Chỉ thấy trên tờ giấy kia vẽ một bé trai đứng trên lưng một con lừa. Mồm của đứa bé hơi há, hoa chân múa tay, giống như đang ca hát nhảy múa. Phía trước còn có một cỗ xe ngựa. Một cô gái nhỏ ngồi trên đỉnh xe ngựa, tay chỉ về phía bé trai, ôm bụng, há miệng cười to.
Bạch Thiển Dạ cười khá lâu mới ngừng lại được, thở phì phì nói: – Tranh này của ngươi tên là gì?
Lý Kỳ cười hắc hắc đáp: – Tranh châm biếm.
Từ nhỏ đã thích xem truyện tranh, những bức tranh hài hước, nên lúc học vẽ, Lý Kỳ dành một thời gian ngắn để học vẽ tranh châm biếm.
– Tranh châm biếm?
Bạch Thiển Dạ hoang mang hỏi: – Tranh châm biếm là tranh gì? Sao ta chưa từng nhìn thấy?
– Cách vẽ này do chính tại hạ tự nghĩ ra. Cho nên Bạch nương tử sao có thể thấy qua được. Lý Kỳ rất vô sỉ nói.
– Tự mình nghĩ ra?
Bạch Thiển Dạ chấn động. Với thư pháp của Lý Kỳ, làm sao có thể tự mình nghĩ ra một phong cách vẽ mới được? Điều này đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Lý Kỳ thấy sắc mặt của nàng như vậy, biết nàng đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không muốn giái thích nhiều. Dù sao thời này chỉ có một mình hắn biết vẽ tranh châm biếm. Nói là tự nghĩ ra cũng không phải là không thể. Liền đưa bức tranh cho Bạch Thiển Dạ, nói: – Tặng cho ngươi. À không, đền cho ngươi mới đúng.
Bạch Thiển Dạ thực sự yêu mến bực tranh này, nên ngay cả câu khách khí cũng không có, liền nhận lấy bức tranh. Rồi như nhặt được chí bảo, cẩn thận nhìn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngọt ngào. Đột nhiên nói: – Hình như vẫn thiếu một cái gì đó.
Dứt lời, nàng lập tức rải bức tranh lên bàn, nhặt bút lông lên, nhúng vào thuốc màu, rồi tô.
Lý Kỳ thấy vậy, mỉm cười đi tới phía trước, nhìn bức họa đã bị mực làm hỏng. Tâm niệm vừa động, cầm lấy than củi, bắt đầu vẽ.
Một lát sau, Bạch Thiển Dạ đặt bút lông xuống. Trải qua tô màu, bức tranh châm biếm càng thêm sống động. Lại quay đầu nhìn bức tranh mình vẽ vừa rồi, sắc mặt cả kinh. Chỉ thấy những chấm đen nhỏ trên đó, hiện tại đã biến thành từng con chim nhỏ. Mà những vết mực lớn, thì thành một phần của cây đại thụ.
Bạch Thiển Dạ thấy vậy, trong lòng càng kinh hỉ.
Hai bức họa, một bức vẽ cảnh lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, một bức vẽ cảnh lần trước hẹn nhau ra ngoại thành cứu tế dân chạy nạn.
Bạch Thiển Dạ nhìn hai bức họa, trong đầu hiện lên từng tràng từng tràng cảnh lúc đó. Ánh mắt cũng trở nên nhu hòa.
– Xong.
Lý Kỳ vẽ xong cây đại thụ kia, thở dài một hơi, ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn đụng vào Bạch Thiển Dạ. Chỉ thấy nhu tình vô hạn trong mắt của nàng.
Trong lòng Lý Kỳ chấn động, nhịn không được kêu lên: – Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ nao nao, hai má đỏ bừng, khẽ ừ một tiếng.
Đã quá có kinh nghiệm, Lý Kỳ rất tự nhiên vươn bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ không ngờ Lý Kỳ lại lớn mật như thế, nhất thời run rẩy. Nhưng cũng chỉ vùng vẫy vài cái cho nó có, trái tim người thiếu nữ đập thình thịch.
Bạch Thế Trung chắc chắn không thể ngờ rằng, lần này gọi Lý Kỳ tới, còn chưa chiếm được chỗ tốt nào, đã khiến tâm hồn của nữ nhi bị cướp mất. Thật đúng là lỗ vốn mà.
Tuy nhiên, hai người thực ra đã sớm nảy sinh tình cảm với nhau. Chỉ có điều, một người thị bị lễ giáo của thế tục buộc chặt, một người thì chính bản thân cũng không biết đã bị người kia thu hút.
Đúng lúc Lý Kỳ chuẩn bị tiến tới, thì một thanh âm rất không hài hòa vang lên: – Thất Nhi Tỷ, thuốc màu tỷ cần, muội đã mua về rồi đây.
– A.
Bạch Thiển Dạ bừng tỉnh, kinh hô một tiếng, vội ràng rút tay, khuôn mặt đỏ ửng.
