Nhìn bộ dáng lão già này, ít nhất cũng phải sáu, bảy mươi tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn hồng hào, cơ thể kiện tráng, nhìn bề ngoài rất hòa ái dễ gần.
Hồng Bát Kim vừa thấy lão già kia, sắc mặt xiết chặt, vội vàng đậy nắp rổ lại.
– Thất Công.
Hồng Thiên Cửu thoáng cái trở nên nhu thuận, cung kính hô một tiếng, ngay sau đó nhỏ giọng nói với Lý Kỳ:
– Lý đại ca, đây là ông nội của tiểu đệ, huynh cứ gọi ông ấy là Thất Công như đệ là được.
Thất Công?
Lý Kỳ ngẩn ra, trong lòng mãnh kinh, bang chủ Cái Bang, Hồng Thất Công? Má ơi, có nhầm không vậy.
Lão nhân kia chính là gia gia của Hồng Thiên Cửu, lão tử của Hồng Bát Kim, Hồng Tề. Do ở nhà đứng hàng thứ bảy, cho nên người khác đều gọi ông ta là Thất Công.
– Cháu ngoan.
Hồng Tề cười ha hả gật đầu, bỗng nhìn thấy bên cạnh cháu nội còn có một người xa lạ, sững sờ hỏi:
– Vị này chính là?
Hồng Bát Kim vỗ mạnh vào vai Lý Kỳ, cười ha hả đáp:
– Phụ thân, vị này chính là Lý Kỳ bán chao.
Mịa, có cần đập mạnh như vậy không? Còn cái gì Lý Kỳ bán chao, tay này thật không có văn hóa gì cả.
Lý Kỳ bị một chiêu Kháng Long Hữu Hối này của Hồng Bát Kim đập tới nhe răng nhếch miệng, hướng Hồng Tề chắp tay nói:
– Vãn bối bái kiến Thất Công.
Hô cái tên mà lòng bủn rủn.
– Thì ra ngươi chính là Lý Kỳ. Cả ngày ta đều nghe cháu ngoan nhắc tới ngươi, quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
Hồng Tề cười ha hả.
Cái gì mà nhìn người không thể nhìn bề ngoài? Có ý gì vậy?
Lý Kỳ nghe không ra đây là khen hay chê, sắc mặt hơi xấu hổ. Trong lòng lại cảm thấy buồn cười, Hồng Thất Công, Hồng Bát Kim, Hồng Thiên Cửu, mịa, cả nhà này đều chơi tên có số.
Hồng Tề gật đầu cười, lại nói:
– Đúng rồi, mùi thơm vừa nãy từ đâu phát ra vậy? Sao lại không ngửi thấy rồi.
Hồng Bát Kim lập tức quăng ánh mắt về phía Hồng Thiên Cửu, ý bảo cậu ta đừng nói linh tinh. Nhưng đã muộn, Hồng Thiên Cửu chỉ về phía cái rổ, cười xấu xa nói:
– Thấc Công, mùi thơm đó là từ phao câu mà Lý đại ca mang tới.
– Phao câu?
Hai mắt Hồng Tề sáng ngời, mục quang lập tức bắn về phía cái rổ. Trù nghệ của Lý Kỳ ông ta đã từng thưởng thức qua. Hơn nữa sự tích anh hùng của Lý Kỳ tại yến tiệc gạch cua, càng lưu truyền rộng rãi. Phao câu mà hắn làm, tự nhiên không giống tầm thường.
Lý Kỳ nhìn bộ dáng đói khát kia của ông ta, thầm nghĩ, hóa ra hai cha con nhà này đều thích phao câu. Sớm biết như vậy, thì mình nên làm nhiều hơn.
Hồng Bát Kim nhãn châu xoay động, cười ngượng ngùng nói:
– Phụ thân, đây là phần tâm ý mà Lý Kỳ đưa cho hài nhi, cho nên phụ thân giơ cao đánh khẽ a.
Sắc mặt Hồng Tề trầm xuống, nhìn Lý Kỳ hỏi:
– Lý Kỳ, đây là quà ngươi tặng cho nó?
– A?
Lý Kỳ lộ vẻ làm khó, không biết trả lời như thế nào.
Hồng Thiên Cửu cười hì hì nói:
– Đây là Lý đại ca tặng cho Hồng gia. Trong nhà chúng ta ai lớn nhất, thì tự nhiên là cho người ấy. Lý đại ca, huynh nói có đúng không?
Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu, thầm nghĩ, không phải chỉ là phao câu thôi sao, có cần phải như vậy không.
Hồng Tề tán dương nhìn Lý Kỳ, sau đó cười mỉm nhìn Hồng Bát Kim.
