Lý Kỳ cười đáp:
– Nếu điện hạ vì món ngon mà tới, thì tới đúng chỗ rồi. Hôm nay thảo dân chuẩn bị hơn năm mươi món ngon, tuyệt đối khiến các vị lưu luyến quên về.
– Hơn năm mươi món?
Triệu Giai kinh hô một tiếng, lập tức buồn bực nói:
– Vì sao Lý huynh không nói với ta sớm. Buổi trưa ta lại ăn no mất rồi.
Đồ mồ hôi! Như vậy cũng trách ta?
Lý Kỳ vừa hé miệng, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Vô ý thức quay đầu nhìn, nhất thời hít một hơi khí lạnh. Chỉ thấy Vương Tường, Thái Kinh cầm đấm một đám đại thần đang vội vội vàng vàng chạy tới trước cửa chính.
– Xảy ra chuyện lớn gì vậy?
Lý Kỳ mờ mịt nhìn bọn họ.
Lại nghe thấy một tràng tiếng phần phật, tất cả các đại thần chợt quỳ hết xuống, đồng thanh hô to:
– Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Lẽ nào vong quốc quân Tống Huy Tông cũng tới?
Lý Kỳ kiễng mũi chân nhìn ra hướng cửa. Chỉ thấy một đoàn người đi tới. Khi hắn nhìn thấy rõ ràng người đi đầu mặc long bào sáng rực, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Ông trời, sao lại là y.
Triệu Giai cũng phản ứng, liền vội vàng chạy tới.
Cao nha nội cũng đang chuẩn bị đi qua, chợt cảm giác bên cạnh thiếu một người. Quay đầu nhìn, Lý Kỳ vừa mới đứng ở đây, bỗng biến mất không thấy tung tích.
Triệu Uẩn chính là Vận Vương Triệu Giai? Đại quan nhân chính là Tống Huy Tông?
Triệu Giai thì thôi, nhưng không phải Hoàng đế đều ở trong cung đó sao? Như thế nào còn chạy tới quán ăn dùng cơm? Điều này cũng thật quá con mẹ nó vớ vẩn.
Lý Kỳ bước nhanh tới phòng bếp, cau mày, cảm giác đầu óc hơi choáng váng.
Vừa rồi khi hắn nhìn thấy nam tử trung niên mặc bộ áo vàng kia, lập tức nhận ra đó chính là vị đại quan nhân. Chỉ là hắn tuyệt đối không ngờ vị đại quan nhân đó chính là nghệ thuật gia, hôn quân của Bắc Tống, Tống Huy Tông.
Hắn không có cách nào đón nhận sự thật này. Đầu óc cố gắng nhớ lại những lời thoại mà hắn nói với vị đại quan nhân. Xem có lời nào là lỗ mãng không. Hình như hắn chưa có một nửa câu nào nhắc tới những chứ liên quan tới hôn quân. Trong lòng liền nới lỏng. Nhưng lại nghĩ, bản thân ba lần bảy lượt treo khẩu vị của Triệu Cát. Lại dùng chữ ‘Bí mật’ đuổi y, trong lòng có chút không yên.
Triệu Cát dù ngu ngốc vô đạo, nhưng dù sao cũng là một nghệ thuật gia, tu dưỡng căn bản hẳn là phải có. Nói sau, nếu y muốn chỉnh mình, thì đã sớm chỉnh. Điều này chứng tỏ y cũng không để ở trong lòng. Cùng lắm thì lần sau y tới hỏi mình, mình cứ thành thật bẩm bảo là được.
Nghĩ tới đây, Lý Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, vừa tới cửa phòng bếp, chợt một đầu bếp đi tới, cung kính nói:
– Lý sư phó, món ăn lạnh cùng đồ ăn dự bị đã chuẩn bị xong. Lúc nào thì bưng lên?
Lý Kỳ gật đầu:
– Sắp rồi, các ngươi cứ đi chuẩn bị đi.
Nghĩ bụng, Hoàng thượng đã tới, chắc là không sai biệt lắm.
Nghĩ tới Tống Huy Tông, Lý Kỳ lại đau đầu. Mà Thái lão hàng kia cũng thật là, đã sớm biết Hoàng thượng tới, vì sao không thông báo với mình một tiếng, để mình chuẩn bị trước. Tránh cho hôn quân kia lấy cớ trị mình.
Thù không biết, Hoàng thượng xuất hành, sao có thể tùy tiện nói cho người khác biết. Hơn nữa Thái Kinh cũng không chắc chắn Hoàng thượng rốt cuộc có tới hay không.
Lý Kỳ nhíu mày suy nghĩ, chợt hai mắt tỏa sáng, lập tức tìm vị đầu bếp đảm nhiệm việc trang trí điểm tâm, hỏi:
– Bánh ngọt lớn của ta đã chuẩn bị xong chưa?
Vị đầu bếp gật đầu:
– Đã sớm chuẩn bị xong, vẫn để ở sau phòng.
