Lý Kỳ ngắm nhìn bốn phía, gật đầu:
– Rất tốt, rất tốt, thực là vất vả cho Thái quản gia.
– Ta có làm gì đâu, ngược lại mấy ngày nay Lý sư phó chắc là rất mệt mỏi.
Thái Dũng khẽ cười.
– Ở đâu, ở đâu.
Lý Kỳ cười nhạt một tiếng, lại hỏi:
– Đúng rồi, những nữ tỳ kia đã tới chưa?
– Tới từ sớm rồi. Đang ở đằng sau thay quần áo.
Thái Dũng nói xong, nhướn mày, hiếu kỳ hỏi:
– Lý sư phó, mấy bộ quần áo mà cậu thiết kế trông thật kỳ quái?
Lý Kỳ cười đáp:
– Thái quản gia chớ trách, thiết kế như vậy để thuận tiện mà thôi.
– À, ra vậy.
Thái Dũng gật đầu.
Lý Kỳ lại nói:
– Thái quản gia, việc ở đây trước giao cho ngài, ta tới phòng bếp nhìn xem.
– Ừ, cậu đi mau đi, nơi này có ta là được.
Sau khi từ biệt Thái Dũng, Lý Kỳ lại chạy tới phòng bếp.
Hiện tại trong phòng bếp, có hơn trăm đầu bếp đang xử lý những nguyên liệu chuẩn bị cho đêm mai. Nhìn thấy Lý Kỳ tới, bọn họ đều dừng tay, hướng hắn hành lễ. Tới bây giờ, bọn họ coi như triệt để phục Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười gật đầu, ý bảo bọn họ tiếp tục công việc. Còn hắn thì đi qua đi lại vài vòng, thấy chỗ nào thiếu sót, thì chỉ điểm một hai. Thấy không có vấn đề gì quá lớn, liền dặn bọn họ xử lý cho xong rồi đi về nghỉ ngơi. Đúng canh năm ngày mai phải có mặt ở phòng bếp.
Số lượng nguyên liệu cần thiết cho yến tiệc lần này cực kỳ lớn. Từ canh năm ngày mai cho tới tận yến tiệc kết thúc, khả năng không có cơ hội để thở dốc. Nếu không nghỉ ngơi thoải mái, vậy thì khả năng xảy ra sai lầm vào ngày mai là rất lớn.
May mà nhân lực và tài lực của phủ thái sư đều cực kỳ hùng hậu. Điều này đã giảm bớt gánh nặng trên vai của Lý Kỳ.
Lý Kỳ dặn dò xong đám đầu bếp nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, liền đi ra phòng bếp. Nghĩ bụng, bên Tiểu Ngọc chắc cũng đã chuẩn bị xong.
Còn chưa đi vào tiền viện, chợt nghe thấy tiếng hô to truyền ra từ trong sân.
– Chậm một chút, chậm một chút.
– Nếu như bị rơi, thì các ngươi lấy đầu của mình ra mà đền.
– Lên trên một chút, bên trái, bên trái.
Lý Kỳ nghe thấy là giọng của Thái Dũng, trong lòng rất hiếu kỳ. Bọn họ đang làm gì vậy? Đi vào nhìn, chỉ thấy hai ba gia đinh đang treo một tấm biển hiệu gì đó lên mái hiên.
Gì vậy?
Lý Kỳ đến gần xem xét, nhất thời hít một hơi khí lạnh. Ông trời, đây không phải là bức tranh ta vẽ cho Thái lão hàng sao?
Bức tranh chân dung này chính là lần trước Thái Kinh cưỡng chế Lý Kỳ tới phủ thái sư, dùng giấy tốt nhất vẽ cho ông ta.
Nhưng khác nhau ở chỗ, bức tranh đang treo đã được tô thêm màu sắc rực rỡ, còn đóng khung gọn gàng.
“Lão hàng này muốn làm gì vậy nhỉ?”
Lý Kỳ vẻ mặt mê mang, đi tới bên cạnh Thái Dũng, hỏi:
– Thái quản gia, ngài đang làm gì đó?
Thái Dũng chính đang chăm chú chỉ huy đám gia đinh kia. Thình lình nghe thấy phía sau có người nói chuyện, toàn thân run lên, quay đầu xem xét, thấy là Lý Kỳ, cười khổ một tiếng:
– À, là lão gia bảo chúng ta treo bức tranh này lên. Lý sư phó, bức tranh này của cậu đúng là tuyệt tác.
– Thái quản gia quá khen.
