Toàn trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người ngừng thở.
Mã Kiều cũng ngẩn ra, thầm nghĩ, y muốn làm gì vậy? Lẽ nào cứ bắn như vậy cũng có thể bắn trúng bia của mình?
Ngưu Cao ngắm một hồi lâu, năm ngón tay thả lỏng, sưu một tiếng, mũi tên lao nhanh như một bóng đen. Chỉ nghe phốc một tiếng, ngay sau đó lại vang lên hai tiếng keng keng trầm thấp.
Mọi người nhất thời hít một hơi khí lạnh. Chỉ thấy bia của Mã Kiều thiếu một mũi tên.
Thì ra mũi tên vừa nãy của Ngưu Cao là nhắm vào vào một mũi tên của Mã Kiều. Y định dùng tên sắt để phá vỡ tên gỗ của Mã Kiều. Đương nhiên, y đã làm được.
Chỉ riêng một mũi tên này thôi, đã cho thấy tài bắn cung của Ngưu Cao tuyệt đối không thua gì Mã Kiều. Thậm chí còn cao hơn một bậc.
Tiếng ủng hộ vang lên không ngừng, mọi người hưng phấn giơ lên trường thương, đều kêu Ngưu Cao cố gắng lên. Thanh âm chấn đắc cát bụi.
Mã Kiều không thể tưởng tượng nổi lắc đầu, hướng Ngưu Cao, khen:
– Hay, bắn hay lắm.
Ngưu Cao cũng không kiêu ngạo tự mãn, đầu đầy mồ hôi. Một tên này còn khó hơn bắn trúng hồng tâm nhiều lắm. Không những muốn bắn chuẩn, hơn nữa lực và góc độ đều phải khống chế thật chuẩn, không thể để bất kỳ sai lầm nào. Y hít sâu hai lần, lại lấy ra một mũi tên, lần nữa ngắm bắn bia của Mã Kiều. Chỉ thấy y ngắm một lúc mới buông dây cung ra.
Phốc một tiếng, bia của Mã Kiều lại mất đi một mũi tên.
Tài bắn cung này thật không thể chê.
Lý Kỳ và những người khác đều được thỏa con mắt.
Ba mũi tên đầu, Ngưu Cao bắn không lệch phát nào. Hiện tại bia của Mã Kiều chỉ có lại một mũi tên cuối cùng.
Khuôn mặt Ngưu Cao vẫn lộ vẻ chăm chú, không có một chút đắc ý. Lại lấy ra một mũi tên, cài tên giương cung.
Ánh mắt của toàn trường đều tập trung lên mũi tên này.
Trong nháy mắt, phốc một tiếng, hình như lực bắn hơi kém lần trước, mũi tên của Mã Kiều chỉ hơi lắc lư, trong lòng mọi người cũng lắc lư theo.
Nhưng may mắn cuối cùng vẫn đứng bên Ngưu Cao. Mũi tên này quơ quơ vài cái, cuối cùng vẫn rơi xuống.
Chỉ một thoáng, tiếng thán phục và tiếng hoan hô lập tức vang lên, nối liền không dứt, giống như sóng lớn vỗ bờ vậy.
Má ơi, tên này mà tới đời sau, tuyệt đối là quán quân Olympic.
Lý Kỳ cũng hưng phấn tới nắm chặt hai tay. Lần biểu diễn này thật quá đặc sắc.
Lúc này Ngưu Cao mới thở phào một hơi. Trong tiếng hò hét của mọi người, lấy ra mũi tên cuối cùng, hơi ngắm một cái, liền hướng về phía bia của mình. Phốc một tiếng, vừa vặn bắn trúng một điểm ở bên cạnh lỗ thủng thuộc hồng tâm.
Mũi tên cuối cùng này bắn ra, Ngưu Cao rốt cuộc chuyển bại thành thắng.
Lúc trước Ngưu Cao đã nói, ai bắn trúng hồng tâm nhiều hơn thì thắng. Dù bia của Ngưu Cao chỉ có một mũi tên trúng hồng tâm. Nhưng còn hơn bia bên kia của Mã Kiều, ngay cả một mũi tên đều không có.
Sự chuyển biến quả thực quá lớn.
Đến giờ này, Mã Kiều không phục không được, hướng Ngưu Cao nói:
– Ngưu huynh, tiễn kỹ của ngươi cao hơn ta một bậc, Mã Kiều nhận thua.