Hồng Bát Kim sắp khóc, đành phải đưa ra biện pháp cầu toàn:
– Phụ thân, tốt xấu chỗ này cũng có hai mươi cái phao câu, chúng ta mỗi người một nửa được không?
Hồng Tề hình như chẳng muốn nói nhảm với y, đi tới trước, túm lấy cái rổ, mở nắp ra, vẻ mặt vui mừng, nước miệng sắp chảy ra. Đáng thương Hồng Bát Kim chứng kiến phao câu cứ như vậy bị người đoạt đi, hơn nữa người này còn là phụ thân của y. Chỉ có thể lặng lẽ đứng một bên nuốt nước miếng.
Hồng Thiên Cửu thì cười trộm. Hình như cậu ta rất thích nhìn thấy cha của mình xấu mặt vậy.
Lý Kỳ nhìn tam đại nhà này, thật sự dở khóc dở cười. Nhưng thân tình giữa bọn họ đã khơi dậy lòng nhớ thương tới cha mẹ của hắn. Thầm than một tiếng, cũng không biết bố mẹ mình giờ này thế nào rồi.
– Người đâu, thiết yến.
Tiếng hô này của Hồng Tề đã đánh thức Lý Kỳ, vội nói:
– Thất Công, giờ còn chưa tới giờ ăn cơm, cho nên không cần phiến toái như vậy.
Hồng Tề trừng mắt:
– Ai nói ăn cơm, chỉ uống rượu thôi. Hôm nay lão phu muốn uống với ngươi ba trăm chén.
– Ba trăm chén?
Lý Kỳ mở to mắt, có chút sững sờ.
Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc:
– Lý đại ca, huynh không biết chứ, ngoại hiệu của Thất Công chính là ‘ngàn chén không say’, lợi hại không?
Giọng nói có vài phần hả hê.
Ngàn chén không say? Ngoại hiệu thật là dọa người.
Lý Kỳ nhất thời đổ mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
– Xin lỗi Thất Công, vãn bối không uống rượu.
Hồng Bát Kim khó chịu nói:
– Nam nhân sao có thể không uống rượu. Chẳng lẽ ngươi xem thường Hồng gia nhà chúng ta, hay là cho rằng rượu của Hồng gia không bằng Thiên Hạ Vô Song nhà ngươi?
– Không dám, không dám, chỉ là vãn bối thực không uống rượu.
Lý Kỳ buồn bực đáp.
Hồng Thiên Cửu cũng phản ứng tới, đứng ra nói:
– Phụ thân, người cũng đứng ép Lý đại ca nữa. Huynh ấy thực không uống rượu. Lúc Túy Tiên Cư khai trương, con và mấy người Tam Lang có mời huynh ấy uống rượu, nhưng huynh ấy cũng không uống một giọt.
Hồng Bát Kim khẽ nói:
– Đó là do tiểu tử ngươi không có tiền đồ. Hôm nay nhìn thủ đoạn của cha ngươi đây. Đến Hồng gia, làm gì có chuyện không uống rượu.
Lý Kỳ cảm thấy mình giống như rơi vào hang sói, tâm niệm vừa động:
– Hồng thúc thúc, thực sự xin lỗi thúc rồi. Vãn bối không uống rượu. Lúc trước ở yến tiệc tròn tuổi, Hoàng thượng có ban ngự rượu cho vãn bối, nhưng vãn bối đều không uống. Thúc bỏ qua cho vãn bối lần này đi.
– Ách, thật không?
Đến phiên Hồng Bát Kim sững sờ. Y cũng không dám nói Hoàng thượng không có tiền đồ. Hơn nữa Hoàng thượng đã ban ngự rượu mà Lý Kỳ đều không uống. Vậy thì rượu của y, Lý Kỳ càng không cần phải uống.
Hồng Tề cau mày nghi hoặc hỏi:
– Lý Kỳ, có phải ngươi có bệnh gì không tiện nói ra, nên không thể uống rượu?
Mịa, lão già, lão đã bằng ấy tuổi rồi, còn muốn trù ẻo ta à.
Lý Kỳ vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, đáp:
– Đa tạ Thất Công quan tâm, sức khỏe của vãn bối rất tốt. Bởi vì vãn bối từng vì rượu mà phạm phải sai lầm không thể tha thứ. Cho nên quyết định sau này sẽ không uống rượu nữa. Mong Thất Công và Hồng thúc thúc thông cảm.
Lý Kỳ đã nói tới mức này, Hồng Tề cũng không tiện nói nhiều, có chút không nỡ nhìn phao câu.
