Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bắc Tống Phong Lưu

Chương 664: Độc chiêu móc tim dê

Tác giả: Nam Hi
Chọn tập

Hoàn Nhan A Cốt Đả mặc dù không nói rõ nhưng ngụ ý không phải là muốn Hoàn Nhan Thịnh và Lý Kỳ tỉ thí tay nghề làm bếp.

Cần phải biết rằng thân phận của Hoàn Nhan Thịnh là Vương gia, vương gia thì luôn có đầu bếp riêng đi cùng. Kẻ đầu bếp này chính là thiên hạ đệ nhất kì văn.

Tuy nhiên Hoàn Nhan A Cốt Đả là người tạo nên cơ nghiệp này, đã từng trải qua trận mạc. Nhưng lần này, ý kiến mà ông ta đưa ra cũng khiến mọi người thật bất ngờ.

Tuy nhiên không phải ai cũng có thể hiểu được ý nghĩ của ông ta. Ví dụ như đoàn sứ giả của Tống triều ai ai cũng cũng đều ngây người ra cả rồi. Ở đất nước của họ, tuyệt nhiên không thể xảy ra trường hợp này.Kì thực chẳng phải nói đến đoàn sứ giả Tống triều, mà ngay đến cả bọn người nước Kim cũng nhiều kẻ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Hoàn Nhan Tông Vọng là một trong số những kẻ đó, y nhướn mày, đứng lên nói: – Phụ thân, làm như vậy nhi thần e có gì đó không ổn.

Hoàn Nhan A Cốt Đả nhướn mày hỏi: – Hả? Có gì không ổn? Ngươi nói thử ta nghe xem sao.

Hoàn Nhan Tông Vọng rất tôn tính, sùng bái và có phần sợ hãi cha y. Nhưng lần này y cũng thu hết can đảm để đưa ra ý kiến của mình, nói: – Tứ thúc thân phận tôn quý, bây giờ lại đi đọ tài nấu ăn, như vậy há chẳng phải không hợp lý hay sao.

Hoàn Nhan A Cốt Đả khẽ hừ một tiếng, Hoàn Nhan Tông Vọng sợ tới mức lập tức cúi đầu, mồ hôi túa ra, tai y văng vẳng lời của phụ thân mình: – Tông Vọng, ngươi cũng biết đó, thời điểm ta và tứ thúc của ngươi còn chưa khởi binh. Một lần đắc tội với một tên quan Liêu, bị người Liêu vây khốn trong núi sâu. Nếu như đến cả cơm cũng không biết nấu thì có lẽ đã chết đói từ lâu rồi, sao có thể có ngày hôm nay được. Tộc người Nữ Chân của ta vẫn luôn thích ứng được với mọi hoàn cảnh, bất kể là nơi thâm sâu cùng cốc, thú dữ vây quanh hay ở biển sâu sông dài đều không thể làm khó được ta. Những người đàn ông của Nữ Chân tộc đến ngay cả những việc đơn giản cũng không làm được thì không xứng đáng là những người đàn ông của Nữ Chân tộc nữa.

Lời nói này thật có ý nghĩa và uy lực, nó làm cho nhiệt huyết của những người đang lắng nghe trở nên sôi sục hơn bao giờ hết. Mọi người đều đứng thẳng, ánh mắt hướng về Hoàn Nhan A Cốt Đả với vẻ sùng bái, không ai còn dám giữ lại trong mình chút phân vân.Hoàn Nhan Thịnh bỗng nhớ lại những năm tháng gian khổ, gật đầu thở dài: – Tông Vọng. Hoàng huynh nói rất đúng. Mặc dù địa vị của chúng ta đã hơn xưa rất nhiều nhưng chúng ta tuyệt đối không được lãng quên gốc rễ của mình.

Hoàn Nhan Tông Vọng hành lễ nói: – Phụ thân, tứ thúc, con đã hiểu lời dạy của người.