Dù y kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là người cay cú.
Nhất thời tiếng ủng hộ lại vang lên một mảnh.
Ngưu Cao ha hả nói:
– Mã huynh quá khiêm nhường, ta cũng chỉ là may mắn mà thôi.
Hết ngưu lại mã, đúng là vườn bách thú!
Lý Kỳ âm thầm buồn cười, đi tới, đưa thẻ hội viên cho Ngưu Cao:
– Đây là thẻ hội viên cao cấp của Túy Tiên Cư. Nếu như ngươi thiếu tiền, có thể tùy tới Túy Tiên Cư đổi ba mươi xâu. Còn số tiền mười xâu ngươi nợ ta cũng bỏ qua.
Sở dĩ hắn mang theo thẻ tới, là vì hắn không thích mang tiền, quá nặng.
Ba mươi xâu?
Ngưu Cao sắc mặt vui vẻ, vội vàng hành lễ nói lời cảm ơn.
Lý Kỳ ừ một tiếng, hướng mọi người nói:
– Các vị huynh đệ, các vị cũng không cần phải đỏ mắt. Chỉ cần sau này các vị cố gắng huấn luyện, ta sẽ cho mọi người thêm cơ hội.
Đám binh lính vừa nghe, liền trầm trồ khen ngợi.
Đúng lúc này, có hai con khoái mã chạy nhanh tới, một người trong đó hô:
– Ngưu Cao có ở đây không?
Ngưu Cao nhướn mày, tiến lên một bước, hỏi:
– Ngưu Cao ở đây.
Người nọ lại nói:
– Ta chính là cận vệ của Mã Soái, phụng mệnh tới bắt người trở về.
Biến cố bất thình lình này khiến cho đám binh sĩ đang hưng phấn chợt trở nên lặng lẽ.
Bỗng nghe thấy một người quát:
– Có ai không, bắt hai người này lại cho ta.
Người quát chính là Lý Kỳ.
Đây là cận vệ của Mã Soái mà.
Lương Hùng cả kinh, vội nhỏ giọng nói:
– Phó Soái, ngài đừng hành động theo cảm tính.
Lý Kỳ nhướn mày:
– Lẽ nào ngươi muốn kháng mệnh?
Nói xong, hắn lại hướng binh linh hô:
– Còn không bắt lại cho ta.
Không có cách nào, quan lớn nhất chỗ này chính là hắn.
– Vâng.
Vài tên lính đi lên, chuẩn bị khống chế hai người kia.
Một người lập tức nói:
– Lớn mật, ta là cận vệ của Mã Soái, ai dám động tới ta.
– Là ta.
Lý Kỳ tiến lên một bước, hừ lạnh:
– Bản quan đứng, các ngươi ngồi, lại còn ngồi cao hơn ta. Rõ ràng là không để bản quan vào mắt. Ta không bắt các ngươi thì bắt ai?
Hai người cẩn thận nhìn, lại thấy vài binh linh kia sắp tới gần, tranh thủ thời gian xuống ngựa, hướng Lý Kỳ hành lễ:
– Vừa rồi tỵ chức không nhìn thấy Phó Soái ở đây, mong Phó Soái thứ tội.
– Ta thấy các ngươi để mặt lên đỉnh đầu rồi.
Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng, dùng mắt ra hiệu cho mấy binh lính, ý bảo bọn họ lui xuống. Thực ra hắn chỉ muốn dọa hai người này mà thôi. Dù sao bọn họ cũng là cận vệ của Hồ Du. Nếu cứ bắt như vậy, sẽ khiến Hồ Du không xuống đài được.
– Tạm tha cho các ngươi lần này. Nếu có lần sau, hừ, quân pháp xử trí.
– Đa tạ Phó Soái tha mạng.
Hai người vội vàng hành lễ.
Những người khác thấy vậy, càng thêm bội phục Lý Kỳ. Nói ba xạo cái đã khiến cận vệ của Mã Soái sợ tới mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Lý Kỳ ừ một tiếng:
– Đứng lên đi.
Đợi hai người đứng lên, hắn lại nói:
– Vì sao Mã Soái muốn bắt Ngưu Cao. Y phạm tội gì?
– Tỵ chức không biết. Tỵ chức chỉ phụng theo mệnh tới đây.
