Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bắc Tống Phong Lưu

Chương 112: Lén lút ​

Tác giả: Nam Hi
Chọn tập

Phu nhân? 

Lý Kỳ nhất thời hít một hơi khí lạnh, quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Tần phu nhân đi ra từ hậu viện. Nhìn sắc mặt của nàng, Lý Kỳ biết lại bị nghe lén, ngượng ngùng nói: 

– Tại hạTại hạ tính toán cùng mấy người Tiểu Cửu tớitới thi xã. Đúng, đúng, tới thi xã, nung đúc tình cảm ở phía dưới 

– Đúng, đúng, đi thi xã, đi thi xã. 

Hồng Thiên Cửu cũng gật đầu liên tục. 

Tần phu nhân trừng mắt nhìn Lý Kỳ: 

– Tối nay không cho ngươi đi, thành thật ở trong tiệm. 

Dứt lời, cũng không cho Lý Kỳ cơ hội cãi lại, liền dẫn Tiểu Đào đi vào trong tiệm.

– Phu nhân đi đường kiểu gì mà không phát ra âm thanh. Thực con mẹ nó ảo. 

Lý Kỳ gãi đầu, khó chịu nói. 

– VậyLý đại ca, tối nay huynh cònCòn muốn đi không? 

Hồng Thiên Cửu hỏi. 

Lý Kỳ làm ra vẻ thanh giả tự thanh, đáp: 

– Đi, đương nhiên là đi, ta chỉ đi nghe hát, chứ có làm gì đâu. Vừa nãy phu nhân hiểu sai ý. 

Hồng Thiên Cửu và Chu Hoa nhìn nhau, như đang nóiNgươi đi nghe hát? Có quỷ mới tin. 

Phỉ Thúy Hiên. 

Trong phòng nghỉ ngơi riêng của Thái Mẫn Đức. 

– Phanh. 

Là tiếng đồ sứ bị ném vỡ vụn. 

– Lý Kỳ, quả nhiên là tiểu tử ngươi giở trò quỷ. Tốt, rất tốt. 

Thái Mẫn Đức để hai tay đằng sau, đi tới đi lui trong phòng, một bộ nổi giận đùng đùng. Trên mặt đất là chén trà đã bị vỡ nát. 

Giờ đây, ngoại trừ Thái Mẫn Đức ra, trong phòng còn đứng hai người. Một người là Thái Lão Tam, người kia là một nam tử trung niên.

– Lão gia, chúng ta nên làm gì bây giờ? 

Thái Lão Tam hỏi. 

Thái Mẫn Đức dừng bước, quay đầu nhìn nam tử trung niên: 

– Văn Nghiệp, ngươi thấy việc này thế nào? 

Nam tử trung niên chính là người đánh cá vào buổi trưa cầm theo bốn con tôm nhỏ đi tới Túy Tiên Cư phá rồi, Hoàng Văn Nghiệp. 

Hoàng Văn Nghiệp đáp: 

– Theo tại hạ thấy, Phỉ Thúy Hiên của chúng ta cũng nên gấp rút chuẩn bị lẩu uyên ương. Hiện tại khí trời dần lạnh, mùa đông sắp tới. Lúc đó, lẩu uyên ương càng được hoan nghênh.

Thái Mẫn Đức gật đầu: 

– Không sai, nhưng ngươi có nắm chắc không? 

– Thực ra lẩu uyên ương kia không khác nồi ấm là bao nhiêu. Mấu chốt là ở nước súp. Tin rằng cho tại hạ mấy ngày, tại hạ có thể điều chế ra. Chỉ là hương vị sợ không bằng Túy Tiên Cư. 

– Không sao, hương vị kém không lớn là được. Chúng ta có thể dùng giá tiền thấp hơn để hấp dẫn khách hàng. 

Hoàng Văn Nghiệp nghe vậy, gật đầu tỏ vẻ đồng ý. 

Thái Mẫn Đức lại hỏi: 

– Còn Thiên Hạ Vô Song?

Hoàng Văn Nghiệp lắc đầu: 

– Đây là lần đầu tiên tại hạ được uống loại rượu như vậy. Tạm thời không rõ ràng lắm. 

Thái Mẫn Đức vừa nghe, thở dài nói: 

– Đều là tại ta. Nếu không phải ta nóng lòng muốn đánh bại Dương Lâu, thì cũng không cần vội vã mua bí phương của chao như vậy. Cũng không khiến cho tiểu tử kia thực hiện được gian kế. Nếu lúc ấy ngươi ở đây thì tốt rồi. 

Hoàng Văn Nghiệp vuốt cằm nói: 

– Thực ra lão gia cũng không cần quá lo lắng. Túy Tiên Cư chỉ vừa mới khai trương, thanh danh tuy lớn, nhưng thực lực vẫn không thể so với chúng ta. Chỉ cần sau này chúng ta gia tăng đề phòng, thì Túy Tiên Cư không đáng để lo. 

– Đúng vậy, chỉ bằng chút tiền ấy, muốn đánh bại Phỉ Thúy Hiên, quả thực là si tâm vọng tưởng. 

Thái Mẫn Đức cười lạnh một tiếng, sắc mặt cũng trở nên hòa hoãn. Y ngồi xuống, hướng Hoàng Văn Nghiệp nói: 

– Văn Nghiệp, ngươi có biết ta gọi ngươi về là có việc gì? 

Hoàng Văn Nghiệp lắc đầu. 

