Hai lão hàng kia tới đây làm gì? Giờ chưa phải là lúc ăn cơm, muốn tới ăn chực, cũng tới hơi sớm a.
Lý Kỳ âm thầm nhíu mày.
Tần phu nhân cũng là sững sờ, nhẹ gật đầu, dặn dò Ngô phúc vinh vài câu, liền đi theo tiểu Đào.
Đợi Tần phu nhân đi rồi, Ngô Tiểu Lục vội vàng hỏi: – Lý ca, huynh còn chưa nói xử lý gạch cua như thế nào?
– Việc này để sau hẵng nói.
Lý Kỳ phất phất tay, nhàn nhạt trả lời một câu, trong lòng không yên bất an. Thầm nghĩ chẳng lẽ hai lão hàng kia đã biết chuyện của mình và Thiển Dạ, rồi tới diễn vở kịch cũ mèm, giơ bổng đánh uyên ương? Nhưng nếu là như thế, thì cũng nên tới tìm ta, sao lại gọi phu nhân tới?
Trong lúc nhất thời, Lý Kỳ suy nghĩ ngàn vạn, rồi lại nghĩ không ra manh mối. Nếu Bạch Thế Trung và Vương Trọng Lăng tới đúng vì chuyện của Bạch Thiển Dạ, thì hắn thật không biết đối mặt thế nào.
Đúng là đau đầu.
Những người còn lại thấy Lý Kỳ cau mày, mây đen đầy mặt, cho rằng hắn đang suy nghĩ cách làm đậu hũ hầm cách thủy. Cho nên cũng không dám quấy rầy hắn, mà tập trung xử lý nốt số đậu hũ kia.
Một lát sau, Tiểu Đào lại đi vào, nói rằng Bạch Thế Trung và Vương Trọng Lăng muốn gặp Lý Kỳ.
“Mẹ nó! Quả nhiên là tới hỏi tội.”
Lý Kỳ rất buồn bực. Nhưng người ta đã tìm tới tận cửa, cũng chỉ có thể tùy cơ ứng phó.
Lý Kỳ đi theo Tiểu Đào tới phòng nghỉ ở hậu viện.
– Lý Kỳ bái kiến hai vị đại nhân.
Lý Kỳ hướng Bạch Thế Trung và Vương Trọng Lăng thi lễ một cái. Ánh mắt vụng trộm nhìn. Nhưng thấy hai người vẻ mặt không biểu tình. Mà ngay cả Tần phu nhân cũng như vậy.
Không khí thật quỷ dị!
Lý Kỳ bỗng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Bỗng, Bạch Thế Trung cười, nói: – Ngồi đi, hiền chất.
Hiền chất?
Một câu hiền chất này khiến cho Lý Kỳ càng thêm hoang mang. Trong lòng thấp thỏm không yên, đâu dám ngồi xuống.
Có lẽ cái này chính là có tật giật mình.
Vương Trọng Lăng thấy Lý Kỳ còn ngốc đứng ở nơi đó, vội nói: – Hiền chất, Bạch tương đã bảo ngươi ngồi, ngươi cứ ngồi, không cần phải câu nệ như vậy.
Bạch Thế Trung nhìn vẻ sợ hãi của Lý Kỳ, cười nói: – Mấy ngày không gặp, lá gan của ngươi nhỏ đi rất nhiều.
Lão tử mà nhát gan? Hừ, nếu ngươi biết trái tim của con gái ngươi đã bị ta lấy mắt, thì tin rằng ngươi sẽ không nói như vậy.
Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu nói: – Đa tạ hai vị đại nhân.
Vương Trọng Lăng vội đưa tay nói: – Đây không phải trên triều, đừng mãi gọi đại nhân như vậy. Ngươi gọi lão phu một tiếng thúc thúc là được.
– Đúng vậy, đúng vậy, ngươi quen với nữ nhi nhà ta, gọi một tiếng Bạch thúc thúc không có gì đáng trách. Bạch Thế Trung cũng gật đầu.
Tình huống gì vậy?
Hai lão hàng này đang diễn trò à?
Hiện tại Lý Kỳ như lạc vào sương mù, không hiểu ra sao. Tuy nhiên trong lòng đã bình tĩnh lại. Bởi vì hắn nhìn ra hai lão hàng này không giống như tới hỏi tội. Nhưng hắn vẫn rất cẩn thận, gật đầu nói: – Vâng, Vương thúc thúc, Bạch thúc thúc.
Bạch Thế Trung thấy ánh mắt của Lý Kỳ hoang mang, liền mỉm cười, dùng ánh mắt trao đổi với Vương Trọng Lăng.
Bạch Thế Trung uống một ngụm trà, hỏi: – Hiền chất, ngươi có biết dòng chữ ghi trên tấm gỗ đặt ở bên ngoài kia không?
Lý Kỳ sững sờ, nói: – Tấm gỗ?
– Đúng, chính là dòng chữ Khai Thủy Tùng Diệp ấy
Lý Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, nói: – À, ra là cái này, đó là do một vị khách ghi. Thực ra chữ đó cũng bình thường. Căn bản không thể so sánh với Bạch thúc thúc được.
