– Lý sư phó, Lý sư phó.
Lý Kỳ vừa đi ra phòng bếp, chợt nghe Ngô Phúc Vinh gọi.
– Ngô đại thúc, có chuyện gì không?
Ngô Phúc Vinh ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn ra ngoài cửa, lo lắng nói: – Lý sư phó, hai người kia vẫn quỳ ở ngoài cửa. Cậu thực sự không để ý tới bọn họ à?
Chẳng lẽ lão hàng này lại cho rằng hai tên kia cũng như lão tử, đồng dạng xuyên việt tới, nên có ý địn thu nuôi? Đúng là lòng tham không đáy mà.
Lý Kỳ tức giận: – Ngô đại thúc, chú đi hỏi bọn họ xem, nếu bọn họ biết ngựa giết gà là cái gì, thì chúng ta liền thu lưu bọn họ.
– Ừ.
Ngô Phúc Vinh vô ý thức gật đầu, lại hỏi: – Ngựa giết gà là cái gì?
– Là thứ tốt.
Lý Kỳ cười ha hả: – Cháu lên lầu tiếp khách đây, mấy người đó đang đợi.
Đi lên lầu, tới nhã gian Thiên Thượng Nhân Gian, Lý Kỳ hướng vị đại quan nhân, chắp tay: – Đại quan nhân, Tả đại ca, hôm nay hai người muốn ăn món gì?
– Hôm nay không ăn.
Đại quan nhân phất tay: – Một bát mỳ râu rồng đã đủ no rồi. Ngươi ngồi xuống đi.
“Dm, thì không phải tới đưa tiền, làm ta cao hứng một hồi.”
Lý Kỳ cố nặn vẻ tươi cười ngồi xuống.
Đại quan nhân như nhìn ra tâm tư của Lý Kỳ, cười nói:
– Không phải ta không muốn chi tiền, chỉ là ngươi khiến ta không biết chi tiền ở đâu.
Lý Kỳ sững sờ: – Đại quan nhân nói vậy là ý gì?
Đại quan nhân giả vờ bất mãn: – Vừa nãy ta gọi tiểu nhị mang một bình Tuyệt Thế Vô Song lên, tiểu nhị kia lại biết bảo hết, thế là thế nào?
“Điều này còn trách ta? Con mẹ ngươi lần trước đến, không phải lão tử đã cho ngươi một bình Thiên Hạ Vô Song đó sao. Hơn nữa còn không thu một đồng. Thực không biết xấu hổ.”
Không nói tới thì thôi, nói tới Lý Kỳ lại tức giận. Lúc trước pha chế rượu Tuyệt Thế Vô Song, trên cơ bản là đều dùng rượu nho để pha chế. Còn Tuyệt Thế Vô Song chính thức vẫn ở trong thùng gỗ. Bởi vì hắn không muốn lãng phí tài nguyên, nên chỉ làm hai thùng, ước chừng năm mươi bình. Hắn cũng không tính toán bán, mà để làm quà tặng người.
Kết quả, người này muốn, người kia cũng muốn, hơn nữa đều là lòng tham không đáy, cứ đòi nữa. Đặc biệt là Hồng Thiên Cửu, có một lần cậu ta thừa dịp hắn không tại, còn thuận tay cầm hai bình về.
Hiện tại đừng nói Tuyệt Thế Vô Song, mà ngay cả bầu gỗ đựng rượu cũng không còn.
– Thật là ngượng ngùng, tại hạ chỉ làm có hơn mười bình Tuyệt Thế Vô Song, sáng sớm đã bán hết rồi. Lý Kỳ buồn bực đáp.
Đại quan nhân hiếu kỳ hỏi: – Quái, rượu ngon như vậy, vì sao ngươi chỉ sản xuất bấy nhiêu?
Lý Kỳ vô ý thức trả lời: – Rượu này chỉ bình thường, có gì mà ghê gớm. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận.
Quả nhiên, vị đại quan nhân cả kinh: – A? Nói như vậy, ngươi còn cất giấu rượu ngon hơn? Nói xong, sắc mặt bỗng trầm xuống: – Vì sao ngươi không mang ra cho ta nếm thử?
Dm, hôm nay sao thế nhỉ, việc bí mật như vậy lại nói lỡ.
Lý Kỳ âm thầm hối hận, nhưng lúc này chỉ có thể chi tiết bẩm báo: – Không dối gạt đại quan nhân, thực ra rượu Tuyệt Thế Vô Song mà lần trước ngài uống, chỉ là bán thành phẩm. Nếu ngài muốn uống Tuyệt Thế Vô Song chính thức, phải đợi thêm hai, ba năm nữa.
Bán thành phẩm? Vậy rượu chính thức sẽ như thế nào?
Đại quan nhân hít một hơi khí lạnh: – Vì sao?
Lý Kỳ cười khổ: – Rượu ngon phải kiên nhẫn chờ đợi. Tin rằng đại quan nhân cũng biết điều này. Đã gọi Tuyệt Thế Vô Song, thì sản xuất đâu có dễ dàng.
