Sau khi tiễn ba người, Phàn Thiếu Bạch quay lại phòng, vẻ mặt không hiểu hỏi:
– Phụ thân, con thật không rõ vì sao phụ thân lại làm như vậy? Hiện tại phải là bọn họ van cầu chúng ta mới đúng. Sao giống như chúng ta cầu bọn họ vậy?
Thực ra trong lòng y luôn không tán thành khoản mua bán này. Nhưng y cũng không dám vi phạm ý của Phàn Chính.
Phàn Chính thở dài:
– Thiếu Bạch, từ nhỏ tới lớn, ta chưa từng yêu cầu con cái gì. Nhưng hiện tại chỉ sợ thời gian của ta không còn nhiều lắm. Con nhất định phải đáp ứng ta, ở trước mặt Lý sư phó, phải hạ thấp tư thế, cũng phải kết giao với hắn, không được đối địch với hắn. Ta biết trong lòng con không phục. Nhưng con phải tiếp xúc với hắn một thời gian, con mới hiểu lời hôm nay của ta.
Phàn Thiếu Bạch khinh thường nói:
– Nếu y có thể đả bại Thái viên ngoại, thì con liền đáp ứng phụ thân.
Phàn Chính thở dài, lắc đầu.
Túy Tiên Cư và Phàn Lâu ký hai bản khế ước. Một bản là để cho đám người Thái Mẫn Đức xem, giá thịt bằng với giá thịt trước kia. Còn một bản thì chính là mua thịt với giá bằng giá nhập hàng của đám người Thái Mẫn Đức.
Rốt cuộc xử lý xong chuyện thịt heo và thịt dê, Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng áp lực trên vai chỉ có tăng chứ không giảm. Bởi vì còn một yến hội đang chờ đợi hắn.
Việc nhảy múa và âm nhạc, Lý Kỳ đã dạy Phong Nghi Nô xong. Phần ca múa căn bản là do nàng ta phụ trách.
Việc huấn luyện tiểu nhị mới, vẫn là do Tiểu Ngọc đảm nhiệm.
Mà Lý Kỳ, làm công việc sở trường nhất của hắn, chính là sáng tạo đồ ăn.
Hôm nay chính là ngày cuối cùng của tuần lễ Pizza. Dù tuần lễ Pizza sắp trôi qua, nhưng Tam Quốc Diễn Nghĩa thì không thể đoạn. Nếu như ngừng kể, vậy thì Túy Tiên Cư khỏi cần phải buôn bán. Mà Lý Kỳ đi đường chắc chắn sẽ bị người ném trứng thối vào mặt.
Cho nên, chưa tới giữa trưa, Lý Kỳ không dám tới Túy Tiên Cư.
Vất vả nhiều ngày như vậy, Lý Kỳ cho mình vài canh giờ nghỉ ngơi, ngủ một mạch đến khi tỉnh hẳn mới thôi.
Sau khi tỉnh dậy, Lý Kỳ tới tiền viện thư giãn gân cốt, hít đất hai mươi cái, ăn chút điểm tâm rồi tới sân nhỏ của Quý Hồng Nô.
Mấy ngày này, hắn không có thời gian để dạy Quý Hồng Nô ca hát. Dù sao đang rảnh, tới xem cầm kỹ của nàng ta có tiến triển gì không.
Mới vào trong sân, chợt nghe thấy tiếng cười ầm ĩ truyền ra từ trong phòng.
Oa! Thật nhiều người.
Lý Kỳ hiếu kỳ, đi tới trước, gõ cửa.
– Ai vậy?
Là thanh âm của Tần phu nhân.
Phu nhân cũng ở trong đó?
Lý Kỳ đáp:
– Là ta, Lý Kỳ.
Rất nhanh, cửa liền mở. Người mở cửa không phải là Tần phu nhân, cũng không phải Quý Hồng Nô, mà là Bạch Thiển Dạ.
Lý Kỳ sững sờ, ngạc nhiên hỏi:
– Thất Nương, muội tới đây lúc nào vậy?
Bạch Thiển Dạ cười đáp:
– Đến đây đã được một lúc. Còn huynh, sao giờ mới dậy?
Lý Kỳ đáp:
– Ai bảo, ta dậy từ sớm đấy chứ, chỉ có điều một mực ở trong phòng suy nghĩ tới yến tiệc tròn tuổi.
Bạch Thiển Dạ nhìn thần sắc của hắn, chính là vừa mới rời giường không lâu, hơi mỉm cười, sau đó để hắn vào.
– Lý đại ca.
Quý Hồng Nô thấy Lý Kỳ tới, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Lý Kỳ gật đầu, hướng Tần phu nhân chào hỏi:
– Chào buổi sáng, phu nhân.
– Chào buổi sáng gì nữa, sắp tới giờ ăn cơm trưa rồi.
Tần phu nhân cười khổ một tiếng, thấy dáng vẻ bù xù của hắn, hơi khó chịu nói:
– Lý Kỳ, ít nhất ngươi cũng phải buộc tóc vào chứ, để lõa xõa như vậy còn ra thể thống gì nữa.
Lời này vừa ra, Quý Hồng Nô và Bạch Thiển Dạ đều cúi đầu cười trộ.