Không hổ danh là A Cốt Đả, thực là có chỗ hơn người. Lý Kỳ nghe xong trong lòng không khỏi cảm thấy thán phục, lại nghĩ tới Tống Huy Tông, nếu đem ra so sánh thì sẽ thấy rõ nhất giữa hôn quân và minh quân khác nhau ở chỗ nào. Đều là Hoàng đế đó, nhưng sự khác biệt giữa hai người thật quá lớn. Hơi liếc mắt sang phía người của mình, thấy bọn họ mỗi người đều lộ ra vẻ mặt khinh miệt thì trong lòng không khỏi cảm thấy thật ảm đạm.Triệu Giai đứng đàng xa dường như cũng đang suy nghĩ đến những lời nói của Hoàn Nhan A Cốt Đả.

Hoàn Nhan A Cốt Đả sau khi nói xong, cười và hướng tới Hoàn Nhan Thịnh nói: – Tứ đệ, đệ có đồng ý cùng Kim Đao Trù Vương tỉ thí một trận về tài nghệ nấu ăn không.

Hoàn Nhan Thịnh cười ha hả nói: – Hoàng huynh đã nói vậy, đệ nào dám trái lời.

Hoàn Nhan A Cốt Đả cười ha hả rồi nói lớn một tiếng: – Tốt Rồi quay đầu nhìn về phía Lý Kỳ nói: – Kim Đao Trù Vương, ngươi có dám tỉ thí hay không?Thật là, nãy giờ ta cố tỏ ra là khiêm tốn, bây giờ cũng đã đến phiên ta ra tay rồi, Lý Kỳ cười nói: – Lời đề nghị của bệ hạ đã đưa ra, Lý Kỳ sao dám từ chối. Lý Kỳ xin nguyện được tiếp chiêu.

Hoàn Nhan Thịnh cười ha hả nói: – Kim Đao Trù Vương, xin được chỉ giáo.

– Không dám không dám. Lý Kỳ chắp tay đáp lễ rồi thành thực nói: – Thực sự là không thể ngờ rằng một người tiếng tăm lẫy lừng lại có tay nghề nấu ăn tuyệt hảo khiến cho Lý Kỳ trong lòng thật cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng.

Hoàn Nhan Thịnh lắc đầu nói:- Nấu ăn chỉ là cách để giúp cho cuộc sống tồn tại mà thôi. Tất thảy mọi người trong tộc Nữ Chân của ta đều biết, vì vậy không cần phải nhắc nữa. Lúc trước ta cùng Hoàng huynh đi nam chinh bắc chiến, nào có sơn hào hải vị gì để ăn đâu. Ta vốn sinh ra đã thích ăn ngon, vì vậy phải tự mình tìm ra cách mà nấu thôi, âu cũng là làm nhiều rồi quen tay thôi chứ có phải là đầu bếp cao siêu gì đâu.

Lời y nói cũng không phải là không có lý, thời điểm trước kia họ khởi binh. Lúc đó trong hàng vạn con người làm gì có ai làm đầu bếp đâu. Tất cả đều tự tay mình nấu, dần dần rồi cũng quen tay. Bây giờ, mấy người họ khi nhàn rỗi cũng quây quần bên nhau rồi tự mình nướng thịt bên đống lửa đó thôi.

Lý Kỳ chắp tay nói: – Thật là làm người khác kính nể. Phải rồi xin hỏikhông biết là sở trường của ngài là làm món gì.- Người tộc Nữ Chân chúng ta không chú ý đến vấn đề đó bằng người Nam triều. Bình thường đều nướng ăn, sở trường thì vẫn là nướng thịt dê. Không biết lần này Kim Đao Trù Vương định chế biến món ăn gì?

Lý Kỳ cười nói: – Thịt dê nướng.

Hoàn Nhan A Cốt Đả nghĩ rằng Lý Kỳ đang muốn nhường lợi thế cho phía mình thì tỏ ra bất mãn nói: – Đây chỉ là tỉ thí, không có trừng phạt. Ngươi không cần phải khiêm nhường như vậy, hơn nữa ngươi cũng chưa chắc đã thắng được Tứ đệ của ta đâu.

Lý Kỳ lắc đầu nói: – Bệ hạ hiểu lầm ta rồi. Tại hạ không hề có ý đó. Đối với việc nấu ăn, dù là lúc bình thường tại hạ cũng không dám có nửa phần coi thường chứ đừng nói lần này là một cuộc tỉ thí.

