Lý Kỳ quay đầu nhìn, thì thấy là một tiểu tử chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Mặc quần áo rất hoa lệ, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt to sáng ngời hữu thần. Xem ra là công tử con nhà giàu.
Chỉ thấy tiểu tử này gạt đám người, đi thẳng về phía trước, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lý Kỳ, ném vài xâu tiền, xoa tay, hưng phấn nói: – Có thể bắt đầu được rồi.
Triệu Uẩn hơi nhíu mày, có vẻ không vui, nhưng cũng không nhiều lời
Nam tử trung niên thấy tiểu tử này thúc giục, cũng không nói nhảm nữa. Múc ba bát canh từ trong cái hũ, đặt trước mặt ba người.
Lý Kỳ nhìn thấy bát canh đen xì, không khác thuốc Đông Y là mấy.
Tiểu tử kia rất nóng vội, liền bưng bát canh uống một hơi cạn sạch. Chép chép miệng, nhướn mày, lắc đầu: – Ta còn tưởng là sơn trân hải vị gì, uống chẳng ngon chút nào. Vớ vẩn, vớ vẩn.
Lý Kỳ và Triệu Uẩn nhìn nhau, cười bất đắc dĩ.
Nam tử trung niên kia cũng chỉ biết cười khổ.
Tiếp theo, Lý Kỳ và Triệu Uẩn đều bưng bát canh lên, hớp một hớp, cẩn thận thưởng thức một phen. Đồng thời, mắt của hai người đều tỏa sáng, giống như đã có đáp án.
– Mời Triệu huynh nói trước.
Lý Kỳ khẽ cười.
– Vậy tại hạ từ chối thì bất kính.
Triệu Uẩn hướng nam tử trung niên kia, nói: – Dùng trà Bạch Vân đã ngâm qua nước suối Thọ Thánh Viện.
Nam tử trung niên gật đầu, cười nói: – Không sai.
Nói xong, ông ta tháo tấm vải đỏ trên miếng gỗ thứ ba. Quả nhiên trên đó có viết Trà Bạch Vân
Đám người nhất thời xôn xao.
Lý Kỳ nói tiếp: – Dùng hoa quế xào qua Quỳ Hoa Tử.
Hai mắt nam tử trung niên hiện lên một tia kinh ngạc, lại gật đầu. Sau đó tháo tấm vải đỏ trên miếng gỗ thứ năm. Quả nhiên có viết Quỳ Hoa Tử
Tiểu tử kia xem mà choáng váng, hít một hơi khí lạnh, nói: – Có thần như vậy không? Sao ta chẳng nếm thấy cái gì nhỉ?
Lúc này, Triệu Uẩn hớp thêm một hớp, nói: – Gân Lạc đà.
– Không sai.
Lý Kỳ lại nói: – Móng trâu đã bị nghiền nát.
– Đúng.
Triệu Uẩn nói: – Sụn Lộc.
– Đúng.
Lý Kỳ cười nói: – Não heo, vừa rẻ vừa ngon.
– Tiểu ca nói không sai. Chính là não heo vừa rẻ vừa ngon.
Triệu Uẩn nói: – Bào ngư
– Đúng
Lý Kỳ lại nói: – Ốc khô cái.
– Chính xác.
Hai người lần lượt trả lời. Trong nháy mắt đã đoán được tám loại nguyên liệu. Chỉ còn thừa một miếng gỗ là chưa tháo vải đỏ.
Người xung quanh đã sững sờ tại chỗ. Thở mạnh cũng không dám.
Không khí trở nên khẩn trương.
Tiểu tử ngồi bên cạnh Lý Kỳ càng thêm kinh ngạc. Vụng trộm múc cho mình một bát, học theo bọn họ cẩn thận nhấm nháp. Nhưng vẫn không nếm được gì. Trong lòng rất buồn bực. – Kỳ quái, vì sao mình không nếm ra được cái gì?
– Tốt lắm, hiện tại chỉ còn một nguyên liệu cuối cùng. Nếu như trong hai người có ai đoán được, thì bốn mươi lượng này thuộc về người đó. Nam tử trung niên mỉm cười nhìn Lý Kỳ và Triệu Uẩn. Còn tiểu tử kia, từ đầu tới giờ ông ta chưa từng để ý qua.
Đầu tiên Triệu Uẩn hớp một hớp nhỏ, nói: – Rượu vàng?
Ngữ khí có vẻ không chắc chắn lắm.
Nam tử trung niên mỉm cười lắc đầu.
Triệu Uẩn lại uống liên tục ba ngụm, sắc mặt liền trở nên ngưng trọng, lắc đầu không nói. Có vẻ như nguyên liệu cuối cùng này đã làm khó y.
Lý Kỳ bên kia cũng không lạc quan cho lắm. Một hơi uống bốn năm ngụm. Bát canh đã thấy đáy, nhưng vẫn không thể đoán ra. Hắn híp mắt suy tư.
– Vị tiểu ca này, có cần uống thêm một bát nữa không? Nam tử trung niên thấy Lý Kỳ đã uống hết bát canh, liền hảo tâm hỏi. Ông ta rất hy vọng Lý Kỳ và Triệu Uẩn có thể đoán ra nguyên liệu cuối cùng.
