Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bắc Tống Phong Lưu

Chương 142: Rượu bốc lửa (p1)

Tác giả: Nam Hi
Chọn tập

Từ lúc Tần phu nhân tới, Bạch Thiển Dạ vì chột dạ, rất sợ Tần phu nhân nhìn ra manh mối gì. Nên ngay cả nói chuyện với Lý Kỳ cũng không dám. Mà chỉ cùng phu nhân thảo luận mấy công thức toán học Lý Kỳ dạy.

Hai vị tài nữ thảo luận rất cao hứng.

Lý Kỳ bị gạt sang một bên, thể xác và tinh thần tổn thương, thành thật quay lại phòng bếp. Chỗ đó mới là chỗ thuộc về hắn.

Bạch Thiển Dạ ăn xong cơm trưa, liền rời đi. Trước khi đi, còn sao chép lại mấy công thức mà Lý Kỳ dạy lúc sáng.

Sau giờ ngọ, Lý Kỳ quay về Tần phủ dạy Quý Hồng Nô hát. Thuận tiện tới hầm rượu, lấy một bình rượu mạnh để tối nay chiêu đãi đám người Hồng Thiên Cửu.

Lúc chạng vạng tối.

– Tránh ra, tránh ra.

– Biến sang một bên.

Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu dưới sự bảo hộ của tám tên tay sai hung ác lực lưỡng đi tới Túy Tiên Cư.

Thực khách của Túy Tiên Cư nhìn thấy Cao nha nội tới, đều cúi thấp đầu xuống, đại sảnh trở nên an tĩnh rất nhiều. Đủ biết Cao nha nội kinh khủng cỡ nào

Ngô Phúc Vinh cũng nhận ra Cao nha nội, âm thầm nhíu mày. Lại thấy Hồng Thiên Cửu đi bên cạnh, mới bình tĩnh lại, nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc nhận được ám hiệu của Ngô Phúc Vinh, lập tức đi lên đón chào.

Cao nha nội nhìn thấy Tiểu Ngọc, khóe miệng lộ ra nụ cười dâm đãng. Đương nhiên không phải y có hứng thú với nàng, mà chỉ là thói quen thường ngày.

Đám người đi lên nhã gian Phú Quý trên lầu ba.

– Ca ca, huynh ngồi đợi một lát. Để đệ đi gọi Lý đại ca tới. Hồng Thiên Cửu nói.

– Không phải chỉ là một đầu bếp sao? Cần gì phải đích thân ngươi đi gọi. Còn có, gọi một đầu bếp là đại ca, Tiểu Cửu ngươi đầu óc không có vấn đề gì chứ?

Cao nha nội bất mãn nhìn Hồng Thiên Cửu. Sau đó lại hướng Tiểu Ngọc nói: – Ngươi đi gọi Lý đầu bếp tới đây.

Tiểu Ngọc không dám lắm miệng, vâng một tiếng, liền rời đi.

Hồng Thiên Cửu thấy vậy, nhíu mày, khó chịu nói: – Tiểu đệ gọi ai là đại ca là việc của tiểu đệ, liên quan gì tới huynh. Nếu như huynh lại nói như vậy, lần sau chúng ta mỗi người một ngả. Hồng Thiên Cửu vốn không phải là người tốt lành gì. Cùng Cao nha nội coi như là vật họp theo bầy, kỳ phùng địch thủ, cho nên không hề kiêng kỵ.

Cao nha nội sững sờ, rõ ràng không ngờ Hồng Thiên Cửu lại trở mặt vì một tay đầu bếp. Nhưng trong Tứ Tiểu Công Tử, chỉ có Hồng Thiên Cửu là thân với y nhất. Cho nên cũng không muốn đôi bên xảy ra rạn nứt, cười gượng nói: – Rồi, rồi, coi như huynh chưa nói gì. Ngươi thích gọi ai là đại ca, kệ ngươi.

Hồng Thiên Cửu hừ một tiếng, ngồi xuống, trong lòng vẫn còn khó chịu.

Qua một lát, Lý Kỳ liền tới. Vừa nghe nói Hồng Thiên Cửu cùng Cao nha nội tới đây, trong lòng liền đoán được bảy tám phần. Biết rằng Cao nha nội tới đây cũng vì rượu bốc lửa kia.

Đi vào trong phòng, Lý Kỳ âm thầm quăng ánh mắt trách cứ về phía Hồng Thiên Cửu.

Hồng Thiên Cửu quắt miệng, như muốn nói, cậu ta cũng đâu muốn vậy.

– Ngươi chính là tay đầu bếp khiến cho dư luận gần đây xôn xao? Cao nha nội nhìn Lý Kỳ, miệt thị hỏi.

Lý Kỳ nghe ngữ khí bất thiện của y, cũng không tức giận, mỉm cười đáp” – Nha nội quá đề cao tại hạ rồi.

– Hừ, ngươi biết vậy là tốt. Đầu bếp như ngươi

Hồng Thiên Cửu thấy Cao nha nội muốn làm khó dễ Lý Kỳ, liền trách móc nói: – Ca ca, huynh còn nhớ, trước khi tới đây, huynh đã đáp ứng đệ cái gì không?