Lý Kỳ nhíu mày, liếc nhìn Ngưu Cao. Thấy vẻ mặt của y thản nhiên, không chút sợ hãi, hơi trầm ngâm, nói:
– Các ngươi ra bên ngoài đợi một lát, chỗ này ta còn có vài việc phân phó. Đợi phân phó xong, các ngươi lại dẫn Ngưu Cao tới gặp Mã Soái.
– Việc này…
Hai cận vệ lộ vẻ khó khăn.
Lông mày Lý Kỳ nhướn lên:
– Sao?
– Vâng, tỵ chức cáo lui.
Hai người cũng không dám lại đắc tội Lý Kỳ. Thi lễ một cái, vừa định lên ngựa, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn dắt ngựa ra ngoài.
Đợi hai người đi rồi, Lý Kỳ gọi Ngưu Cao sang một bên, hỏi:
– Ngưu giáo đầu, rốt cuộc ngươi đã phạm phải chuyện gì mà Mã Soái lại đích thân phái người tới bắt ngươi?
Ngưu Cao cúi đầu nói:
– Tỵ chức không biết. Y muốn bắt thì bắt, tỵ chức không sợ.
Lý Kỳ mỉm cười nói:
– Ngươi không sợ y, nhưng y lại càng không sợ ngươi. Y là cấp trên của ngươi, nếu muốn trị ngươi, ngươi sợ hay không sợ, kết quả đều giống nhau. Ngươi cho rằng nói những lời này sẽ có tác dụng sao? Ta là muốn giúp ngươi. Nếu ngươi có oan tình gì, có thể nói cho ta biết. Có khả năng ta giúp được ngươi.
Ngưu Cao quay đầu đi nói:
– Ý tốt của Phó Soái, tỵ chức tâm lĩnh. Nhưng tỵ chức thực sự không biết mình phạm vào sai lầm gì. Nếu nói là tới thao luyện muộn, vừa rồi Phó Soái cũng đánh rồi đấy thôi.
Thằng nhãi này phòng bị mình đây mà. Đúng là không biết tốt xấu. Thôi, thôi, ngươi là bố ta được chưa.
Lý Kỳ thở dài, biết rằng y sợ mình cùng Hồ Du là quan lại bao che cho nhau.
– Ừ, ngươi không nói là việc của ngươi. Ta đi cùng ngươi một chuyến vậy.
Ngưu Cao lập tức nói:
– Điều này thì tỵ chức không phản đối.
– Ngươi cũng thật quá thông minh đi.
Lý Kỳ tức giận nói.
Ngưu Cao cười ha hả:
– Tỵ chức chỉ là một người thành thật mà thôi.
– Ngươi thắng.
Lý Kỳ cười bất đắc dĩ, đến bên Lương Hùng, nói:
– Lương chỉ huy, ta cùng Ngưu giáo đầu tới Thị Vệ Mã trước. Đợi tí nữa ngươi phân phó cho các huynh đệ, bảo bọn họ buổi tối không cần về, đều ở lại doanh. Đến lúc đó ta còn có việc cần làm.
– Tỵ chức tuân mệnh.
Lý Kỳ tức giận nhìn Ngưu Cao:
– Đi thôi.
Cận vệ của Hồ Du thấy Lý Kỳ cũng muốn đi theo, sắc mặt hơi lộ vẻ khó xử. Nhưng bọn họ cũng không dám ngăn cản Lý Kỳ đi cùng.
Trong Thị Vệ Mã Tư hiện giờ, Hồ Du đang ngồi cùng Phạm Tín nói chuyện phiếm.
– Đại nhân, Ngưu Cao đã tới.
– Bảo y vào đây.
– Vâng.
Kít một tiếng, cửa mở, Ngưu Cao nện bước đi vào, hành lễ:
– Tỵ chức tham kiến Mã Soái, Ngu Hầu.
Hồ Du vừa thấy Ngưu Cao, nhất thời tức giận, chợt lại thấy Lý Kỳ cũng tới, khuôn mặt trầm xuống nói:
– Phó Soái, không phải sáng nay ngươi nói tới Long Vệ Quân kiểm tra. Sao giờ đã trở lại rồi?
Đầu tiên Lý Kỳ hướng Hồ Du chắp tay, cười đáp:
– Hạ quan vốn đang ở Long Vệ Quân bên kia. Đúng lúc nhìn thấy cận vệ của Mã Soái tới bắt người, trong lòng hiếu kỳ, liền tới đây xem rốt cuộc là thế nào?