– Hiện tại rượu đó đặt ở đâu?
– ỞNgài hỏi điều này làm gì? Lý Kỳ cảnh giác.
Đại quan nhân sững sờ, cười ha hả: – Ngươi yên tâm, ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, ngươi không nói cũng được. Dù sao sớm muộn gì ngươi cũng phải nguyện ý nói cho ta.
Có lợi hại như vậy?
Lý Kỳ rõ ràng không tin chuyện ma quỷ của y.
Đại quan nhân mỉm cười: – Chuyện của ngươi ở yến tiệc gạch cua, ta đã nghe qua. Thứ Cholesterol ngươi nói đã khiến đám đầu bếp phải cúi đầu xưng thần, thật có thể nói là chiến thắng bất ngờ.
Nghe nói?
Lý Kỳ liếc nhìn Tả Bá Thanh, trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ ngươi đã kể chi tiết mọi việc cho y nghe. Tuy nhiên, Tả Bá Thanh có thể ngồi cùng mâm với Thái lão hàng, mà Thái lão hàng giống như rất coi trọng y. Mà y lại nghe lời vị đại quan nhân này răm rắp như vậy. Có thể thấy lai lịch của vị đại quan nhân này rất lớn.
– Đó là nhờ Tả đại ca xuất thủ tương trợ, tại hạ mới may mắn thắng được.
Lý Kỳ quăng ánh mắt cảm kích về phía Tả Bá Thanh, bỗng lời nói xoay chuyển: – Nhưng đại quan nhân nói là chiến thắng bất ngờ, tại hạ lại không cho là như vậy. Về Cholesterol, tại hạ không có một câu nói dối. Hơn nữa kiến thức về dưỡng sinh là điều mọi người nên biết. Huống chi món đậu hũ hầm cách thủy kia của tại hạ cũng không kém.
Tả Bá Thanh gật đầu: – Không sai, luận về trù nghệ, Lý sư phó không thấp hơn những người kia.
Đại quan nhân cười ha hả: – Vậy ta hỏi ngươi, làm sao ngươi biết được Cholesterol? Đừng nói là lúc ngươi còn bé nghịch bùn đấy nhé.
– Đương nhiên không phải.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng: – Bởi vị mẫu thân của tại hạ là một vị đại phu. Cũng chính bà ấy dạy cho tại hạ về cholesterol và dưỡng sinh học.
Thực ra về vấn đề này, lần trước Thái Kinh cũng có hỏi qua hắn một lần. Vì câu hỏi này rất khó giải thích, cho nên hắn rất vô sỉ mang mẹ của mình ra làm bia đỡ đạn. Dù sao trên đời này đã không còn ai có thể tìm được mẹ của hắn.
– Phụ thân ngươi là đầu bếp, mẹ ngươi lại là một nữ đại phu. Nhà ngươi thật đúng là nhân tài lớp lớp. Đại quan nhân cười khổ nói.
Lý Kỳ cười ha hả: – Tất cả mọi người chỉ vì kiếm miếng cơm ăn thôi.
Đại quan nhân cười ha hả, lại hỏi: – Vậy theo ý kiến của ngươi, ta nên kiêng món gì?
Lý Kỳ cười hắc hắc: – Đại quan nhân da dẻ hồng hào, chính trực tráng niên, đương nhiên không phải kiêng món gì cả. Chỉ cần chú ý không uống nhiều rượu, ăn đừng quá no, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
– Tài ăn nói của ngươi còn lợi hại hơn tài nấu nướng của ngươi nhiều.
Đại quan nhân sững sờ, lập tức lắc đầu, bỗng nghiêm mặt hỏi: – Vậy mẹ của ngươi có dạy cho ngươi biết, nếu như gặp người huyết khí không đủ, nên ăn gì không?
Lý Kỳ sững sờ đáp: – Điều này còn phải xem là nam hay là nữ.
– Là nữ. Đại quan nhân dứt khoát nói. – Phu nhân của ngài? Lý Kỳ bát quái hỏi.
Đại quan nhân trừng mắt nhìn hắn: – Tiểu tử ngươi hỏi vấn đề này làm gì?
Hắc hắc, chẳng lẽ là tiểu tình nhân. Lý Kỳ cười ngượng ngùng: – Thực ra tại hạ chỉ muốn hỏi người ấy bao nhiêu tuổi. Tuổi tác là điều rất quan trọng.
Đại quan nhân nghe xong, thấy có chút đạo lý, gật đầu: – Chừng ba mươi.
Nhất định là tình nhân.
Lý Kỳ âm thầm tính toán, lập tức giả vờ không biết, cười ha hả nói: – Thân thể không thoải mái, thì ngài nên tới hỏi đại phu. Hỏi một đầu bếp như tại hạ, có phải có chút không ổn? Đại quan nhân cười nói: – Có câu Thuốc đắng dã tật. Nhưng nếu có loại thuốc mà không đắng, thì vẫn là sự lựa chọn tốt hơn.
Nể câu này của ngươi, ta chỉ cho ngươi hai chiêu.