Thực ra Hồng Thiên Cửu đang trên đường thì gặp phải Cao nha nội. Mà Cao nha nội thấy Hồng Thiên Cửu vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, gặn hỏi một lúc. Mà Hồng Thiên Cửu vì quá mức cao hứng, lanh mồm lanh miệng, liền kể đầu đuôi cho y.

Thực ra Cao nha nội không phải là người có tâm hồn ăn uống lắm. Mấu chốt là từ nhỏ ăn nhiều sơn trân hải vị, đã chán ăn rồi. Túy Tiên Cư khai trương đã được lâu, danh tiếng lớn như vậy, nhưng y chưa từng tới qua một lần. Y thích nhất là mỹ nữ. Đặc biệt là Phong Nghi Nô. Quả thật chính là fan cuồng nhiệt. Mà Phong nương tử thường xuyên tới Phan Lâu hát. Cho nên y cũng hay tới Phan Lâu ăn cơm.

Chính là, đây là lần đầu tiên y nghe thấy rượu có thể bốc lửa. Cảm thấy khó có thể tin. Bởi vậy liền bảo Hồng Thiên Cửu dẫn theo mở mang kiến thức. Hồng Thiên Cửu biết y không phải là hạng người tốt lành gì, không cho đi theo là không thể. Bởi vậy liền hẹn trước, không thể khó xử Lý Kỳ, không được gây sự trong Túy Tiên Cư.

Cao nha nội vốn đã đáp ứng cậu ta. Nhưng trên đường nghe Hồng Thiên Cửu không ngừng nói tới Lý đại ca. Khiến cho trong lòng y rất không thoải mái. Nhịn không được muốn làm khó Lý Kỳ. Hiện tại thấy Hồng Thiên Cửu đứng dậy, đành phải thôi, sửa lời nói:

– Nghe nói ngươi có thể làm rượu bốc lửa? Có thật không?

Lý Kỳ vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, đáp: – Đương nhiên là thật. Tiểu Cửu đã gọi ta là đại ca, ta sẽ không lừa gạt cậu ấy.

Hồng Thiên Cửu vừa nghe, trong lòng rất vui vẻ.

– Vậy ngươi nhanh lấy một chén cho ta nhìn xem. Cao nha nội nói.

Lý Kỳ mỉm cười có lỗi: – Bây giờ còn chưa được. Tại hạ còn có rất nhiều việc phải làm trong phòng bếp. Nếu không như vậy đi, mọi cứ người ăn trước. Chờ tại hạ làm xong, thì lập tức điều chế loại rượu kia.

Trong lòng lại nghĩ. Lão tử không phải là tùy tùng của ngươi. Ngươi bảo làm, ta liền làm, như vậy chẳng phải xấu mặt ta không.

Dù Lý Kỳ biết Cao nha nội là một đại hộ khách, ra tay hào sảng. Nhưng hắn cũng không vì cái này, mà bỏ đi lòng tự tôn, làm một người sai vặt cho y.

Cao nha nội ngạc nhiên nhìn Lý Kỳ. Từ lúc y sinh ra tới hiện tại, đây là lần đầu tiên có một đầu bếp dám kiêu ngạo trước mặt y như vậy. Tuy nhiên, y còn chưa biết, ngay cả trước mắt Bạch Thế Trung, Lý Kỳ cũng như vậy.

Hồng Thiên Cửu xen vào: – Như vậy cũng được, Lý đại ca huynh làm nhanh lên đấy. Bọn đệ đợi chút cũng không sao.

Cao nha nội vừa chuẩn bị bão nổi, nghe Hồng Thiên Cửu nói như vậy, liền thôi. Nhưng vẫn tức giận nhìn Lý Kỳ. Nghĩ bụng sau này tìm cơ hội chỉnh một tên đầu bếp như ngươi.

Lý Kỳ đi rồi, cũng không lâu lắm, món ăn liền mang lên. Ngoại trừ lẩu uyên ương ra, Hồng Thiên Cửu còn gọi vài món mà cậu ta thích ăn như Oa Bao Nhục, thịt gà phay.

Cao nha nội thưởng thức xong mấy món, gật đầu nói: – Ừ, trù nghệ của tay Lý Kỳ kia quả thật không tồi.

Hồng Thiên Cửu miệng đầy dầu mỡ, nói: – Đó là điều đương nhiên. Đệ đã bảo huynh từ trước, nhưng huynh lại không tin. Phong Hành Thủ dù xinh đẹp động lòng người, nhưng cũng chỉ có thể xem mà không thể ăn. Còn không thực tế bằng mấy món ngon này.

– Cái gì mà chỉ có thể xem mà không thể ăn?

Cao nha nội trầm mặt xuống, nói: – Tiểu Cửu, ngươi phải biết ta ghét nhất những người ở trước mặt ta nói xấu Phong nương tử. Nếu đổi là người khác, ta ném y từ trên này xuống dưới rồi.

Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc, tiếp tục ăn, không nhiều lời nữa.

Cậu ta là kẻ dở hơi. Có thể nói là không có lòng dạ.

Chọn tập
Bình luận