Thái Mẫn Đức nói: 

– Thời gian trước ta nghe một đầu bếp trong Thái phủ thái sư nói, thái sư lão nhân gia tính toán tổ chức một yến tiệc gạch cua vào tháng sau. Còn muốn mời tất cả các đầu bếp của những quán ăn lớn tới tham gia. Đây chính là cơ hội tốt để Phỉ Thúy Hiên chúng ta dương danh lập vạn. Cho nên ta tính toán tự thân xuất mã. Mà ngươi thì làm trợ thủ cho ta.

– Việc này có chuẩn không? 

Hoàng Văn Nghiệp kinh ngạc hỏi. 

Thái Mẫn Đức cười gật đầu: 

– Chắc là không sai. Ta đoán rằng một thời gian ngắn nữa thôi, phủ thái sư sẽ sai người phát thiếp mới tới các quán ăn. 

Hoàng Văn Nghiệp chắp tay nói: 

– Văn Nghiệp sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp lão gia. 

– Tốt, tốt. Tuy nhiên ngươi vắng mặt một thời gian lâu như vậy, Kim Lăng bên kia sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? 

– Lão gia yên tâm. Bên kia tại hạ đã bố trí đâu vào đấy, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề. 

– Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. 

Có một người nước ngoài từng nói, đừng bao giờ đánh giá thấp lòng nhiệt tình đi kỹ viện của nam nhân. 

Dù Tần phu nhân đã hạ lệnh, tối nay không cho phép Lý Kỳ đi Phượng Tê Lâu. Nhưng Lý Kỳ sao có thể dễ dàng đi vào khuôn khổ như vậy. Trừ khi Tần phu nhân nguyện ý xả thân vì nghĩa. Bằng không còn lâu mới cản được hắn. 

Hắn thực sự nhịn hết nổi rồi. Làm một người nam nhân bình thường, nhu cầu sinh lý là điều không thể thiếu. Còn hạng lưỡng tính như Đồng Quán, muốn đi dạo kỹ viện cũng không có bản lĩnh đó. 

Buổi tối, sao khi qua giờ ăn cao điểm, Lý Kỳ liền tìm lý do rời đi. 

Hắn cho rằng có thể lừa dối. Nhưng lại không biết có một bóng hình xinh đẹp luôn chú ý nhất cử nhất động của hắn, tức giận dậm chân một cái. 

Lý Kỳ rời Túy Tiên Cư, cũng không đi thẳng tới Phượng Tê Lâu. Mà quay về Tần phủ, chỉnh trang lại cách ăn mặc. 

Dù hắn là người thích an phận, nhưng cha vợ của hắn từng nói qua. Ngươi an phận ở chỗ nào kệ ngươi, nhưng duy nhất chỉ có chỗ ăn chơi là không thể. Bởi vì những nơi đó là nơi ngợp trong vàng son. Là nơi mà các cô nàng chỉ nhận tiền chứ không nhận người. Cho dù ngươi không có tiền, nhưng bộ dáng bên ngoài là không thể thiếu. Ít nhất cũng gọn gàng cho ra dáng. Nếu ngươi mặc bộ quần áo rách nát, thì có quỷ mới để ý tới ngươi. Ngay cả cơ hội xơ muối cũng không có. 

Tắm rửa một cái, thay một bộ quần áo mới tinh, sau đó buộc mái tóc vốn không dài lắm thành đuôi ngựa. Dù hắn cảm thấy để kiểu tóc này hơi giống mấy tay nghệ sĩ, nhưng còn hơn là để lôi thôi. 

Đi tới nơi đã hẹn với Hồng Thiên Cửu. Từ xa xa Lý Kỳ có thể nhìn thấy hai tên dâm đãng Hồng Thiên Cửu và Chu Hoa chính đang ngồi xổm ở đầu cầu, một bộ vô lại. 

– Lý đại ca, huynh đến muộn vậy, sắp bắt đầu rồi. 

Hồng Thiên Cửu vừa thấy Lý Kỳ, liền khó chịu kêu lên. 

“Mịa, tên này còn sốt ruột hơn cả mình.”

Lý Kỳ cười ngượng ngùng: 

– Bận việc quá, gạ mãi mới tới được đây. Đúng rồi, Phượng Tê Lâu ở chỗ nào? 

– Ở ngay kia chứ đâu. 

Chu Hoa chỉ về phía bờ sông bên kia. 

Lý Kỳ nhìn theo hướng cậu ta chỉ. Phía đối diện là một tòa lầu các hoa lệ. Tòa nhà có ba tầng, cờ màu tung bay, đèn lồng đốt sáng trưng. Còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng nam nhân cười vui và tiếng các cô nương chào đón khách. 

– Nhanh đi thôi. 

Lý Kỳ không thể chờ được, thúc giục nói. Hiện tại hắn thầm nghĩ làm cho nhanh rồi trở về sớm. 

Ba người mang theo tâm tư khác nhau đi thẳng tới Phượng Tê Lâu.

– Ơ, Hồng công tử, Chu công tử, đã lâu rồi không thấy hai vị tới chơi. 

Đứng ở cửa ra vào là một vị tú bà chừng ba mươi tuổi. Vừa thấy Hồng Thiên Cửu và Chu Hoa tới, hai mắt liền sáng lên, lập tức lắc cái mông lớn đi tới, mỉm cười, nói với giọng nhẽo nhợt. 

Lý Kỳ vừa nghe thanh âm, lại nhìn bộ dáng của tú bá, thiếu chút nữa nôn số thức ăn đã ăn. Thú tính cũng giảm đi rất nhiều. 

Tú bà thời này, so với các mụ mụ đời sau, vô luận là dáng vẻ, khí chất, hay là tố chất, đều kém xa tới vạn dặm.​

Chọn tập
Bình luận
× sticky