Hoàn Nhan Tông Bật nhìn hắn, nghi ngờ nói: – Nói như vậy thì sở trường của ngươi cũng là thịt dê nướng sao?

Lý Kỳ lắc đầu nói: – Nói như vậy cũng không phải, kỳ thực tại hạ không có món sở trường. Tại hạ xuất thân từ đầu bếp, mà đã là đầu bếp thì khách hàng muốn ăn món gì thì ta phải làm theo mà không có lựa chọn. Vì vậy khi nấu ăn tại hạ đã dựa vào khẩu vị của từng khách hàng mà tự rút ra kinh nghiệm cho bản thân mình. Lần tỉ thỉ này, nếu ra làm đồ ăn của nước Tống thì e là bệ hạ cũng không muốn ăn, vậy có phải là tại hạ chưa đánh mà đã thua sao. Vừa nãy nghe bệ hạ nói, ta cảm thấy thịt dê nướng cũng là món mà bệ hạ yêu thích cho nên tại hạ mới chọn làm món này và không hề muốn bị thua cuộc.

Hoàn Nhan A Cốt Đả sửng sốt, cười ha hả nói: – Tốt, Tốt lắm, chỉ dựa vào mấy câu nói đó mà đã có thể đoán ra món ăn mà ta yêu thích. Ngươi cũng thật đặc biệt đó, không trách Nam triều phái ngươi tới đây đàm phán.

Lý Kỳ khiêm tốn nói: – Quá khen, quá khen.

– Được

Hoàn Nhan A Cốt Đả vung tay lên và nói: – Nổi lửa lên.Người Nữ Chân tộc vốn đã thích ứng với mọi hoàn cảnh vì vậy giờ đây võ đài biến thành nơi tỉ thí tài nấu ăn cũng là chuyện hết sức bình thường.

– Rõ.

Lý Kỳ vội nói: – Bệ hạ, món thịt dê nướng của ta khá đặc biệt, vì vậy cũng cần phải có một cái bếp thật đặc biệt. Xin bệ hạ cho phép những người này giúp ta một tay.

Hoàn Nhan A Cốt Đả nghe xong cảm thấy rất phấn khích, lập tức truyền lện cho lính đi trợ giúp Lý Kỳ, đồng thời phái mấy người đi bắt dê đem về. Bây giờ bên cạnh ông ta là các quan đại thần và đoàn người sứ giả của Tống triều. Một bên ngồi nói chuyện, một bên đợi thức ăn mang lên. Nhưng từ đầu đến cuối chưa lần nào ông ta nhắc tới hai chữ “Yến Vân”Những thứ còn lại Lý Kỳ và Hoàn Nhan Thịnh đều tự tay đi chuẩn bị.

– Mã Kiều, Nhạc Phi hai ngươi tới làm phụ bếp cho ta.

Cả hai đồng thanh nói: – Bọn ta không có biết làm đồ ăn nha.

– Có biết khí công không?

– Có

– Vậy thì đến đây.Trước tiên Lý Kỳ cho người mang mấy viên gạch tới rồi cho xây một cái thứ như cái lò nướng. Lại phái người đi tìm xung quanh xem có cây muối hay không. Cây muối là một loại củi, khi đốt lên tỏa ra mùi thơm ngát. Lý Kỳ sợ rằng xung quanh không có thì dặn bọn họ, nếu không có thì có thể tìm một ít cây ăn quả.

Những binh lính được sai đi tìm củi lập tức lên đường tìm kiếm. Về phần Lý Kỳ, lúc này đang chỉ đạo cách làm lò nướng theo ý mình.

Một lúc sau, những tiếng kêu bebebe vang lên. Một đám binh lính quân Kim đang lùa mấy con dê vào giữa sân đấu. Mấy con dê này đen có, trắng có, cao lớn cũng có mà nhỏ cũng có.

Những con dê này đều bắt về từ thảo nguyên. Có thể nói là không có mùi hôi, dê trung nguyên khó có thể bì đuợc.Chọn nguyên liệu cũng có thể coi như là hiệp một của cuộc tỉ thí.

Lý Kỳ và Hoàn Nhan Thịnh cận thận quan sát từng con dê.

