Tần phu nhân đột nhiên nói: – Kỳ quái. Vì sao việc này, ta chưa từng nghe ngươi nhắc tới?
– Ta nói với phu nhân thì có tác dụng gì. Phu nhân cũng không có biện pháp để ta gặp nàng ấy.
– Chưa biết được. Vương tỷ tỷ và Lý nương tử quen nhau từ rất lâu rồi. Hơn nữa tình cảm như chị em. Bạch Thiển Dạ cười giảo hoạt, nói.
– What?
Lý Kỳ kinh hô một tiếng, vội vàng nói với Tần phu nhân:
– Phu nhân, nàng ấy nói thật không? Phu nhân thực sự quen Thanh Chiếu tỷ tỷ?
Tần phu nhân nhẹ nhàng gật đầu.
Lý Kỳ nhướng mày, trách cứ: – Vậy phu nhân vì sao không nói sớm cho tại hạ biết. Làm như vậy thật không có nghĩa khí.
Tần phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn một cái, nói: – Ngươi không hỏi ta, làm sao ta biết?
– Hắc, hắc, cũng đúng.
Lý Kỳ cười lấy lòng:
– Vậy hiện tại phu nhân đã biết. Liệu có thể mời Thanh Chiếu tỷ tỷ tới ăn một bữa không. Tại hạ đảm bảo miễn phí, không thu tiền. Chỉ cần nàng ấy tới là được. Ta van cầu phu nhân.
– Ngươi có hào phóng như vậy? Bạch Thiển Dạ không tin nói.
“Mịa, chả lẽ trong mắt ngươi, lão tử là kẻ vắt cổ chày ra nước? Thực ra ta là người khá hào phóng.”
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: – Bạch nương tử, hôm nay Lý Kỳ ta nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu Thanh Chiếu tỷ tỷ nguyện ý tới nơi này dùng cơm. Đùng nói là tiền, chỉ cần nàng ấy nguyện ý, nàng thích ăn món gì, cho dù để cho ta mỗi ngày làm cho nàng, ta cũng nguyện ý. Chỉ cần nàng ấy vui vẻ là được.
– Vậy còn món Khai Thủy Tùng Diệp kia?
Lý Kỳ nhún vai đáp: – Món đó có là gì. Chỉ cần hai người có thể cho ta gặp được Thanh Chiếu tỷ tỷ, ta sẽ làm cho mỗi người một bát. Đàm về tiền nong đúng là vũ nhục Thanh Chiếu tỷ tỷ của ta.
Lúc này, vị văn sĩ mặc áo xanh đột nhiên nói: – Ngươi và Lý Thanh Chiếu chưa từng gặp mặt, vì sao phải đối xử tốt với nàng ấy như vậy? Huống hồ, nàng ấy chỉ là một nữ nhân, cũng không có chỗ đặc biệt hơn người.
“Dm, dám vũ nhục thần tượng của ta.”
Lý Kỳ trừng mắt, cả giận nói: – NgươiNgươi là ai?
Văn sĩ mặc áo xanh cười nhạt một tiếng, đáp: – Ta chính là Lý Thanh Chiếu.
Choáng váng.
Lý Kỳ triệt để choáng váng, hai mắt thẫn thờ nhìn văn sĩ áo xanh.
Dù văn sĩ áo xanh này ăn mặc theo kiểu nam tử, nhưng cũng không có ý che dấu quá nhiều. Ít nhất không giả trang từ trên xuống dưới như Triệu Tĩnh. Nhìn cẩn thận một chút có thể phát hiện ra. Chỉ là vừa rồi Lý Kỳ căn bản không có chú ý.
Chỉ thấy nữ nhân này tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt trái xoan, hai mắt thanh tịnh, dung mạo tú lệ đoan trang. Toàn thân lộ ra khí chất của một người có tri thức. Vẻ mặt tuy không tươi cười, nhưng rất bình tĩnh thong dong. Luận về tư sắc, luận tư thái, có lẽ nàng không bằng Tần phu nhân. Nhưng nàng lại tạo cho Lý Kỳ một cảm giác tài trí mỹ chưa từng bao giờ thấy khi tới Bắc Tống.
– Xin lỗi, xin hỏi ngươi ngươivừa nói gì? Lý Kỳ run run nói, mà ngay cả thân thể cũng phát run.
Bạch Thiển Dạ nhìn bộ dáng kia của hắn, cười khanh khách, trêu ghẹo nói: – Vừa rồi không phải ngươi luôn nói muốn gặp Lý tỷ tỷ đó sao? Hiện tại tỷ ấy đang ở trước mặt ngươi đây.
Lý Kỳ vẫn còn có chút không dám tin, lại quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Tần phu nhân. Thấy nàng mỉm cười gật đầu, hắn mới tin tưởng hoàn toàn. Tần phu nhân là người chưa từng nói dối.
– Lý Thanh Chiếu.
Lý Kỳ mừng rỡ gọi một tiếng, lại kích động nói với Lý Thanh Chiếu: – Thanh Chiếu tỷ tỷ, tiểu đệtiểu đệ tên là Lý Kỳ, tỷ cũng có thể gọi tiểu đệ là Tiểu Kỳ. Tỷ có biết không, từ nhỏ tiểu đệ đã thích thơ của tỷ rồi. Cả con người tỷ, tiểu đệ cũng thích.