Lý Kỳ khó được đỏ mặt. Nhưng đời trước hắn chưa chưa từng để tóc dài, càng không biết buộc tóc thế nào. Bình thường đi ra ngoài, dùng dây tùy ý buộc thành tóc đuôi ngựa. Hắn ngượng ngùng đáp:
– Dù sao vẫn chưa xuất môn, đợi tí nữa lại buộc.
Tần phu nhân lắc đầu không biết phải nói gì với hắn.
– Còn có, tóc ngươi cũng dài rồi, không thể buộc linh tinh như vậy. Ngươi xem bên ngoài có ai giống như ngươi không? Nếu như ngươi không biết buộc, thì bảo nữ tỳ giúp ngươi.
Hắc! Có phải cô nàng này nhàn rỗi quá không nhỉ, sao hôm nay lắm lời thế.
Lý Kỳ tức giận đáp:
– Phu nhân cũng biết ta rất bận rộn, thời gian đâu mà chỉnh lý tóc tai. Nếu như phu nhân giúp ta gánh một tí, thì ta đã có chút thời gian chỉnh trang cách ăn mặc rồi. Phu nhân tưởng rằng ta không muốn để mọi người thấy khuôn mặt anh tuấn của ta chắc.
Tử huyệt, cái này đúng là tử huyệt của Tần phu nhân. Nàng đỏ mặt, nói nhẹ:
– Ta chỉ tùy ý nói thôi, ngươi không thích kệ ngươi.
Bạch Thiển Dạ mắt chứa ý cười nhìn Lý Kỳ, nói:
– Vương tỷ tỷ, tỷ đừng để ý tới huynh ấy, huynh ấy vốn đã lười mà.
Nói tới tóc tai, Lý Kỳ chợt muốn để tóc ngắn. Đối với một nam nhân của đời sau như hắn mà nói, để tóc dài đúng là bất tiện.
– Đúng rồi, không biết để tóc ngắn có phạm pháp không?
Ba nàng đều sững sờ, đồng thời lắc đầu.
Không phạm pháp là tốt rồi.
Lý Kỳ sợ Bắc Tống cũng giống như thời nhà Thanh, cắt bỏ mái tóc phải bị tội chém đầu. Như vậy cũng quá không có nhân quyền. Điều này càng khiến hắn kiên quyết để mái tóc ngắn.
– Lý đại ca, huynh hỏi điều này làm gì?
Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ hỏi.
Lý Kỳ cười hắc hắc:
– Ta muốn cắt ngắn chút. Để như vậy thật là phiền chết.
Tần phu nhân cả kinh:
– Tóc ngươi ngắn như vậy, vì sao còn muốn cắt bỏ?
Thế này còn ngắn?
Lý Kỳ tức giận nói:
– Từ lúc nhỏ ta đã thích để kiểu tóc lúc ba tuổi, không thích tóc dài.
Lúc ba tuổi?
Tần phu nhân sững sờ:
– Lúc ba tuổi ngươi để tóc kiểu gì?
Lý Kỳ trợn mắt đáp:
– Giống như lúc phu nhân ba tuổi.
Bạch Thiển Dạ cười khanh khách, sau đó hướng Tần phu nhân nói:
– Vương tỷ tỷ, tỷ còn nhớ lúc Lý đại ca vừa tới đây không? Lúc đó huynh ấy chả để một mái tóc ngắn kỳ quái đó sao?
Tần phu nhân vừa nghe, nhất thời minh bạch, trừng Lý Kỳ một cái, nghiêm túc nói:
– Tóc chính là bố mẹ ban tặng, sao có thể tùy ý cắt bỏ?
Sao phu nhân toàn thốt lên những lời cổ hủ nhỉ?
Lý Kỳ phản bác:
– Phu nhân, nếu như theo lời phu nhân nói, thân thể cũng là bố mẹ ban tặng, vậy phu nhân việc gì phải che che lấp lấp, sợ người khác nhìn thấy cái gì à?
Trong lòng lại bổ sung một câu, nếu phu nhân dám lột bỏ tất cả trước măt ta, cho dù trọn đời không cắt tóc cũng đáng.
Tần phu nhân bị lời này của Lý Kỳ làm cho đỏ bừng mặt, gắt một tiếng, không nói lên lời.
Bạch Thiển Dạ cũng đỏ mặt nói:
– Huynh thật là, toàn suy nghĩ những thứ bậy bạ. Vương tỷ tỷ nói như vậy cũng là vì muốn tốt cho huynh mà thôi.
Quý Hồng Nô không dám nhiều lời, chỉ đứng một bên gật đầu, giống như cũng đồng ý với Tần phu nhân.
Lý Kỳ lơ đễnh nói:
– Thất Nương, không phải muội không biết ta. Ta là người tiêu sái như vậy. Thích làm thế nào thì làm, không quan tâm tới ánh mắt của người khác. Ta quyết tâm để mái tóc ngắn, bằng không ta khéo buồn bực mà chết.
Nói tới, hắn nhìn về phía ba nàng:
– Đúng rồi, trong ba người, ai biết cắt tóc?
Tần phu nhân chẳng muốn để ý tới hắn, ngẩng đầu lên, nhắm mắt làm ngơ.
Bạch Thiển Dạ thấy khuyên bảo vô dụng, lắc đầu nói:
– Muội chưa từng cắt tóc bao giờ.
– Lý đại ca, thời gian mẫu thân của muội bị bệnh, muội từng giúp bà ấy cắt tóc mấy lần. Không biết có được không?
Quý Hồng Nô nhỏ giọng hỏi.