Lý Kỳ cười ngượng ngùng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Nghĩ bụng, không thể tưởng được lão hàng này lại tự kỷ như vậy. Nếu để cho ông ta biết, tranh mình vẽ cho ông ta là để cúng trên bàn thờ, thì không biết ông ta có làm thịt mình không. May mà người của thời này còn chưa biết hàm nghĩa trong đó. Bằng không yến tiệc tròn tuổi lại trở thành lễ cúng viếng.
– Nhị Gia.
– Nhị Gia.
Đang lúc Lý Kỳ âm thầm may mắn, thì Thái Thao chợt tới. Hắn liền vội vàng thi lễ.
Thái Thao gật đầu, đi đến bên cạnh Lý Kỳ, ngẩng đầu nhìn bức họa của phụ thân:
– Lý sư phó, nghe nói bức họa này là do cậu vẽ?
Lý Kỳ gật đầu:
– Đúng là thảo dân.
– Không thể tưởng được một đầu bếp như cậu lại có khả năng này. Chắc cậu không biết, cha ta coi bức họa này như bảo bối vậy. Ngay cả ta cũng không thể chạm vào.Không sai, bức họa này thật không sai. Nghe nói cách vẽ này là do cậu tự nghĩ ra, tên là phác họa gì đó?
Thái Thao vui vẻ nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ khiêm tốn đáp:
– Đã khiến Nhị Gia chê cười.
– Hiện tại ai dám chê cười tranh của cậu, thì cha ta chẳng cắt đứt chân người đó.
Thái Thao cười ha hả, mặt lộ vẻ hâm mộ:
– Lý sư phó, bức họa này của cậu vẽ như thật vậy. Không biết cậu có thể vẽ giúp ta một bức được không?
– À?
Lý Kỳ há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Thái Thao.
Thái Thao khẽ cau mày:
– Sao vậy? Cậu không muốn à?
– Ở đâu. Đợi yến tiệc qua đi, thảo dân nhất định giúp Nhị Gia vẽ một bức.
Lý Kỳ đầu đổ mồ hôi lạnh, cố nặn vẻ tươi cười nói. Giúp Thái Thao vẽ tranh, cũng không có gì khó khăn. Điều hắn lo lắng chính là, Thái Kinh treo tranh ở đây, rõ ràng là mang tới phiền toái cho hắn. Đến lúc đó khách khứa tới đây, nhìn thấy bức tranh kia, nếu đều muốn hắn vẽ cho một bức. Thì hắn chẳng phải ôm cả công việc vẽ tranh.
Thái Thao nghe vậy mới thỏa mãn gật đầu, ngắm nhìn bốn phía, nói:
– Lý Kỳ, chỗ này là do ngươi bố trí?
Lý Kỳ nao nao, gật đầu:
– Là Thái quản gia bố trí dựa theo ý của thảo dân.
Thái Thao nhìn cách bài trí quái dị này, chỉ vào cái bàn dài, hiếu kỳ hỏi:
– Chẳng lẽ ngươi muốn khách khứa dùng cơm trên cái bàn dài này?
– Đương nhiên không phải.
Lý Kỳ mỉm cười:
– Thực ra thảo dân muốn tổ chức yến tiệc tự phục vụ.
– Yến tiệc tự phục vụ?
Thái Thao hiếu kỳ nhìn hắn, hỏi.
Lý Kỳ gật đầu, sau đó giải thích khái niệm tự phục vụ cho Thái Thao.
Thái Thao nghe mà cái hiểu cái không:
– Ý của ngươi là, để cho khách khứa tự mình tới bàn dài gắp đồ ăn, rồi đi tới bàn đằng sau ngồi? Như vậy có phải quá phiền phức.
Lý Kỳ cười giải thích:
– Nhị Gia nói không sai. Nhưng đây chính là chỗ thú vị của việc tự phục vũ. Những yến tiệc trước kia, một cái bàn, để nhiều lắm chỉ là mười tới hai mươi món ăn. Nói cách khác, khách khứa nhiều nhất cũng chỉ có thể ăn được như vậy. Nếu khách khứa càng nhiều thì càng phiền toái.
– Mà tiệc tự phục vụ, thoáng cái đã cung cấp cho khách khứa năm sáu chục món ngon mỹ vị. Khách khứa muốn ăn gì, thì tự mình lấy ăn, không cần cố kỵ người khác. Đây là điều thứ nhất. Thứ hai, chính là nhằm thuận tiện cho các khách khứa trao đổi. Bởi vì yến tiệc lần này, dùng toàn là dao và nĩa. Cho nên khách khứa có thể bưng đĩa đứng ăn, không cần trở lại bàn. Khách khứa cũng không cần phải cố định một chỗ. Mọi người có thể tùy tâm sở dục nói chuyện với nhau, người khác cũng sẽ không chú ý ngươi.