– Lý Kỳ, ngươi lại nói linh tinh gì vậy? Tần phu nhân thấy Lý Kỳ càng nói càng thái quá, vội vàng ngăn cản.
Khuôn mặt Lý Thanh Chiếu đỏ ửng, lộ vẻ bất đắc dĩ. Nhưng nàng biết Lý Kỳ nói vậy không có ý xấu. Cho nên cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ lắc đầu.
– Nhầm, nhầm.
Lúc này Lý Kỳ mới phản ứng, cười ha ha nói: – Thanh Chiếu tỷ tỷ, ý của tiểu đệ là, từ nhỏ tiểu đệ đã coi tỷ là thần tượng. Chính là rất ngưỡng mộ tỷ.
Lý Thanh Chiếu dở khóc dở cười, nhẹ gật đầu, khẽ nói: – Cảm ơn.
Bạch nương tử cười giảo hoạt: – Nghe ngươi nói như vậy, tựa hồ rất quen thuộc với Lý tỷ tỷ vậy.
Lý Kỳ sao không rõ dụng ý của nàng, cười nói: – Bạch nương tử không cần phải thử ta. Ta thuộc hết những bài thơ mà Thanh Chiếu tỷ tỷ làm.
– Vậy thử đọc một bài xem thế nào.
– Điều này có gì khó.
Lý Kỳ nhún vai, ho nhẹ một tiếng, sau đó cất giọng: – Tìm tìm kiếm kiếm, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê ưu ưu
Câu đầu tiên vừa ra, sắc mặt của ba vị nữ sĩ đều thay đổi. Đặc biệt là Lý Thanh Chiếu, càng mờ mịt khó hiểu.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Kỳ cũng cảm giác có gì đó không ổn. Trong đầu bỗng oanh một tiếng. Chết cha, bài Thanh Thanh Mạn này giống như về sau Lý Thanh Chiếu mới sáng tác. Trán liền đổ mồ hôi ròng ròng, vội vàng sửa lời: – Ách, vừa rồi chỉ là thử giọng, mọi người chớ coi là thật. Nói xong, lại làm bộ ho khan vài tiếng, cất tiếng: – Gánh hoa chọn lựa, mua được một cành xuân sắp nở. Lệ điểm hơi hơi, còn ngấn sương mai dáng đỏ tươi. E chàng thấy rõ, mặt thiếp cùng hoa khôn sánh đọ. Mái tóc nghiêng xoà, kề má cùng chàng đứng ngắm hoa.
Lần này Lý Kỳ đọc là bài thơ Giảm tự mộc lan hoa mà Lý Thanh Chiếu làm lúc còn trẻ. Hắn cực kỳ yêu thích bài thơ này, gần với bài Thanh thanh mạn. Bài thơ tuy không lộ ra lòng tự tin của Lý Thanh Chiếu với dung mạo của mình. Nhưng lại nói cho nam nhân một đạo lý, chính là từ xưa từ nay nữ nhân là người tâm khẩu bất nhất. (Tâm khẩu bất nhất: Bên ngoài nói chưa chắc là lời trong lòng)
Lý Kỳ đọc xong, còn chưa kịp thở một ngụm, chợt nghe thấy Bạch Thiển Dạ nói: – Lý tỷ tỷ, bài thơ này là do tỷ làm à?
Má!
Lý Kỳ buồn bực đến hộc máu. Lẽ nào những sách sử kia đều con mẹ nó gạt người? Vội vàng quay đầu nhìn Lý Thanh Chiếu. Nhưng chẳng biết khi nào khuôn mặt Lý Thanh Chiếu đã đỏ ứng, ánh mắt ảm đạm, khóe miệng lộ ra vẻ nửa sầu nửa vui sướng, thẫn thờ không nói.
Bạch Thiển Dạ và Tần phu nhân nhìn nhau, nhỏ giọng hô: – Lý tỷ tỷ, Lý tỷ tỷ.
Lý Thanh Chiếu nao nao, tò mò nhìn Lý Kỳ, hỏi – Bài thơ này công tử nghe được từ đâu?
Không thể nào, đám sử gia kia thật là đáng giận, dám gài bẫy mình.
Lý Kỳ thấp thỏm đáp: – Tiểu đệTiểu đệ nhớ không rõ lắm. Lẽ nào bài thơ này không phải do tỷ viết?
Lý Thanh Chiếu nhíu lông mày, rất nghiêm túc nói: – Bài thơ đó đúng là do ta làm, nhưng chỉ có hai vợ chồng ta biết được. Rốt cuộc công tử làm sao mà biết?
Bài thơ kia vốn được nàng viết lúc tân hôn. Có thể nói là một bài thơ đặc biết chỉ dành cho đôi tình lữ. Nội dung biểu đạt sự ân ái giữa nàng và Triệu Minh Thành, sao có thể trắng trợn tuyên dương được.
Tần phu nhân và Bạch Thiển Dạ cũng chưa từng nghe qua bài thơ này. Lại nghe Lý Thanh Chiếu nói như vậy, đều nghi hoặc nhìn Lý Kỳ.
Không phải chứ, lại chơi dại rồi.
Sắc mặt Lý Kỳ cứng đờ, nhất thời á khẩu không trả lời được.