Lý Kỳ lập tức phân phó:
– Tốt, ngươi lập tức đi lấy giúp ta nước chanh, nước đường. Nhớ kỹ, càng đậm đặc càng tốt.
Đầu bếp vâng một tiếng, liền đi lấy.
Lý Kỳ cũng đi thẳng tới phòng sau.
Qua chừng một nén nhang, Lý Kỳ mới đi ra, cầm lấy tấm khăn, lau mồ hôi trên trán, thầm nói:
– Con mẹ nó, phòng bếp mà thiếu dụng cụ đúng là vất vả.
Đúng lúc này, Thái Dũng chợt đi tới:
– Lý sư phó, lão gia bảo cậu chuẩn bị mang đồ ăn lên. Còn có, Hoàng thượng cũng tới, cậu bảo mọi người chú ý cẩn thận.
Lý Kỳ sắc mặt bình thản, gật đầu đáp:
– Ừ, ta biết rồi.
Thái Dũng thấy Lý Kỳ ngay cả một chút phản ứng cũng không có, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Tiểu tử này đúng là khác thường. Người bình thường nếu nghe thấy Hoàng thượng tới, đều run sợ tới toàn thân phát run. Vậy mà hắn coi như không có việc gì vậy.
Thù không biết, Lý Kỳ đã mất một lúc mới bình tĩnh lại.
Bởi vì đồ ăn cho tiệc tự phục vụ quá nhiều, cho nên để cho mọi người có chỗ minh bạch với từng món ăn, các nữ tỳ sẽ bưng thức ăn đi một vòng,
Lý Kỳ không vội vã bưng thức ăn lên, mà là gọi hai mươi nữ tỳ có dung mạo ưa nhìn vào trong phòng bếp. Sau đó nói cho các nàng biết, đợi tí nữa mỗi nàng sẽ đảm nhiệm giới thiệu món ăn của mình. Bản thân hắn thì cùng Thái Dũng đi tới hậu hoa viên xem tình huống.
Sau khi rời hậu hoa viên, chỗ này đã sáng bừng đèn. Ánh nến đầy trời treo giữa không trung dưới dải lụa càng thêm đỏ tươi sáng ngời. Chiếu xuống nước hồ lăn tăn, chiếu lên những ngọn cỏ xanh mướt, chiếu lên bức hoa chân dung của Thái Kinh, làm cho người ta có một loại cảm giác hồi quang phản chiếu.
Chỉ có một chữ, Đẹp.
Đây chính là bầu không khí mà Lý Kỳ muốn.
Khách khứa còn chưa tới chỗ này, có lẽ đang trên đường, hoặc là đang ở hậu đường khoác lác, nịnh hót.
Còn những nữ tỳ, tiểu nhị đảm nhiệm việc tiếp đón đã đứng ở đúng vị trí. Mỗi người đảm nhiệm một khu vực riêng. Lý Kỳ cũng đã phân chia đâu vào đấy rồi. Hiện tại có thể nói, hết thẩy đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ khách khứa hiện thân.
– Thái quản gia, sao tới giờ Hoàng thượng và mọi người vẫn chưa tới?
Lý Kỳ đợi một lúc, không nhịn được hỏi.
Thái Dũng cũng vẻ mặt nghi hoặc, lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng không biết.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy một thanh âm gà trống vang lên.
– Hoàng thượng giá lâm.
Mọi người đều quỳ xuống, cùng hô:
– Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Chỉ thấy Tống Huy Tông cầm đầu một đám người đi tới bên này. Đi bên cạnh y chính là Thái Kinh và một nam tử trung niên. Mặt khác còn có Triệu Giai và một vị công tử sấp xỉ tuổi y. Còn Vương Phủ, Lý Bang Ngạn, Thái Thao thì đi cách phía sau một điểm. Còn Bạch Thế Trung và Vương Trọng Lăng thì không thấy bóng dáng.
Lý Kỳ nghiêng đầu, nhìn về bên kia. Không biết là trùng hợp hay là cố ý, mục quang của Tống Huy Tông cũng vừa vặn nhìn về phía hắn.
Dm, chẳng lẽ tên hôn quan này còn nhớ thương mình.
Lý Kỳ vội vàng cúi thấp đầu xuống. Hắn thực không biết, ở thời này, nếu dám nhìn thẳng vào Hoàng đế lão nhân gia, liệu có tính là phạm pháp không.
Lại nghe Tống Huy Tông thản nhiên nói:
– Tất cả đứng lên đi.
Mọi người đồng thời đứng dậy.
– Mời bệ hạ ngồi.
Thái Kinh cúi đầu, vươn tay.
Tống Huy Tông nắm lấy tay của Thái Kinh, cười nói:
– Ái khanh cũng ngồi chung với trẫm.
Nói xong, y liền kéo Thái Kinh tới ba cái bàn tròn đặt trên bậc thang kia. Thái Kinh vẻ mặt cảm động, lộ nụ cười đắc ý. Mà mấy người Vương Phủ ở đằng sau thì lộ vẻ hâm mộ.