Thái Thao sững sờ, thầm nghĩ, cái yến tiệc tự phục vụ này đúng là một chủ ý không sai. Y mời tới đều là những chính khách. Chính khách tới tham gia yến tiệc là vì cái gì? Còn không phải vì muốn mở rộng quan hệ. Trước kia chỗ ngồi đều dựa theo vai vế để sắp xếp. Những vị quan tam tứ phẩm muốn kết giao với quan to nhất phẩm, cũng không có cơ hội. Mà làm như kiểu này thì tốt rồi. Dù sao tất cả mọi người đều đi đi lại lại, ngươi muốn tìm ai thì có thể tìm. Có vị khách nào không thích như vậy. Hơn nữa thoáng cái có thể nhấm nháp năm sáu chục món ăn ngon. Quả thực chính là hưởng thụ.
– Tiệc tự phục vụ này cũng là do ngươi nghĩ ra?
Thái Thao nghĩ thông suốt đạo lý, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Lý Kỳ cười đáp:
– Thực ra còn phải cảm ơn Nhị Gia đã nhắc nhở, mới khiến thảo dân nghĩ ra kiểu ăn này.
Thái Thao kinh ngạc:
– A? Còn có chuyện như vậy?
– Không sai, lần trước Nhị Gia nói với thảo dân rằng, khách khứa tham gia yến tiệc lần này phỏng chừng có hơn trăm người. Thảo dân vắt hết óc, suy nghĩ cả đêm mới nghĩ ra tiệc tự phục vụ. Tiệc tự phục vụ không chỉ có thể đồng thời dung nạp hơn một trăm người, mà còn có thể khiến tràng diện càng thêm sôi động. Đồng thời còn giúp mọi người tận tình hưởng lạc, không cần cố kỵ những cái khác.
Thái Thao cười ha hả:
– Rất tốt, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi, ngươi rất hiểu ý ta.
Lý Kỳ gật đầu cười. Trong lòng lại âm thầm thở dài. Đúng là thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên. (Ý nói mặt dày)
Thái Thao và Lý Kỳ lại hàn huyên một lúc, liền rời đi.
Một lát sau, Tiểu Ngọc dẫn theo bốn mươi nữ tỳ và mười lăm nam tiểu nhị đi tới. Bọn họ đều đã thay đổi bộ quần áo mới. Nữ giới thì vẫn là bộ quần áo giống như mặc ở Túy Tiên Cư. Dùng màu hồng, trắng là chính. Còn nam giới thì càng thêm hiện đại hóa. Quần và áo đều tách ra. Ống tay áo nhỏ hẹp, ống quần thẳng, dùng màu xanh và trắng là chính.
Người nào người nấy nhìn rất có tinh thần.
Lý Kỳ lại mượn bảy mươi tám mươi nữ tỳ, gia đinh trong phủ thái sư đóng giả làm khách khứa. Bắt đầu từ lúc vào cửa, đến dùng cơm đều luyện tập một lần.
Trong lúc tập luyện, Lý Kỳ không ngừng nhấn mạnh sự khác nhau giữa phục vụ và hầu hạ. Hắn dặn dò các nữ tỳ phải đối xử với mọi người như nhau. Không cần thấy ai cũng phải quỳ, hoặc là run sợ cả kinh. Mà phải dựa theo các lễ nghi Tiểu Ngọc dạy, tiếp đón khách khứa là được.
Tập luyện mấy lần, hiệu quả cũng không tệ lắm. Chỉ là những hạ nhân của Thái thái sư, sự tôn ti đã ăn sâu vào máu của bọn họ rồi. Mặc kệ làm gì, bọn họ đều cúi đầu.Muốn cái gì cũng đều nói nhỏ tin hin. Khiến cho Lý Kỳ chỉ muốn dùng thanh gỗ cố định đầu bọn họ, lại gắn thêm cái loa vào.
Tập mãi đến buổi chiều, Lý Kỳ mới trở về nghỉ ngơi. Hắn cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức chứ. Còn diễn tập ca múa, thì đều do Phong Nghi Nô bố trí. Về điểm này, cho dù Lý Kỳ muốn nhúng tay, cũng không có năng lực đó.