục người, sẽ không tổn thương tới tiểu nương tử.
Lý Kỳ ngồi ở xa xa nhìn, nghe thấy vậy, phì cười nói:
– Cái tay Tiểu Cửu kia đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Chu Hoa lơ đễnh, cười nói:
– Cậu ta đã vốn như vậy. Lần trước còn cùng nha nội treo toàn bộ yếm của Hoa tỷ trên lầu hai, còn không cho phép ai được lấy xuống. Khiến cho cả ngày đấy Hoa tỷ không dám xuất môn.
Cực phẩm, đúng là cực phẩm.
Lý Kỳ cười lắc đầu, ánh mắt lại nhìn sang Hồng Thiên Cửu.
Chỉ thấy lúc này Hồng Thiên Cửu đã đổ hết hai bầu rượu vào trong cái bát lớn, vừa vặn đầy một bát, cười nói:
– Chỉ cần tiểu nương tử uống hết bát rượu này, vậy tiểu nương tử có thể đi. Đương nhiên, tiểu nương tử cũng có thể ngồi đây cùng với mấy ca ca chậm rãi uống. Chỉ là không biết tiểu nương tử nguyện ý hay không.
Cao nha nội nghe xong, nhịn không được giơ ngón tay cái về phía Hồng Thiên Cửu, cười hắc hắc:
– Không sai, nếu tiểu nương tử cảm thấy chưa đủ, trong nhà ca ca còn có rất nhiều rượu ngon. Chúng ta có thể uốngtừtừ.
Quý Hồng Nô cúi đầu, nước mắt đã đảo quanh. Nàng liếc nhìn bát rượu đầy, lại liếc nhìn Cao nha nội, sắc mặt rất do dự.
Giờ đây, cả đại sảnh yên tĩnh không có một tiếng động. Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Quý Hồng Nô.
– Ca ca, huynh nói xem, nàng ấy có uống không?
Cô nàng tựa vào ngực Lý Kỳ kia hỏi một câu mà tất cả mọi người muốn biết.
Lý Kỳ cười nói:
– Nếu là nàng, nàng có uống không?
– Đương nhiên là uống. Tuy nhiên tiểu muội sẽ chậm rãi uống.
Lý Kỳ cười mà không nói, có chút chờ mong nhìn bên kia. Đến hiện tại cô gái kia có thể nhịn không rơi nước mắt, đủ thấy nàng ấy kiên cường. Nhưng ở một nơi phong nguyệt như nơi này, nữ nhân như vậy rất nguy hiểm. Đã tới đây, nếu muốn thích ứng, thì không thể coi mình là vị đại tiểu thư. Làm vậy sẽ càng khiến người khác chú ý.
– Nha nội, nếu tiểu nữ uống bát rượu này, nha nội sẽ thả tiểu nữ chứ?
Quý Hồng Nô tự hỏi một phen, bỗng nói ra. Trong giọng nói mang theo một tia kiên cường.
Cao nha nội cười gật đầu:
– Đương nhiên, từ trước tới nay ta là người rất giữ lời.
Quý Hồng Nô nghe được lời cam đoan của Cao nha nội, lập tức bưng bát rượu kia uông.
Đại sảnh nhất thời xôn xao.
Dù Lý Kỳ có chút không đành lòng, nhưng hắn không dám xông lên, chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân gì đó. Ba vị công tử kia, tùy tiện một người cũng có thể khiến hắn chết không có chỗ chôn. Tốt nhất là ở đây xem náo nhiệt.
Qua một hồi lâu, bát rượu kia đã thấy đáy.
Phanh.
Quý Hồng Nô uống xong, lau miệng, đặt cái bát xuống. Lông mày hơi nhíu, sắc mặt cứng đờ, cố hít một hơi, hướng Cao nha nội nói:
– Nha nội, hiện tại tiểu nữ có thể đi chưa?
Cao nha nội há hốc mồm, trừng mặt nhìn cái bát không. Nhất thời không biết làm sao cho phải.
Đúng lúc này, một quy công chợt đi tới bên cạnh Hoa tỷ, rồi nói nhỏ vào tai.
Hoa tỷ nghe xong, sắc mặt liền buông lỏng, vội vàng hướng Cao nha nội, cười nói:
– Nha nội, Phong Hành Thủ chuẩn bị xuống rồi.
Cao nha nội vừa nghe thấy vậy, liền vứt hết mọi thứ sau đầu, cũng không còn hứng thú gì với vị tiểu nương tử kia nữa, phất tay nói:
– Được rồi, ngươi đi đi.
Quý Hồng Nô nghe Cao nha nội cho phép đi, một tay che ngực, quay lưng chạy ra ngoài.
Hồng Thiên Cửu cũng không để ý, ngược lại cười ha hả:
– Có chút ý tứ. Ngày mai ta lại tới, nhìn xem nàng ta rốt cuộc có thể uống bao nhiêu rượu.
Kẻ vô sỉ, là kẻ vô địch.
May mà Quý Hồng Nô không nghe được câu này. Nếu không chắc phải thổ huyết tại chỗ.
Sài Thông bỗng cười nói:
– Đừng quên ta đấy nhé.
Ba người nhìn nhau, đồng thời cười ha hả.