Lý Kỳ vừa thấy, lập tức phản ứng, thì ra bọn họ muốn mượn việc uống rượu để chén phao câu luôn, vội nói:
– Thất Công, phao câu này đã nguội rồi, phải đun nóng lên mới ăn được.
Hồng Tề nghe xong, không nói hai lời, lập tức sai người bưng rổ phao cầu tới phòng bếp đun nóng, cười ha hả nói:
– Đã như vậy, thì chúng ta uống trà vậy. Tất cả mọi người ngồi xuống đi.
Mọi người theo lời ngồi xuống vị trí của mình.
Đợi cho người hầu rót trà cho mọi người, Hồng Tề rốt cuộc hỏi một câu mà các vị trưởng bối nên hỏi:
– Lý Kỳ phu nhân nhà ngươi có khỏe không?
Lý Kỳ gật đầu:
– Cảm ơn Thất Công quan tâm, Tần phu nhân vẫn mạnh khỏe.
Hồng Tề cười gật đầu:
– Đúng rồi, quán bar mà ngươi và Tiểu Cửu hợp tác mở khi nào thì khai trương?
– Sắp rồi, vãn bối đã nhờ Ngô đại thúc chọn ngày lành.
Hồng Bát Kim hỏi:
– Quán bar kia có phải chuyên dùng để uống rượu?
Sao trong mắt người này ngoại trừ phao câu ra chính là rượu nhỉ. Thực không biết làm sao y lấy được danh hiệu Đổ Vương.
Lý Kỳ cười gật đầu:
– Có thể nói như vậy. Nhưng nhiệm vụ chính của quán bar vẫn là giải trí, giống như sòng bạc Hồng Vạn vậy.
Hồng Bát Kim khinh thường hỏi:
– Quán bar của ngươi có thể kiếm tiền bằng sòng bạc của nhà ta không?
Điều này còn phải xem.
Lý Kỳ còn chưa mở miệng, Hồng Thiên Cửu đã giành nói:
– Phụ thân, quán bar của bọn con tuyệt đối kiếm nhiều tiền hơn sòng bạc của cha. Nếu cha không tin, chúng ta chờ xem.
Hồng Bát Kim mắng:
– Cái gì mà sòng bạc của ta. Lẽ nào tiểu tử ngươi không họ Hồng?
Hồng Thiên Cửu tự biết nói lỡ, gãi đầu, đưa mắt nhìn nóc nhà, không dám nói tiếp.
Hồng Tề mắt lé trừng Hồng Bát Kim, lại hướng Lý Kỳ nói:
– Lý Kỳ, cháu nội của ta từ nhỏ không thích việc buôn bán. Khó được lần này nó hợp tác với ngươi mở quán rượu. Chúng ta tự nhiên duy trì. Kiếm tiền chỉ là việc nhỏ, quan trọng nhất chính là lão phu hy vọng ngươi giúp đỡ dạy bảo nó.
Lý Kỳ gật đầu cười đáp:
– Tiểu Cửu thiên tư thông minh, chỉ là tuổi còn nhỏ, còn ham chơi. Tin tưởng chờ thêm một thời gian, đệ ấy sẽ lý giải khổ tâm của mọi người.
Hồng Tề nghe Lý Kỳ khen Hồng Thiên Cửu, vui tươi hớn hở nói:
– Nếu là như vậy thì không thể tốt hơn.
Hồng Bát Kim vẻ mặt lơ đãng, nửa đùa nửa thật nói:
– Lý Kỳ, ta nghe Tiểu Hồng nói, ngươi có vẻ có điều bất mãn với sòng bạc Hồng Vạn của ta, không lắc đầu, thì chính là thở dài.
Tiểu Hồng?
Lý Kỳ sững sờ, lập tức phản ứng, y đang nói tới Hồng quản gia. Hắn nhíu mày, nghĩ bụng, thì ra vừa nãy Hồng quản gia bảo ta chơi vài ván, cũng không phải là khách khí. HƠn nữa Hồng Bát Kim muốn bảo mình cho vài ý kiến, xem ra y cũng không phải là người chỉ biết phóng túng. Cười ha hả đáp:
– Sòng bạc Hồng Vạn chính là sòng bạc đệ nhất của kinh thành, có ai mà không biết. Hôm nay vãn bối được thấy, đúng là mở rộng tầm mắt.
Hồng Bát Kim bất mãn nói:
– Tiểu Cửu luôn nói ngươi là người hào sảng, sao hôm nay tới nơi này lại trở nên dối trá như vậy. Ngươi có gì thì cứ nói, Hồng Bát Kim ta không phải là hạng người không biết giảng đạo lý.
Lý Kỳ gãi đầu, ho nhẹ một tiếng, đáp:
– Ách, nói thật, sòng bạc của ngài rất là nát.