Vất vả lắm mới có được thứ không khí ấm áp đó. Lại bị tiếng gọi này phá hỏng, không còn sót chút nào. Còn chỉ còn Bạch Thiển Dạ xấu hổ và lửa giận của Lý Kỳ.
“Mịa, đời này của lão tử chẳng lẽ tương khắc với cô nàng Hạnh Nhi kia. Cứ gặp nàng ta là y rằng không có chuyện tốt.”
Lý Kỳ âm thầm căm tức, một bộ nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Thiển Dạ vụng trộm nhìn hắn, đôi môi khẽ cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy ngọt ngào.
– Ủa, Lý đại ca còn chưa đi à?
Hạnh Nhi đi vào nội viện, thấy Lý Kỳ vẫn còn ở đó, liền kinh ngạc nói.
Lý Kỳ cười lạnh: – Sao vậy, chẳng lẽ Hạnh Nhi tỷ muốn đuổi ta đi? Ngữ khí rất bất thiện.
Hạnh Nhi sững sờ, rõ ràng không biết vì sao Lý Kỳ lại bão nổi với mình, bĩu môi nói: – Nô tỳ không dám.
Lý Kỳ hừ một tiếng.
“Người này dở chứng à?”
Hạnh Nhi không cam lòng yếu thế, cũng hừ một tiếng, sau đó đưa thuốc màu cho Bạch Thiển Dạ: – Thất Nhi Tỷ, đây là thuốc màu mà tỷ cần.
Bạch Thiển Dạ ừ một tiếng, cũng không nhìn. Hiện tại nàng đâu còn tâm tư để ý tới những cái đó.
– Tốt rồi, thuốc màu đã mua về, người cũng nên đi làm việc của mình đi. Chỗ này không cần ngươi. Lý Kỳ phất tay nói.
Hạnh Nhi nghe xong, trong lòng càng căm tức, trừng mắt nhìn Lý Kỳ, nói: – Ta không phải là nha hoàn của ngươi, việc gì phải nghe lời ngươi?
“Hắc! Còn dám mạnh miệng.”
Lý Kỳ vụng trộm nháy mắt ra dấu cho Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ vốn đang có tật giật mình, sao còn dám bảo Hạnh Nhi rời đi. Cho nên giả bộ không thấy.
Hạnh Nhi thấy Bạch Thiển Dạ về phe mình, liền đắc ý nhìn Lý Kỳ.
“Đúng là tiểu nhân đắc chí mà!”
Lý Kỳ sao không biết tâm tư của Bạch Thiển Dạ, liền thở dài một tiếng, cực kỳ buồn bực. Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái, sợ Hạnh Nhi nhìn ra manh mối, vội hỏi: – Đúng rồi, yến tiệc gạch cua công tử đã chuẩn bị thế nào?
Lời này vừa nói ra, Lý Kỳ liền biết hôm nay chỉ dừng tại đây. Nhưng nghĩ lại, dù sao thời gian còn nhiều, mình việc gì phải vội vã nhất thời, cuối cùng cũng phải có cơ hội. Nghĩ tới đây, tâm tình có chút hòa hoãn. Lại nghe Bạch Thiển Dạ hỏi về yến tiệc gạch cua, lập tức lắc đầu đáp: – Tới hiện tại ta còn chưa nghĩ ra phải làm món gì. Bạch Thiển Dạ thấy vẻ buồn bã của hắn, an ủi: – Nghe nói lần yến tiệc gạch cua này đều mời những đầu bếp hàng đầu của thành Biện Lương. Cho nên công tử chớ coi thắng bại quá nặng.
Lý Kỳ cười nói: – Nếu chỉ so về trù nghệ thì ta đã không phiền não như vậy. Nhưng trong chuyện này cất dấu một lợi ích thật lớn. Nếu ta có thể thắng được danh đầu, vậy sẽ là một việc rất tốt với Túy Tiên Cư. Không nói dối gì Bạch nương tử, ta tham gia lần này chính vì đoạt giải nhất.
Nếu là trước kia, Bạch Thiển Dạ khẳng định mượn cơ hội châm chọc hắn háo lợi. Nhưng lúc này lại không giống lúc trước, ôn nhu nói: – Ta có thể giúp gì cho công tử không? Ngay cả phòng bếp ngươi cũng chưa từng vào, có thể giúp gì được cho ta?
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Lý Kỳ cũng biết Bạch Thiển Dạ có ý tốt. Trong lòng rất cảm động, lại không muốn trái với ý tốt của nàng, nhân tiện nói: – Bạch nương tử đã nếm qua rất nhiều món của ta, không biết Bạch nương tử thích ăn món nào nhất? Nếu hỏi về nấu nướng, Bạch Thiển Dạ không thể đưa ra đề nghị gì cho hắn. Nhưng nếu theo góc độ của một thực khách, ý kiến của Bạch Thiển Dạ cũng có thể tham khảo một chút. Dù sao nàng vốn sinh sống ở thời đại này.