– Khụ khụ.
Bạch Thế Trung không ngừng ho khan, khua tay nói: – Tiểu tử ngươi đừng nói linh tinh. Chữ của người kia đẹp hơn ta nhiều.
“Có cần phải phản ứng lớn như vậy không?”
Lý Kỳ nghe ông ta nói, có vẻ như rất hứng thú với dòng chữ kia. Nghĩ bụng, đây là nhạc phụ tương lai của ta, phải đối xử tốt hơn mới được. Cười đáp: – Bạch thúc thúc, nếu như ngài thích mấy chữ kia, thì tiểu chất lập tức sai người tháo tấm gỗ đó xuống tặng cho ngài. Dù sao tiểu chất chỉ treo đấy cho mọi người biết. Lát nữa tìm người khác ghi cũng được.
Bạch Thế Trung vỗ bàn một cái: – Hồ đồ, thứ đó sao có thể là cho linh tinh. Đây là khách hàng ban thưởng cho ngươi, ngươi đương nhiên phải bảo quản tốt.
“Đồ mồ hôi, có vẻ vuốt nhầm mông ngựa rồi.”
Lý Kỳ cười ngượng ngùng, gật đầu nói: – Vâng, vâng, tiểu chất sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của Bạch thúc thúc.
Vương Trọng Lăng ho nhẹ một tiếng, đột nhiên nói: – HIền chất à, gần đây ta mắc phải một vấn đề về học thuật, nhất thời không thể giải quyết. Không biết ngươi có thể giúp lão phu nhìn xem không?
Lý Kỳ vừa nghe, nhất thời ngây ngẩn cả người. Vấn đề về học thuật, ngươi hỏi một đầu bếp như ta làm gì? Chẳng lẽ vừa đụng đầu vào đâu nên chập mạch rồi. – Vương thúc thúc cứ nói đùa, tiểu chất chỉ là một đầu bếp, về vấn đề học thuật
– Ngươi đừng vội từ chối, nhìn kỹ hẵng nói.
Nói xong, Vương Trọng Lăng đưa một tờ giấy trắng cho Lý Kỳ.
– Vâng.
Lý Kỳ đứng dậy, kiên trì mở ra nhìn. Vừa xem liền sững sờ. Chỉ thấy trên đó có viết “1+2+3+4+………. 100=”. Làm cho hắn thiếu chút nữa cười ra tiếng. Đây không phải là phép cộng nhóm sao? Còn nói là vấn đề học thuật, hù chết ta. Chẳng lẽ lão hàng này cố ý trêu đùa mình? Nghĩ cũng không nghĩ, liền đáp: – Cái này đơn giản, đáp án là 5050.
Nhưng lời vừa mới ra khỏi miệng, Lý Kỳ liền sững sờ. Đây là số Ả rập, mà dấu cộng, dấu bằng, bọn họ làm sao biết được?
Bạch Thế Trung híp mắt, giống như cười mà không phải cười nói: – Quả nhiên là từ tiểu tử ngươi. Mới đầu lúc nữ nhi nói cho lão phu biết, lão phu còn không dám tin.
Thì ra ngày ấy, Bạch Thiển Dạ cầm những công thức kia về, một mực trốn trong nhà nghiên cứu. Bạch Thế Trung thấy Bạch Thiển Dạ đóng cửa cả ngày không ra, trong lòng rất hiếu kỳ. Bởi vậy liền đi xem thế nào. Chỉ thấy trong phòng Bạch Thiển Dạ bày la liệt là giấy. Mà trên giấy toàn là những ký hiệu kỳ quái. Ông ta liền hỏi Bạch Thiển Dạ ý nghĩ của những ký hiệu này.
Bạch Thiển Dạ liền giải thích từng ký hiệu một cho phụ thân nghe.
Bạch Thế Trung nghe xong, không ngừng kinh ngạc. Vội hỏi là người phương nào nghĩ ra. Không hỏi không biết, vừa hỏi đúng là giật mình. Ông tuyệt đối không thể tưởng được những công thức tinh diệu này xuất từ tay Lý Kỳ. Trong lòng vừa kinh ngạc, vừa hoang mang.
Lý Kỳ chỉ là một đầu bếp, có thể sáng tạo ra công thức tinh diệu như thế. Sao không khiến người ta kinh ngạc.
Vương Trọng Lăng lại hưng phấn cười ha ha:
– Hiền chất, bộ đếm này của ngươi, còn có những công thức tính toán, thật là tinh tế vô cùng. Khiến lão phu mở rộng tầm mắt.
Lý Kỳ vừa nghe, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra hai lão hàng này tới đây là vị những công thức số học. Trong lòng âm thầm thở phào, gật đầu khiêm tốn nói: – Vương thúc thúc quá đề cao tiểu chất. Ở trước mặt Vương thúc thúc, tiểu chất không dám múa rìu qua mắt thợ.
– Lời ấy sai rồi. Tuy Đại Tống của chúng ta không thiếu kỳ nhân dị sĩ. Nhưng không có một người nghĩ ra được cách tính kỳ diệu như vậy. HIền chất đừng quá khiêm tốn. Vương Trọng Lăng lắc đầu khen.