Lý Kỳ nao nao, lắc đầu đáp: – Cảm ơn, không
Còn chưa nói hết lời, hai mắt Lý Kỳ bỗng trợn trừng, nhìn chằm chằm vào cái bát rỗng. Rồi cầm lên cẩn thận nhìn. Thấy dưới đáy có một thứ bé bé. Nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy được.
Đây là cái gì?
Lý Kỳ dùng ngón tay gẩy thứ bé tia kia lên xem. Nhất thời hai mắt tỏa sáng, mừng rỡ nói: – Ta biết rồi, ta biết rồi.
Triệu Uẩn khẽ giật mình, hỏi: – Chẳng lẽ Lý huynh đã nếm ra nguyên liệu cuối cùng kia?
Tiểu tử kia cũng vẻ mặt chờ mong nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ mỉm cười gật đầu.
Nam tử trung niên vui vẻ nói: – Tiểu ca, mau mau nói ra.
Lý Kỳ nhìn ông ta, chậm rãi đáp: – Là một thứ sau khi được phơi khô rồi ngâm trong rượu vàng tốt nhất. Chính là nhộng.
Đám người liền xôn xao.
Triệu Uẩn kinh ngạc: – Lý huynh nói là nhộng? Lý Kỳ gật đầu, sau đó hướng nam tử trung niên hỏi: – Ta nói có đúng không?
– Đúng vậy, tiểu ca nói không sai chút nào.
Nói xong, nam tử trung niên tháo tấm vải đỏ trên miếng gỗ cuối cùng.
Quả nhiên, trên đó viết một chữ Nhộng.
Lập tức đám đông vang lên tiếng vỗ tay.
Triệu Uẩn cười ha hả nói: – Không thể tưởng được Lý huynh không những tài nấu nướng rất cao, vị giác cũng rất lợi hại. Triệu Uẩn bội phục, bội phục
Lý Kỳ lắc đầu cười nói: – Tại hạ thắng được Triệu huynh hoàn toàn là may mắn. Bàn bề vị giác, chỉ sợ tại hạ và Triệu huynh không ai hơn ai.
– Có phải Lý huynh sợ tại hạ thua không nổi? Triệu Uẩn bất mãn hỏi.
– Đương nhiên không phải.
Lý Kỳ lắc đầu cười đáp:
– Triệu huynh có điều không biết. Sở dĩ tại hạ có thể nếm ra được nguyên liệu cuối cùng, không phải dựa vào đầu lưỡi, mà là dựa vào hai con mắt.
Triệu Uẩn kinh ngạc hỏi: – Ủa? Vậy là sao?
– Đúng vậy, đúng vậy, chẳng lẽ hai mắt của ngươi có thể ăn canh? Tiểu tử kia cũng đầy hứng thú chen vào.
Lý Kỳ khinh khỉnh nhìn cậu ta, giơ ngón tay trỏ lên: – Mấu chốt ở chỗ này.
Triệu Uẩn nhìn kỹ, thấy trên ngón trỏ Lý Kỳ có một sợi tơ mỏng. Lại nghĩ tới đáp án vừa nãy, lông mày giương lên:
– Chẳng lẽ đây là tơ tằm? – Không sai.
Lý Kỳ gật đầu: – Chắc hẳn Triệu huynh cũng nếm ra trong món canh vừa nãy có mùi rượu.
Triệu Uẩn gật đầu đáp: – Đúng vậy. Chỉ là mùi rượu rất nhạt. Không giống là đổ trực tiếp vào.
Hai mắt Lý Kỳ ánh lên tia khen ngợi, nói: – Vừa rồi tại hạ cũng không đoán ra được. Bởi vì nguyên liệu cuối cùng kia đã bị mùi rượu che mất. Nhưng về sau, tại hạ thấy đáy bát có một sợi tơ tằm. Hơn nữa theo màu sắc của sợi tơ, không giống như từ bên ngoài bay vào. Cho nên tại hạ mới nghĩ tới nguyên liệu cuối cùng là nhộng.
– Hay, rất hay. Nam tử trung niên nghe xong, vỗ tay một cái, khen ngợi: – Vị tiểu ca này quan sát tinh tế, thông minh mẫn tiệp, quả nhiên là hậu sinh khả úy. Đương nhiên, vị Triệu công tử này cũng không kém hơn là bao. Hôm nay có thể quen biết được hai vị, chuyến đi này thật không tệ.
Lý Kỳ cười ha hả: – Ta đâu được như lời ngươi nói. Nếu không phải vì bốn mươi lượng bạc, thì ngay cả một loại nguyên liệu ta cũng không đoán ra. – Ha ha.
Lý Kỳ nói lời này, mọi người đều cười ha hả. Nam tử trung niên cũng mỉm cười, liền đưa bốn mươi lượng bạc cho Lý Kỳ.
Lý Kỳ không khách khí nhận lấy bạc, cầm hai mươi lượng đưa cho Triệu Uẩn, mỉm cười nói: – Hai người chúng ta ngang sức ngang tài. Số bạc này tự nhiên cũng phải chia đều.
Triệu Uẩn lắc đầu, nhã nhặn từ chối: – Không thể nói như vậy. Trình độ của Lý huynh cao hơn tại hạ, bạc nên thuộc về Lý huynh. Còn nữa, nếu tại hạ vì bạc mà nếm thử, thì chắc gì Lý huynh đã thắng được tại hạ.
Lý Kỳ mỉm cười: – Có lý, có lý.