Về điểm này rõ ràng Hoàn Nhan Thịnh suất xắc hơn Lý Kỳ một bậc. Rất nhanh, y chọn một con dê đầu đen lông trắng.

Một lát sau, Lý Kỳ chọn được một con dê khỏe mạnh, khoảng hai tuổi, màu trắng, đầu to.

Hiệp hai có thể được coi là việc lựa chọn đồ làm bếp. Công việc này đòi hỏi phải cực kì cẩn thận, tuy nhiên lần này hắn phá lệ, không lựa chọn lâu lắm. Hắn chọn các loại dao lớn nhỏ, sắc và một cái bát ăn cơm to.Nướng dê mà phải dùng muôi dài sao?

Mã Kiều và Nhac Phi có phần sửng sốt.

Sau khi đã lựa chọn xong, cả hai đi đến phía bếp của mình.

Hoàn Nhan Thịnh lựa chọn cách thường thấy, đó chính là “lau cổ giết dê”

Cách làm thịt dê của Lý Kỳ có chút đặc biệt, hắn sai Mã Kiều và Nhạc Phi ấn chặt con dê rồi nói: – Ấn chặt vào, ngực hướng lên, lưng hướng xuống.

Với công lực của Nhạc Phi và Mã Kiều thì con dê sao có thể nhảy lên được, chỉ có nằm đó mà kêu bebe.be mà thôi.Đầu tiên Lý Kỳ nhổ lông ở ngực, sau đó dùng rao rạch một vết rồi luồn tay vào trong. Chỉ nghe một tiếng BE giòn tan vang lên rồi con dê lập tức tắt thở.

Nhạc Phi ngơc ngác nhìn con dê, nuốt nước bọt nói với Lý Kỳ: – Bộ soái, không phải là ngài vừa mới bóp nát trái tim con dê đó chứ.

Lý Kỳ cười ha hả nói: – Đúng vậy, cách giết dê của ta được gọi là “moi tim dê”

– Moi tim dê? Mã Kiều kinh ngạc nói: – Phó soái, ngươi với con dê đâu có thù oán gì mà lại ra tay tàn độc vậy.

Lý Kỳ trợn mắt nói:- Ngươi biết cái gì? Đây chính là tuyệt kĩ giết dê mà trên đời không ai có. Nếu là cắt cổ dê thì nó cũng không chết ngay, phải dãy dụa một lúc mới chết. Vơi cách của ta, con dê chết ngay tắp lự, âu cũng là không phải chịu đau đớn gì.

Mã Kiều gật đầu nói: – Theo cách nói của ngươi thì cũng có lý. Vậy cũng có thể nói cách ta hạ gục tên béo vừa nãy cũng mang đầy tính nhân văn đó chứ.

– Đừng, ta không dám so sánh với công lực của nhà ngươi

Cùng lúc này lò nướng đã được tạo xong. Củi cũng đã chuẩn bị đầy đủ, có cả củi từ cây muối và cây ăn quả.

Lý Kỳ cho người châm lửa nhóm bếp, phải tạo lửa lớn đồng thời duy trì trong một thời gian.

Mọi người được sai đều không hiểu Lý Kỳ sẽ làm gì, ngươi còn chưa giải quyết xong con dê mà đã đốt lửa to rồi, có phải là quá sớm hay không. Tuy nhiên mọi người cũng không hỏi nhiều, lặng lặng làm theo lời hắn.

Lý Kỳ sau khi giết dê thì không lột mà sai Mã Kiều và Nhạc Phi đem dê treo ngược hai chân trước lên, mổ bụng lấy ngũ tạng. Dùng nước tẩy sạch lông ngực, khoang bụng, sau đó dùng nước nóng vặt lông dê.

Cách làm này khiến cho Lý Kỳ không khỏi không nhớ đến tên tiểu tử thối Ngô Tiểu Lục. Hắn nghĩ thầm nếu có tên tiểu tử đó ở đây ta cũng đã không vất vả như vậy. Thở dài một tiếng rồi bỗng tháy Hoàn Nhan Thịnh đang từ phía bên kia nhìn lại không khỏi sửng sốt và cười khổ nói:- Không thể ngờ được, hắn cũng làm dê nguyên con luôn.

Chọn tập
Bình luận
× sticky